Lúc Cố Thiên Tầm hỏi ông đang ở đâu, ông không nghĩ ngợi gì cả mà nói ngay.
Đối với Cố Thiên Tầm, ông thật sự cảm thấy rất quý mến. Thứ nhất là vì cô là con gái của bà Cố Vân La, ông yêu bà như vậy nên tự khắc có thiện cảm với con gái bà. Thứ hai là vì cô là người mà Mộ Dạ Bạch hết lòng yêu thương, chỉ dựa vào mắt nhìn người của Mộ Dạ Bạch thì có thể thấy, cô nhất định là một cô gái không tệ.
Một lúc sau, Cố Thiên Tầm gọi xe đến thẳng sân gold.
Đứng trên sân cỏ xanh rờn, cô nhìn thấy xa xa thảm cỏ xanh lục như nối liền với đường chân trời xanh thẳm. Gió đầu đông thổi đến, ánh nắng mặt trời bao phủ lấy hai bóng người đang đứng trên cỏ
Tần Tư Lam đang háo hức nắm lấy cây gậy đánh bóng, khua gậy một cách hào hứng. Bên cạnh là ông Mộ Trung Thiên đang kiên nhẫn cầm tay dậy cho cô ta tư thế đứng và cách vung gậy...
Khuôn mặt ông tràn đầy tình thương và sự cưng chiều của người cha dành cho con gái. Cảnh tượng đó thực sự vô cùng ấm áp.
Cố Thiên Tầm nhắm mắt lại. Khung cảnh êm đềm như vậy, nếu mẹ cô có thể chứng kiến được chắc bà sẽ cảm thấy rất vui mừng. Chỉ có điều...
Nếu Mộ Dạ Bạch mà nhìn thấy thì e rằng sẽ đau đớn như kim châm.
Nghĩ đến anh...
Hơi thở của cô lại nặng nề hơn, đôi mắt sưng đỏ đã khóc nhiều đến mức nước mắt cạn khô rồi.
Cô hít sâu vào một hơi, nhắm nghiền mắt lại trong giây lát rồi mới đi về phía bọn họ.
“Bác Mộ.” Cô hơi cúi người, lễ phép chào hỏi ông trước, cắt đứt không khí ấm áp của ông và Tần Tư Lam.
“Cháu đến rồi à.” Ông Mộ đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn cô mỉm cười. Dưới ánh mặt trời nụ cười của ông thật ấm áp nhưng giờ nó đã không thể khiến cô vui được.
Chưa kịp lên tiếng, nhìn thấy cô, mặt Tần Tư Lam lập tức biến sắc, cô ta thu gậy lại, nói giọng khó chịu. “Sao cô lại ở đây?”
“Tư Lam, nó là chị con đấy, không được ăn nói như vậy!” Ông Mộ nghiêm nét mặt lại, nhắc nhở. Câu nói “chị con” khiến Tần Tư Lam bực bội.
Nhưng....
Người phản bác trước tiên lại chính là Cố Thiên Tầm, cô nhìn Tần Tư Lam mặt không cảm xúc. “Xin lỗi, bác Mộ. Cháu không có đứa em gái như nó!”
Câu nói này khiến ông Mộ Trung Thiên bất chợt cảm nhận rõ ràng được mâu thuẫn giữa hai người họ. Ông nhìn ánh mắt đằng đằng của Cố Thiên Tầm lại nhìn sang khuôn mặt có tật giật mình của con gái, ông nheo mắt hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bố, không xảy ra chuyện gì cả.” Tần Tư Lam nhanh nhảu gạt đi.
Mặt Cố Thiên Tầm biến sắc nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Tư Lam. “Muốn nói chuyện với tôi ở đâu hả? Nói luôn ở đây sao?”
Tần Tư Lam cố gắng cân bằng lại tâm trạng, cuối cùng cô ta đưa gậy bóng cho ông Mộ. “Bố, bố cứ đánh bóng một mình đi nhé, con đi vào phòng nghỉ một lát.”
“Có phải con đã làm sai chuyện gì rồi không?” Ông Mộ Trung Thiên không yên tâm. Tính cách con gái như thế nào, hai năm nay ông đã hiểu được phần nhiều. Chuyện lần trước Cảnh Nam Kiêu vì Cố Thiên Tầm mà hủy hôn, với tính cách của nó, chắc hẳn sẽ không cam lòng chịu để yên.
“Bố, con chẳng làm gì cả. Con không giải thích với bố nữa.” Tần Tư Lam không dám chần chừ nữa, vội vàng đi vào phòng nghỉ.
