“Đương nhiên là thật rồi, tối qua anh ấy còn tặng con cái này!” Cảnh Dao đặt đũa xuống, lôi từ trong túi xách ra tấm thiệp vàng: “Chính tay tiền bối tặng cho con, mời con tối mai đến Hoàn Vũ tham dự buổi tiệc mừng dự án mới khởi công.”
“Vậy sao? Mẹ tưởng chỉ có bố và anh con mới có, không ngờ con cũng có! Còn là chính tay tặng cho con.” Bà Trần Di mặt mày hớn hở, không ngừng lật xem tấm thiệp mời.
Cố Thiên Tầm ngồi bên thoáng sững sờ. Cô biết tấm thiệp này, Ngô Ca và Vượng tổng đều có, Hoàn Vũ có lẽ đều cho người đưa thiệp mời đến CEO của các công ty lớn, ví dụ như bố chồng và chồng cô.
Nhưng có lẽ là người duy nhất mà Mộ Dạ Bạch đích thân đưa thiệp, chắc chỉ có mỗi mình Cảnh Dao mà thôi.
“Mộ Dạ Bạch đích thân đưa thiệp mời? Vậy xem ra cậu ta thật sự có ý với em rồi.” Cảnh Nam Kiêu cũng cầm tấm thiệp lên quan sát, ánh mắt lại liếc nhìn sang Cố Thiên Tầm từ đầu đến cuối đều lặng thinh không nói năng gì. “Vợ à, em thấy có phải vậy không?”
Cố Thiên Tầm nhìn anh ta một cái, trong mắt anh ta chứa đựng đầy hàm ý và cả chế giễu nữa. Cô đang định lên tiếng thì Cảnh Dao giật lại tấm thiệp vàng lại, “Điều này còn cần anh chị phải nói nữa à? Phàm là người có mắt thì đều nhận thấy được anh ấy có tình ý với em. Chị dâu không phải cũng là bạn của anh ấy sao? Sao chẳng thấy anh ấy mời chị nhỉ?”
Cố Thiên Tầm mím môi không nói gì.
Cảnh Thanh Phong cầm lấy tấm thiệp trong tay Cảnh Dao lại xem, rồi mới hỏi: “Con thật sự thích cậu ta à?”
“Vâng, bố à, tiền bối là người rất giỏi giang, con và anh ấy tiếp xúc khá nhiều, con biết anh ấy là người thế nào.”
“Giỏi giang? Sao anh không thấy vậy nhỉ?” Cảnh Nam Kiêu lạnh lùng xen vào.
Cảnh Dao có vẻ không vui, dẩu môi cự lại: “Anh! Anh đừng có phá đám bọn em có nữa không?”
“Bố không cấm cản chuyện yêu đương của con, nhưng nếu hai đứa thật sự muốn yêu nhau thì phải nghiêm túc, đừng có nay người này mai người khác.” Cảnh Thanh Phong nghiêm giọng căn dặn, đóng tấm thiệp lại.
Cảnh Dao vui mừng ra mặt: “Bố yên tâm đi, con và tiền bối nhất định sẽ yêu đương đàng hoàng, không có vớ vẩn đâu ạ.”
Cố Thiên Tầm nắm chặt đôi đũa trong tay, người cứng đờ lại. Hóa ra thời gian này anh ta không xuất hiện nữa là vì hẹn hò với Cảnh Dao?
Người qua đường, cuối cùng cũng chỉ là người qua đường mà thôi...
Cô thở dài, thế nhưng những đè nén trong lòng vẫn không hề giảm đi chút nào.
Bố chồng cô lên tiếng: “Buổi tiệc lần này của Hoàn Vũ vào đúng lúc bố phải đi công tác nên không đi với các con được. Hai anh em con đi đi.”
“Bố, con không muốn đi một mình.” Cảnh Nam Kiêu đột nhiên nói. Ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang phía Cố Thiên Tầm lúc này đang cúi đầu đầy tâm trạng.
Cảnh Than Phong nghiêm mặt: “Thường ngày con ở bên ngoài phong lưu như thế nào bố không quản được, nhưng lần này con mà dám đem theo mấy thứ không ra gì đó đi đến nơi quan trọng như vậy, làm mất mặt Cảnh gia thì bố không tha cho con đâu!”
Nhìn thấy Cảnh Thanh Phong sắp nổi giận, mọi người đều im lặng.
“Bố hiểu lầm rồi. Đúng là con muốn đem theo một người phụ nữ đi cùng, nhưng không phải loại vớ vẩn như bố nghĩ đâu. Mà là...” Anh ta dang tay ra ôm Cố Thiên Tầm vào lòng, nhìn cô cười rạng rỡ: “Lần này con muốn đem theo cô vợ yêu quý của con!”
Anh ta... lại định giở trò gì đây?!
.......