Không muốn để bố mẹ thất vọng nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói trước để bố mẹ có sự chuẩn bị tư tưởng.”
Bố mẹ cô nhìn nhau một cái, cuối cùng mẹ cô lên tiếng trước. “Muốn xem xét lại thì cứ xem xét đi, thực lực của con mọi người đều biết mà. Con cũng đừng sốt ruột quá, nếu lần này không đi được thì lần sau cũng vẫn có cơ hội mà. Tuy là hơi tiếc một chút, nhưng lúc nào mà chẳng như nhau.”
Dương Nguyệt biết bố mẹ nói như vậy chẳng qua là muốn an ủi mình. Nếu thật sự không đi được thì bọn họ cuối cùng cũng phải thất vọng.
Trong lòng cô trĩu nặng, gật đầu.
...........
Đêm đó Dương Nguyệt ngủ không yên giấc.
Cô sợ điện thoại kêu, thật sự rất lo trường sẽ gọi điện cho mình.
Kết quả không có tin tức gì từ trường.
Cô mơ màng ngủ đến 10 giờ trưa, điện thoại bỗng điên cuồng vang lên.
Cô ngồi bật dậy khỏi giường, hoảng hốt vồ lấy điện thoại, lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình mới thở phào một hơi.
Không phải là cuộc điện thoại từ trường mà là của Hướng Nam.
“Nam Nam.” Cô ôm chăn, xoay người trên giường.
“Nguyệt Nguyệt, cậu mau ra đây, đến văn phòng của thị trấn đi!” Giọng Hướng Nam vừa gấp vừa hoảng hốt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Nguyệt hỏi.
“Cậu... ôi trời, tóm lại là chuyện của cậu. Nhất thời tớ cũng không giải thích rõ ràng được với cậu. Cậu tự đến xem đi.”
Đầu dây bên kia của Hướng Nam rất ồn ào nhưng Dương Nguyệt cũng nghe thấy rõ được những gì cô ấy nói.
Đầu cô mơ hồ.
Văn phòng thị trấn có thể có chuyện gì của mình được?
Hướng Nam gấp gáp thúc giục cô vài câu rồi tắt máy.
Cô cũng không dám chậm trễ, thay quần áo rồi chải chải đầu, đến bữa sáng cũng không kịp ăn, vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Lúc này bố mẹ cô đều ở bệnh viện, cô khóa cửa nhà lại.
Văn phòng thị trấn cách nhà cô rất gần, không mất đến vài phút đã đến nơi.
Từ đằng xa đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh bảng thông báo của thị trấn, không biết đang hóng hớt chuyện gì.
“Đừng nhìn nữa! Đừng nhìn nữa!” Giọng Hướng Nam chát chúa vang lên xen giữa những tiếng ồn áo huyên náo đó.
Chỉ thấy cô đang nhảy lên, cố che đi thứ gì đó trên bảng thông báo. Bên dưới đã bị cô che lấp nhưng bên trên cao quá cô không với tới.
“Nam Nam!” Dương Nguyệt gọi cô.
Hướng Nam nghe thấy giọng cô, liền quay đầu lại. “Dương Nguyệt!”
Dương Nguyệt bước đến bên đám người, ánh mắt mọi người đều nhìn theo Hướng Nam quay về phía cô.
Những ánh mắt đó đều là dò xét, khinh bỉ.
Thậm chí còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô.
Bước đến gần rồi Dương Nguyệt mới nghe thấy những lời đối thoại của bọn họ.
“Đây không phải là đứa học sinh trong ảnh sao?”
“Hóa ra là con gái của nhà họ Dương à? Hây hây, gia đình gia giáo kết quả dạy ra một đứa con gái như thế này, sau này ai còn dám giao con cái cho họ dạy nữa chứ.”
“Mới mười mấy tuổi đầu đã làm bậy với đàn ông rồi, còn không biết xấu hổ!”
Nghe hiểu ra rồi, tim Dương Nguyệt đập thình thịch, mặt cô trắng bệch.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hướng Nam vẫn còn đang xé những tờ thông báo ở bên kia, cô không nghe nữa, chạy lại bên đó.
Không xem còn đỡ, vừa nhìn thấy những tấm ảnh đó cùng với những chú thích trên ảnh, cô liền cảm giác đầu óc quay cuồng, mặt trắng không còn giọt máu.
“Nguyệt Nguyệt, cậu không sao chứ?” Hướng Nam đỡ lấy cô.
Tay cô run run, cùng Hướng Nam xé những dòng bố cáo.
Trong ảnh là hình cô và Bùi Cẩm Xuyên cùng đi bên nhau trong trường, còn có hình ảnh nắm tay nhau đi vào nhà nghỉ.
Hơn nữa còn có cả những hình ảnh của cô và Lý Vũ Sâm đi vào những nơi xa hoa ở thành phố, thậm chí mấy ngày trước cô cùng anh ra vào khách sạn ở thị trấn...
Cô rùng mình lạnh ngắt. không dám tưởng tượng nếu bố mẹ cô nhìn thấy những hình ảnh đó sẽ thế nào.
“Cậu không sao chứ?”
Hướng Nam lo lắng nhìn cô.
“Không... tớ không sao.” Dương Nguyệt hút sâu vào một hơi, xé những bức ảnh đó.
“Đây là do ai làm vậy? Thật là thất đức!”
“Tớ biết là ai làm rồi.” Dương Nguyệt cắn răng, nhảy lên xé những bức ảnh bên trên, mắt cô đỏ hoe.
Cô đã quá xem nhẹ thủ đoạn của Lý phu nhân.
................
Sau lưng cô vẫn còn những lời xì xào bàn tán.
