Cố Thiên Tầm cùng Cố Thiên Hàn đưa bà Cố Vân La về nhà. Ngày mai chính là ngày Mộ Dạ Bạch sẽ đính hôn cùng Tần Tư Lam, hơn 9 giờ thì bà Cố Vân La truyền xong chai thuốc cuối cùng, bà vẫn quyết ý về nhà tắm rửa.
Thiên Tầm và Thiên Hàn tất nhiên không còn cách nào khác, chỉ đành vâng theo.
“Mẹ, con treo quần áo ngủ vào trong phòng tắm rồi, nước cũng đã chuẩn bị xong, mẹ đi tắm đi.” Cố Thiên Tầm bước từ phòng tắm ra ngoài, lau tay vào chiếc khăn.
Lúc này bà Cố Vân La mới ngồi dậy, đi vào phòng tắm.
Lúc bà bước qua, Cố Thiên Tầm khẽ thở dài rồi đột ngột nắm lấy tay bà. Bà Cố hơi khựng lại, nhưng bà không hề ngước nhìn lên.
“Mẹ, con xin lỗi...”
Cố Thiên Tầm rụt rè lên tiếng, giọng cô hết sức nhỏ nhẹ.
Bà Cố Vân La cúi gằm mặt, hơi động đậy một chút nhưng từ đầu đến cuối đều không nói gì cả.
Cô tiếp tục nói: “Thực sự mẹ không cần lo lắng về con và anh ấy nữa, mẹ ở trong viện có lẽ không biết rằng ngày mai...”
Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, cô hít vào một hơi sâu rồi mới nói hết được cả câu: “Ngày mai anh ấy sẽ phải đính hôn rồi.”
Bà Cố Vân La ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy chua xót của cô, bất giác trong lòng bà cũng cảm thấy khó chịu.
Đôi môi khô khốc định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại cảm thấy lúc này không có lời nào để nói.
Cố Thiên Tầm buông tay bà ra, cô cười một cách đầy khó nhọc: “Mẹ vào tắm đi kẻo nước nguội mất.”
Bà Cố cũng không nói thêm gì nữa, bà từ từ bước vào phòng tắm. Bước chân có phần trĩu nặng.
Bước đến cửa phòng tắm, bà quay lại nhìn bóng lưng gầy guộc của con gái một cái, rồi lại nhìn vào bồn nước ấm nóng bên trong, khẽ thở dài rồi đóng cửa lại.
“Chị đi chuẩn bị nước cho em, em cũng tắm rửa sớm rồi nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai đã phải đến công ty rồi.” Cố Thiên Tầm nói với em trai, vẻ mặt bình thản như thể những lời vừa nãy cô nói với bà Cố đã chôn chặt trong lòng từ lâu rồi.
Cố Thiên Hàn kéo tay cô, ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt đầy xót xa: “Chị đừng làm nữa, dạo này chị không ở công ty thì cũng chạy đến bệnh viện, cả người đều đã kiệt sức rồi, chị nghỉ sớm đi.”
“Ừm.” Cố Thiên Tầm khẽ gật đầu, làn mi dài rợp bóng che đi những cảm xúc trong đôi mắt cô lúc này. Thật ra cô đâu còn tâm trí nào mà ngủ được.
Về đến phòng, đóng cửa lại, cô cảm giác cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng lại.
Cô không bật đèn lên, chỉ lặng lẽ nằm lên giường, nhưng đôi mắt lại đờ đẫn mở ra. Trong bóng đêm cô không nhìn thấy gì cả, cũng không thấy những giọt nước mắt ứa ra từ trong khóe mắt.
Cô co người lại như chú ốc sên thu mình vào vỏ ốc. Nhưng điều đó cũng không làm cho cô cảm thấy giảm bớt những đau đớn bức bối trong lòng...
Anh đã về nước chưa?
Đêm nay chắc hẳn anh rất bận.
Phải bàn bạc những việc sẽ làm vào lễ đính hôn ngày mai, phải chọn trang phục, mời khách khứa...
Đúng lúc này thì chuông điện thoại của cô chợt vang lên, cắt đứt những dòng suy nghĩ miên man vừa rồi.
Tim cô bất giác thắt lại. Nhưng khi cô cầm điện thoại lên thì tên người gọi hiển thị ở màn hình lại khiến cô thất vọng đến tận tâm can.
Không phải anh, mà là chú rể của ngày mai – Cảnh Nam Kiêu.
Ngón tay cô khẽ trượt trên màn hình điện thoại, cuối cùng cô ấn nút tắt. Nghĩ đến những lời cảnh cáo mẹ cô từng nói, cô cảm thấy đúng.