Ông Mộ vốn định đi theo nhưng lúc này điện thoại của ông bỗng reo lên. Trên màn hình hiển thị số điện thoại của bệnh viện.
Mặt ông hơi biến sắc, không còn để ý đến hai người họ nữa, liền áp điện thoại lên tai nghe.
“Phó chủ tịch Mộ, sáng nay con trai anh đã được đưa đến bệnh viện rồi, tình trạng không ổn cho lắm.”
“Tôi đến ngay bây giờ đây!” Ông Mộ vội vàng tắt máy, quay người bước đi.
“Bố, bố đi đâu vậy?” Tần Tư Lam nhìn theo bóng ông vội vã đi liền không kiềm được, lên tiếng hỏi.
“Bố có chuyện gấp.” Ông Mộ quay lại nhìn thấy Cố Thiên Tầm, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói. Có lẽ Cố Thiên Tầm không hề biết về bệnh tình của con trai.
“Nhưng bố đã đồng ý là lát nữa đi xem phim với con rồi cơ mà. Bố không được nuốt lời thế chứ!”
“Để lần sau, giờ bố phải đi gặp anh con.” Nét mặt ông khá nghiêm trọng, giờ không còn tâm trạng nào mà giải thích lằng nhằng thêm với Tần Tư Lam nữa, ông trút bỏ mũ và găng tay vội vàng lên xe.
Nhìn theo bóng dáng ông, Tần Tư Lam nổi giận đùng đùng. Lại là vì Mộ Dạ Bạch...
Cố Thiên Tầm đứng bên cạnh cũng cảm thấy trong lòng bất an. Đi gặp Mộ Dạ Bạch sao lại vội vàng như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt ông có vẻ rất nghiêm trọng. Anh... vẫn ổn chứ?
“Giờ bố tôi đã đi rồi, muốn nói gì thì nói luôn ở đây đi!” Tần Tư Lam đang bực bội nên quay đầu lại gắt luôn.
Cố Thiên Tầm cũng quay đầu lại nhìn cô ta, rồi đột nhiên giơ tay lên, giáng cho cô ta một cái bạt tai.
Cái tát không hề nhẹ, nó vang lên một tiếng rõ kêu giữa sân bóng, mấy cậu nhân viên nhặt bóng ở gần đó đều nghe thấy được, liền quay lại đổ dồn chú ý về phía bọn họ.
Bị một cái tát bất ngờ trước mặt bao người, Tần Tư Lam nổi đóa lên, cô ta tức giận phừng phừng ôm mặt lườm cô. “Cô điên à? Cô dựa vào cái gì mà dám đánh tôi chứ!”
“Người điên là cô mới đúng! Cô làm ra chuyện độc ác như vậy không sợ bị trời phạt hay sao?” Mắt Cố Thiên Tầm đầy đau thương long lên như muốn đốt cháy người ta bằng hận thù, ánh mắt đó khiến Tần Tư Lam khẽ run lên.
“Tôi... tôi đã làm gì hả?”
“Cô đã làm gì thì trong lòng cô tự biết rõ.” Chuyện hôm qua cô không muốn nghĩ đến nữa. Khuôn mặt của kẻ đằng trước khiến cô vừa tức giận vừa ghê tởm.
Cô nghĩ mãi không ra, Cố Thiên Hàn là người thuần khiết tốt bụng như vậy sao lại có người chị song sinh ác độc như cô ta được chứ!
“Tần Tư Lam, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa. Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô như vậy đâu!”
Cố Thiên Tầm đi khỏi.
Tần Tư Lam vẫn đang đứng đờ ra ôm mặt, cô ta phát ngượng, trút giận lên những người xung quanh. “Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn!”
Những người đó thấy cô ta hung tợn như vậy liền quay đi chỗ khác.
Cô ta trầm ngâm một lúc rồi nhấn số gọi điện thoại.
“Hoắc Thanh Uyển, rốt cuộc tối qua cô đã làm gì hả?” Không đợi đối phương trả lời, Tần Tư Lam vội vã tra hỏi.
“Tất nhiên là làm chuyện tốt rồi.” nhắc đến chuyện này, giọng Hoắc Thanh Uyển lộ vẻ đắc ý.
Cô ta tin chắc rằng kế hoạch mình vạch ra đã hoàn toàn thành công. Nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu cởi bỏ quần áo nằm trên giường thì người đàn ông nào chịu bỏ qua chứ?