Ở một nơi còn khá bảo thủ thuần phong mỹ tục thì sự việc này thực sự quá ác liệt, cô không khác gì một tội nhân, bị đám người xung quanh sỉ nhục, khinh miệt.
Thậm chí...
Liên lụy đến cả bố mẹ.
...............
Sau khi xé hết những bức ảnh đó thì những người hóng chuyện cũng tản dần đi.
Dương Nguyệt dựa vào tấm bảng, tay cô run lên.
Hướng Nam ngồi xuống bên cạnh cô. “Cậu đã đắc tội với ai vậy?”
“Người nhà họ Lý...” Dương Nguyệt cúi mặt xuống.
Vào lúc như thế này mà Hướng Nam còn ở bên cạnh mình, cô cũng cảm thấy có phần được an ủi.
Cô tưởng rằng... tình bạn trước đây của bọn họ đã đến bờ vực thẳm.
“Người nhà của Lý Vũ Sâm sao?” Hướng Nam thở dài. “Nguyệt Nguyệt, bọn họ làm vậy thật quá đáng lắm rồi! Là muốn cậu và Lý Vũ Sâm chia tay sao?”
“Ừm...” Dương Nguyệt miễn cưỡng nở một nụ cười, quay sang nhìn Hướng Nam. “Nam Nam, kỳ thực hôm nay tớ phải rất khó chịu mới phải. Nhưng giờ... lại cảm thấy tâm trạng cũng đỡ.”
“Cậu bị ngốc à!” Hướng Nam mắng cô một câu.
Những loại ảnh như thế này bị phát tán ở một vùng thôn quê như vậy, sau này cô sẽ đều bị mọi người nhạo báng sỉ vả cho mà xem.
Cho dù có 20 năm sau thì những người đó vẫn sẽ nhớ chuyện phong lưu hồi trẻ của cô, sẽ còn lôi ra để nói sau những bữa cơm trà dư tửu hậu.
Dương Nguyệt đưa tay ra nắm lấy tay Hướng Nam. “Tớ vốn tưởng là sau chuyện lần trước cậu vẫn còn oán hận tớ, tớ luôn nghĩ rằng giữa chúng ta... có phải không thể làm bạn được nữa rồi không.”
Vẻ mặt Hướng Nam có chút lúng túng.
Cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm vào nhau.
Cuối cùng...
Cô cũng nắm lại tay Dương Nguyệt.
“Dương Nguyệt, cậu có biết không? Khoảng thời gian này tớ luôn không tìm cậu, hung dữ với cậu không phải là vì không muốn làm bạn với cậu nữa, mà là... tớ thấy hổ thẹn. Thật sự tớ cảm thấy rất có lỗi với cậu, có lỗi với Cẩm Xuyên. Nếu không phải vì tớ thì có lẽ giờ cậu và Cẩm Xuyên vẫn còn bên nhau...”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, sau này chúng ta đừng nhắc đến nữa. Huống hồ... lúc đó tớ cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ nói chia tay với Cẩm Xuyên. Tớ... có lẽ sớm đã thay lòng hoặc cũng có thể, tớ chưa từng yêu Cẩm Xuyên mà thôi.”
Hướng Nam nhìn cô. “Cậu đã xác định với Lỹ Vũ Sâm chưa?”
Nhắc đến Lý Vũ Sâm, mắt cô như có thêm tia sáng.
“Tuy tớ nói ra những lời này có hơi vô tình. Nhưng từ sau khi ở bên anh ấy, tớ chưa từng nhớ đến Cẩm Xuyên. Trong đầu đều là anh ấy. Lên lớp cũng là anh, tan học cũng là anh, trước khi ngủ là anh, đến trong mơ cũng vẫn là anh... Nhưng ngày trước còn ở bên Cẩm Xuyên lại thường xuyên nhớ đến anh.”
Hướng Nam nhìn thấy Dương Nguyệt như vậy thì cười.
Bộ dạng này của cô hoàn toàn khác với cô trước đây.
Trước đây Dương Nguyệt rụt rè hơn, còn giờ cô... vì yêu mà có dũng khí dám thừa nhận.
“Vậy còn cậu thì sao? Cậu và Cẩm Xuyên...” Dương Nguyệt dò hỏi.
Hướng Nam cười khổ, vỗ cô một cái. “Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn có tâm trạng quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này nữa. Mau nghĩ cách xem làm sao để giấu được chuyện này không cho bố mẹ cậu biết thì hơn.”
Dương Nguyệt thở dài.
Làm sao giấu được?
E rằng...
Bố mẹ cô giờ đã biết rồi.
Đang nghĩ như vậy thì điện thoại cô reo lên. Dương Nguyệt khựng người lại một lúc, bất giác nắm chặt lấy điện thoại.
Hướng Nam lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô.
“Tớ phải về đây.” Dương Nguyệt nói.
“.... Có vẻ chú và dì đã biết chuyện rồi.”
Dương Nguyệt cười khổ. Lý phu nhân đã làm đến mức này rồi, sao có thể bỏ qua phía bố mẹ cô chứ?
“Cậu về nói chuyện từ từ với bố mẹ, hay là tớ đi về cùng cậu nhé?” Hướng Nam hỏi cô.
Cô lắc đầu. “Để tớ tự giải quyết thì hơn.”
...................
Dương Nguyệt về đến nhà.
Còn chưa bước vào nhà đã cảm nhận được một không khí ngột ngạt căng thẳng tràn ngập bên trong.
Trước cửa là hàng xóm đang nói chuyện với bố mẹ cô.
“Lão Dương à, giờ trẻ con mười mấy tuổi đầu là dễ nổi loạn lắm, phải dạy dỗ cho tử tế. Nếu mà không dạy bảo cẩn thận sau này dễ đi vào con đường tà ma ngoại đạo lắm.”