Giờ anh đã là chồng người ta, cô đương nhiên là phải giữ khoảng cách. Chuyện lằng nhằng 3 người như thế này cô không hề muốn trài qua thêm một lần nào nữa, bất luận bản thân mình đứng ở vị trí nào trong mối quan hệ đó.
Bên kia.
Cảnh Nam Kiêu một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại, đứng trước cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc như bao phủ lấy anh.
Điện thoại vẫn đổ chuông nhưng không hề có người nghe máy, sau đó bị dập tắt. Khoảnh khắc đó cảm giác như có một hòn đá nhọn đập thẳng vào tim anh ta.
Nhắm mắt lại, hơi thở của anh ta càng trở nên nặng nề hơm. Dường như dùng hết sức nhẫn nại, từ từ đặt điện thoại xuống. Tắt máy xong anh ấn nút tắt nguồn luôn.
Không cho bản thân có cơ hội gọi điện thêm nữa...
Mỗi động tác của anh ta đều nặng trĩu. Đầu ngón tay run lên.
Quay đầu nhìn lại chiếc giường mà cả hai người đã từng ngủ chung, anh ta bất lực ngồi bịch xuống, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện.
Rõ ràng tất cả như mới chỉ diễn ra cách đây không lâu, nhưng đã xa vời đến mức không thể nào nắm bắt lại được nữa...
“Anh ơi!” Cảnh Dao vừa ôm quần áo vừa gọi vọng lên vài tiếng, chạy lên lầu.
Cửa vừa mở ra, trong phòng sặc mùi thuốc lá, nồng đến mức khiến cô ta lập tức ho khan.
“Anh lại hút nhiều thuốc vậy hả?” Cô ta nhăn mặt ném đống quần áo lên giường, bước về phía cửa sổ rồi mở ra.
Cảnh Nam Kiêu gục mặt vào lòng bàn tay, vẫn ngập chìm trong nỗi đau khổ của bản thân, không để ý gì đến cô ta. Cảnh Dao mở cửa sổ xong quay đầu nhìn thấy bộ dạng anh như vậy thì khựng người lại.
Mất một lúc rồi cô ta mới từ từ tiến lại gần, vỗ vào vai Cảnh Nam Kiêu, hỏi: “Anh à?”
“Cô đi ra ngoài đi, anh mệt rồi.” Anh ta thậm chí còn không cả ngẩng đầu lên.
“Anh thử quần áo đi, vừa sửa xong, kích cỡ chắc vừa với người anh rồi đấy.” Cảnh Dao nói.
“Cứ để đấy đi.” Anh uể oải nói, hai tay buông thõng để lộ ra khuôn mặt đầu mệt mỏi tiều tụy khiến Cảnh Dao cũng cảm thấy khó chịu.
“Anh, anh đừng có nghĩ về chị ta nữa! Lẽ nào anh quên mất rằng đứa con của anh và chị Tư Lam làm sao mà mất à?”
Cảnh Nam Kiêu cau mày lườm cô ta một cái.
Giờ này anh chẳng còn muốn tranh luận thêm bất cứ điều gì với cô ta về vấn đề này nữa.
Anh quá hiểu Cố Thiên Tầm, cho dù bọn họ có cố tình chụp mũ, đổ tội lên đầu cô bất cứ chuyện gì thì anh cũng đều không tin đó là do cô cố ý làm vậy.
“Anh đúng là ăn phải bùa phải bả của chị ta rồi.” Ánh mắt hằn lên của anh khiến Cảnh Dao rất bực, nhưng lúc này tâm trạng anh đang u ám như vậy, cô ta cũng không dám chọc giận vào, chỉ cong môi đáp trả: “Em không nói nữa, dù gì thì ngày mai anh cũng kết hôn rồi. Còn nữa...”
Cảnh Dao nhìn anh rồi thở dài đánh thượt một cái: “Em biết giờ anh không thích chị Tư Lam nữa, anh lấy chị ấy chẳng qua vì đã lỡ leo lên lưng hổ, không xuống được mà thôi. Nhưng mẹ đã nói rồi, tương lai chị Tư Lam kiểu gì cũng sẽ có được một phần tài sản của nhà họ Mộ. Cho dù bà hay mẹ chị ta có chia phần lớn cho người khác thì phần thừa còn lại cũng rất khả quan. Hơn nữa việc thông gia với nhà họ Mộ càng làm cho địa vị Cảnh gia chúng ta được nâng lên một tầm cao mới...”