Trừ khi hắn ta không phải đàn ông!
“Chuyện tốt? Tốt đến mức cô ta bất thình lình chạy đến đây cho tôi một cái bạt tai, tốt đến mức cô ta bảo sẽ kiện tôi ra tòa?” Nhắc đến chuyện vừa rồi, Tần Tư Lam nổi giận đùng đùng. “Giờ tôi đã có chỗ đnứg trong nhà họ Mộ rồi, nếu cô ta mà kiện tôi ra tòa thì bố tôi sẽ thất vọng đến thế nào hả? Còn có... bà nội tôi nữa... với tính cách của bà, chỉ cần bà còn sống thì sẽ không bao giờ cho phép tôi bước chân vào nhà họ Mộ! Hoắc Thanh Uyển, hôm nay cô buộc phải nói rõ cho tôi biết cô đã làm những gì khiến tôi phải gánh cái tội danh này cho cô hả!”
“Cô bình tĩnh đi. Tôi chẳng qua chỉ là cho cô ta uống một ít thuốc kích dục thôi, cũng không nặng lắm đâu. Hơn nữa cô yên tâm, cho dù bây giờ cô ta có đi thư máu thì cũng không ra được kết quả gì đâu.
“Thuốc kích dục?” Tần Tư Lam lập tức nhớ lại bộ dạng đau khổ như muốn chết đi được của Cố Thiên Tầm vừa nãy.
Xem ra người đó không phải là Mộ Dạ Bạch rồi.
“Đối phương là ai?”
“... Cảnh Nam Kiêu.”
Tần Tư Lam giận run lên, suýt nữa không kiềm được mà đập nát điện thoại.
“Trời ơi sao tôi lại ngu đến mức hợp tác với cô cơ chứ! Cô đẩy cô ta vào vòng tay của Cảnh Nam Kiêu!!!”
“Cô nghĩ là ở hoàn cảnh như vậy mà cô ta và Cảnh Nam Kiêu có thể ở bên nhau sao?” Hoắc Thanh Uyển cười, giọng đầy đắc thắng. “Nếu cô bị một kẻ cô không yêu nhân lúc cô hôn mê bất tỉnh mà cưỡng bức cô liệu cô có thể ở bên anh ta không?”
Không những không thể, mà còn...
“Tôi đoán giờ Cố Thiên Tầm hận Cảnh Nam Kiêu bằng chết. Nhưng muốn ở bên Mộ Dạ Bạch thì lại không thể nữa rồi. Đây không phải là một mũi tên trúng hai con chim à?” Hoắc Thanh Uyển thấy mình thật thông minh.
Tần Tư Lam ngẫm nghĩ thấy lời cô ta nói không phải không đúng.
Như vậy đúng là Cố Thiên Tầm sẽ hận Cảnh Nam Kiêu cả đời. Nhưng...
Cứ nghĩ đến chuyện đêm qua bọn họ đã thân mật với nhau mà cô ta không nuốt nổi cái cục tức này, trong lòng sinh ra ghen tuông đố kỵ.
“Cô đừng có hẹp hòi như vậy, việc chúng ta cần làm là phải chặt đứt mọi con đường của cô ta. Muốn vậy thì phải hy sinh một số thứ nho nhỏ, đâu thể nào không chịu mất mát gì mà thành công được chứ!” Hoắc Thanh Uyển hiểu rõ trong lòng cô ta đang nghĩ gì. “Cô không phải muốn để cho Cố Thiên Tầm phải đau khổ hay sao? Bây giờ không phải là lúc cô ta đang đau khổ nhất hay sao?”
Đúng vậy!
Bộ dạng vừa nãy của cô ta đúng là khiến người ta bàng hoàng. Lẽ ra phải hết sức vui mừng mới phải, nhưng không hiểu sao giờ đây Tần Tư Lam lại cảm thấy không vui như mình từng nghĩ.
“Nếu cô ta kiện tôi ra tòa, gán lên đầu tôi cái tội danh này thì tôi sẽ không chần chừ mà khai cô ra đâu. Hoắc Thanh Uyển. Chuyện hợp tác giữa chúng ta đã chấm dứt rồi!”
“Cô vội vàng gì chứ?” So với sự kích động của cô ta lúc này thì Hoắc Thanh Uyển lại nhàn nhã ung dung. “Trong tay cô có con át chủ bài như vậy, yên tâm đi, cô ta sẽ không kiện cô đâu.”
“Át chủ bài nào?”
“Cố Vân La!”
Tần Tư Lam sững người.
Hoắc Thanh Uyển nói: “Chúng ta giờ đã là người trên cùng một chiếc thuyền rồi, nếu cô mà khai tôi ra thì cô cũng không thoát khỏi tội đồng lõa đâu. Cô nghĩ đi, cô muốn thật thà khai nhận trước tòa hay là lợi dụng Cố Vân La?”
Tần Tư Lam im lặng hồi lâu, chỉ cầm chặt điện thoại trong tay, như đang giằng xé.
Ra khỏi sân gold, Cố Thiên Tầm phát hiện rằng trừ bệnh viện ra thì mình chẳng còn nơi nào để đi nữa cả. Mộc Tây đi công tác, công ty hôm nay nghỉ không cần đi làm.
Dạ Bạch...
Giờ chắc anh đang làm việc.
Từ giờ trở đi chắc hẳn bọn họ thực sự trở thành người không chung đường nữa rồi...
Thở dài một hơi nhưng vẫn không thể trút bỏ những u uất trong lòng, cô vẫy taxi đi về phía bệnh viện. Suốt dọc đường đi cô chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mùa đông, cả thành phố đều biến thành một màu xám xịt....
Giống như tâm trạng hiện nay của cô.
Lúc ông Mộ Trung Thiên đến bệnh viện thì Cận Vân đang đi đi lại lại ở hành lang.
“Phó chủ tịch!” Cận Vân bước lên trước. “Chuyện của Mộ tổng cháu không dám báo cho Chủ tịch và phu nhân.”
“Không cần báo cho bọn họ, có ta ở đây.” Thần sắc ông Mộ trầm u. “Tình hình thế nào rồi?”
“Vẫn đang làm các kiểm tra ạ. Lúc cháu đưa đến, Mộ tổng đã ngất trên đường.”
Lông mày ông khẽ giật sau đó nhíu chặt lại.
Cận Vân thở ra một hơi, không kiềm được, nói. “Tình hình lần này có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước. Lúc đến Mộ tổng nói...”
Cô ngừng lại một chút, quan sát nét mặt ông Mộ rồi mới rụt rè nói. “Trước mắt chỉ thấy một màn đen, không nhìn rõ mọi thứ nữa rồi.”
Những lời cô nói như một cú sốc khiến ông nghẹt thở, người ông loạng choạng đứng không vững, ông đưa tay ra bám vào tường để lấy điểm tựa chống đỡ cơ thể.
Trong đầu ông chợt vụt qua cảnh tượng ông nội của Mộ Dạ Bạch mất năm đó.
Ông không muốn con trai mình lại bước tiếp theo tấn bi kịch đó...
Không biết qua bao lâu sau đó, cánh cửa phòng kiểm tra đã được mở ra. Giáo sư Phong bước nhanh ra ngoài, ông Mộ cùng Cận Vân lập tức chạy lại đón đầu. “Giáo sư, tình hình thế nào rồi?”
Thần sắc ông khá nghiêm trọng.
“Dây thần kinh thị giác đã bị đè vào khá nặng gây ảnh hưởng đến thị lực.”
“Nếu phẫu thuật thì khả năng thành công khoảng bao nhiêu?”
“Tỷ lệ thành công đang giảm sút.” Giáo sư Phong không thể không nói sự thật. “Tình hình sức khỏe của Dạ Bạch tương đối kém, trước khi thực hiện phẫu thuật bắt buộc phải để cơ thể cậu ấy loại bỏ hết chứng viêm nhiễm, đợi đến khi cơ thể đạt đến trạng thái sức khỏe tốt nhất mới có thể làm phẫu thuật được.”
“Vậy cần đợi bao lâu?”
“Cái này tạm thời không xác định được, phải xem độ mẫn cảm của cậu ấy với thuốc. Khoảng thời gian này có lẽ cậu ấy phải ở trong viện một thời gian.”
Cố Vân nói: “Mộ tổng không thích vào viện.”
“Hiện giờ sức khỏe là quan trọng nhất, nó sẽ biết mức độ nghiêm trọng mà phải chấp nhận.” Ông Mộ nói. Cận Vân nghe vậy cũng không dám ý kiến gì.
Một lúc sau, Mộ Dạ Bạch được đẩy ra khỏi phòng kiểm tra trên xe lăn. Mắt anh vẫn luôn nhắm nghiền.
Vào trong phòng bệnh, giáo sư Phong vẫn luôn bàn chuyện rủi ro trong ca mổ với anh. Anh chỉ im lặng lắng nghe, trên mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, cũng không biết là có đồng ý phẫu thuật hay không.