Cảnh Nam Kiêu cau mày lại, sắc mặt càng khó coi hơn, mất kiên nhẫn, đẩy cô ta ra ngoài: “Cô bớt học mấy cái thứ linh tinh từ mẹ đi!”
“Anh, những gì em nói đều là thật! Như vậy thì chuyện anh vào hội đồng quản trị cũng không thành vấn đề nữa rồi...”
“Rầm!” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, giọng Cảnh Dao đã bị đóng lại ở bên ngoài rồi, Cảnh Nam Kiêu lúc này mới dựa vào cánh cửa, nhìn về phía bộ quần áo trên gường, ánh mắt anh ta nhuốm màu u ám.
Ngày mai là phải kết hôn rồi, đây đáng ra là chuyện nên mừng mới phải, nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy như mình đang rơi vào vòng xoáy của một vũng lầy, càng tiến vào lại càng thụt xuống, chìm dần đến mức không thể thở được?
Ngày hôm sau.
Lúc thức dậy, hai mắt Cố Thiên Tầm sưng húp. Nhìn gương mặt mình trong gương không khác gì con ma, cô thở dài, những đè nén và đau khổ vẫn tích tụ trong lòng, không hề nguôi bớt.
Bà Cố Vân La đã quần áo chỉnh tề, từ phòng ngủ bước ra. Nhìn bà Cố Thiên Tầm mới phát hiện hôm nay bà Cố khác hẳn ngày thường.
Hiển hiện rõ ràng rằng bà rất quan tâm đến hôn lễ này, đến cả bộ quần áo dự tiệc gấp sâu dưới đáy tủ cũng được bà lôi ra mặc. Trên khuôn mặt có nét tiều tụy của bà hôm nay cũng được phủ lên một lớp trang điểm nhẹ nhàng.
“Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá.” Cố Thiên Tầm nói. Quả thật hôm nay trông bà phải trẻ ra đến hơn chục tuổi.
“Vậy sao?” Không biết là do hôm nay tâm trạng bà tốt hơn hay là do bộ dạng thê thảm của Cố Thiên Tầm khiến bà không đành lòng mà cuối cùng bà Cố Vân La đã không còn giữ bộ mặt lạnh lùng như mấy hôm trước nữa, bà chỉ nói: “Con cũng mau mau đi tắm rửa trang điểm sửa soạn đi, rồi mặc đẹp vào. Dù gì thì hôm nay cũng đi dự đám cưới người ta, không thể để cái bộ dạng thê thảm như thế này được.”
Ngừng một lúc rồi bà tiếp lời: “Không được để cho người ta coi thường con gái mẹ được.”
Cố Thiên Tầm khẽ sững người lại, quay đầu nhìn bà. Bà không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cô một cái rồi quay người bước vào bếp: “Rửa ráy xong thì ra ăn sáng.”
Nhìn theo bóng bà, Cố Thiên Tầm thở ra như trút được gánh nặng. Tâm trạng mệt mỏi của cô cũng được an ủi bớt phần nào.
Thực ra...
Cô vốn là một người rất dễ thỏa mãn.
Chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng cũng khiến cô cảm thấy đủ.
....
Tiệc cưới của nhà họ Cảnh được tổ chức ở trung tâm triển lãm.
Đúng lúc xe taxi đi qua một quảng trường rộng lớn thì gặp đèn đỏ.
Bác tài xế dừng xe lại, Cố Thiên Tầm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình LED ở quảng trường.
Lúc này đang truyền hình trực tiếp buổi lễ đính hôn long trọng của người thừa kế tập đoàn Á Minh.
Nghi thức vẫn chưa diễn ra, chỉ có những nhân viên lo hậu cần trong buổi lễ đang chạy đi chạy lại bận rộn. Khung cảnh hiện ra rõ mồn một, hoành tráng đến mức người thường cũng khó lòng tưởng tượng ra được.
Mải nhìn theo, mắt cô đỏ hoe hoen mờ từ lúc nào không biết. Cố Thiên Tầm không dám nhìn thêm nữa, vội quay mặt đi chỗ khác.
Cô chợt phát hiện ra rằng ánh mắt của mẹ mình lúc này cũng đang chăm chú nhìn về phía màn hình lớn đó với nét mặt bi ai. Cô chỉ nghe thấy bà lẩm bẩm rất nhỏ: “Cùng là người nhà họ Mộ mà có người lại phải chịu đủ mọi tủi nhục...”
Cố Thiên Tầm nghĩ đến Thiên Hàn đang ngồi trên xe lăn, trong lòng cũng cảm thấy nhức nhói.
Lúc này tâm trạng của cô cũng đã bi thảm lắm rồi, càng không biết nên an ủi bà ra sao.