Ca phẫu thuật này không đơn giản, sinh tử chỉ trong gang tấc, cần một dũng khí rất lớn để đưa ra quyết định.
Đợi giáo sư Phong đi khỏi rồi, ông Mộ liếc mắt nhìn Cận Vân một cái, cô biết ý lặng lẽ đi ra.
Ông nói với anh: “Tình trạng sức khỏe của con ngày một kém đi, con không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Lúc này Mộ Dạ Bạch mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt bình thản không chút lo lắng mảy may nhìn ông Mộ: “Tôi rất lấy làm kinh ngạc khi hôm nay lúc ra ngoài cửa lại nhìn thấy ông.”
Ông Mộ bị con trai nói xoáy như vậy thì rất tức giận, nhưng cuối cùng ông vẫn nén đau nói: “Ta là bố con.”
Anh cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi sắp quên rồi.”
“Ta biết con hận ta, hận Vân La, hận hai đứa em của con...” Giọng ông trầm lại, mỗi từ thốt ra đều khó nhọc. “Nếu con đồng ý làm phẫu thuật, có thể tiếp tục sống, thì ta... sẽ đồng ý với con!”
Mộ Dạ Bạch nheo mắt: “Đồng ý tôi chuyện gì?”
Ông Mộ Trung Thiên trầm ngâm một lúc rồi như thể đã hạ quyết tâm, ông khó nhọc nói nốt: “Tùy con quyết định.”
“Trở về bên cạnh mẹ tôi, cho bà ấy một gia đình hoàn chỉnh, điều này ông làm được không?”
Ông Mộ bỗng sững sờ giây lát, hơi thở ông cũng trở nên nặng nề.
Mộ Dạ Bạch quay ánh nhìn đi chỗ khác. “Không làm được thì đừng lớn giọng trước mặt tôi.”
“Được, ta đồng ý với con!”
Lần này đến lượt Mộ Dạ Bạch sững người. Phải ở bên mẹ anh là một cực hình đối với ông. Càng lớn anh càng hiểu được điều đó, nhất là sau khi gặp và yêu Cố Thiên Tầm. Vì vậy dần dần anh thấu hiểu và thông cảm phần nào cho sự phản bội của ông với mẹ mình.
Anh nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là thăm dò ông mà thôi.
Nhìn người cha vừa xa lạ vừa thân thuộc trước mắt mình, tim Mộ Dạ Bạch bỗng thoáng qua một cảm giác khó tả. Có phần chua xót, cũng khó chút khó chịu.
“Tôi mệt rồi.” Anh đột nhiên lên tiếng.
Ông Mộ thở dài, nói: “Con nghĩ kỹ đi.”
Ông nghĩ tất cả mọi cực hình cũng đều không tàn khốc bằng việc mất đi con trai.
Mộ Dạ Bạch để Cận Vân đưa ông đi còn lại một mình anh nằm trong phòng bệnh, trầm mặc nhìn vào bước tường trắng toát. Lúc này anh mới cảm nhận được khoảng cách giữa sự sống và cái chết thực sự chỉ mong manh trong gang tấc. Có lẽ...
Sau 100 hay 200 lần nhắm mắt nữa là anh và Cố Thiên Tầm đã âm dương cách biệt rồi...
Chuyện kết hôn dường như không không thích hợp với bọn họ nữa.
Anh không dám mạo hiểm để cô sẽ phải kết hôn đến lần thứ 3 trong tương lai.
Cố Thiên Tầm vừa bước vào phòng bệnh liền thấy bà Cố Vân La đang cầm điện thoại, bần thần ngồi trên giường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Cô hít sâu vào một hơi, cố gắng lấy lại tinh thần. “Mẹ, mẹ dang nghĩ gì vậy?”
“Thiên Tầm, con ngồi xuống đây.” Lúc này bà định thần lại, nét mặt và cử chỉ nhiệt tình khác thường.
Trước giờ bà đối với cô đều rất lãnh đạm, sự ân cần bất ngờ này khiến Cố Thiên Tầm ngạc nhiên.
Cô hồ nghi bước lại gần, ngồi xuống bên giường. “Mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con ạ?”
Bà Cố Vân La trầm ngâm một lúc dường như không biết nên mở lời như thế nào. Trong lòng Cố Thiên Tầm bỗng thấy nghi hoặc, cô ngẩng đầu, chợt thấy mắt bà đã đỏ hoe từ lúc nào.