Mộ Dạ Bạch đứng dậy khỏi ghế sofa, ánh mặt trời dần tắt, chỉ còn lại cái bóng bao trùm lấy anh. Hai tay đút túi quần, anh lãnh đạm nói: “Về phía báo chí, phiền bà thông báo giúp cháu.”
“Bà sẽ lo liệu ổn thỏa.” Lão phu nhân trầm mặc nhìn anh một cái: “Thanh Uyển là đứa rất được, cháu đừng cứ cố chấp giữ thành kiến với nó như thế, thử nhìn vào ưu điểm của nó, mở lòng mình ra xem.”
“....” Anh trầm xuống, không đáp lại, chỉ phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, không biết là có nghe thấy hay không.
Lão phu nhân cũng không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài.
Tan làm, Cố Thiên Tầm chen chúc trong dòng người trên xe bus, cô gọi điện thoại cho Thiên Hàn và bà Cố Vân La trong bệnh viện trước nói là mình đã nấu cơm xong giờ đem vào viện cho họ.
Cúp máy xong, đang định gọi cho Mộ Dạ Bạch thì điện thoại bỗng đổ chuông – là anh gọi.
“Anh tan làm chưa?” Cô hỏi anh, xung quanh có hơi ồn ào.
“Ừm, vừa ra khỏi công ty. Còn em? Đang định đi đâu vậy?”
“Em về nhà trước, mẹ em và Thiên Hàn gần đây đều ăn cơm trong bệnh viện, em lo cơm ở trong đó chán nên muốn nấu cơm mang đến để hai mẹ con đổi vị.”
“Em cũng cho anh đổi khẩu vị luôn với được không?” Mộ Dạ Bạch hỏi cô. Trên xe chen chúc khiến cô thở không ra hơi. “Anh ở đâu? Cơm tối vẫn chưa ăn à?”
“Anh đang ở...” Mộ Dạ Bạch đang định trả lời cô thì liền nghe thấy đầu dây bên kia cô khẽ kêu lên một tiếng rồi ngay sau đó một tiếng “Cốp!” vang lên, nghe như tiếng ném xuống đất.
“Thiên Tầm?” Mộ Dạ Bạch gọi một tiếng, chỉ nghe thây tiếng “tút tút” rồi sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Thiên Tầm cảm giác mình sắp bị ép chặt như bã mía rồi. Điện thoại rớt xuống không thấy đâu nữa.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi!”
Cô cúi xuống tìm điện thoại, miệng luôn nói xin lỗi. Khó khăn lắm mới tìm thấy được, chiếc xe lắc một cái, bàn tay cô bị một chiếc giầy dẫm mạnh lên.
Trời!
Cô đau đến mức nhăn mặt lại, ngẩng đầu lên thấy mọi người chen nhau chật cứng như nêm, chắc chính họ cũng không biết mình vừa dẫm lên cái gì, chỉ có mu bàn tay cô vẫn hằn lên vết giày rõ mồn một.
Đau điếng.
Nhưng lúc này cô cũng không nghĩ được gì nữa, cô nhặt điện thoại lên xem một cái, thấy vẫn bình thường không hề bị hư hỏng gì. Cô lập tức gọi lại cho anh.
Nhưng cô còn chưa kịp gọi đi thì “tút tút” một tiếng từ bên ngoài cửa sổ xe truyền đến.
Trong xe, mọi người đều nhìn theo hướng phát ra âm thanh ở bên ngoài, tất nhiên là cả cô cũng nhìn theo.
Bên ngoài cửa sổ là một chiếc Maybach đang lái song song với xe bus của họ. Tiếng còi inh ỏi đó hình như phát ra từ chiếc Maybach kia.
Kính xe từ từ hạ xuống, một gương mặt dần dần hiện ra, quen thuộc vô cùng. Dưới ánh chiều tà rạng rỡ đến mức khiến cô thấy hoa mắt.
“Uầy, anh kia đẹp trai thế! Đẹp trai quá!”
“Ai thế nhỉ? Anh ta định làm gì mà bấm còi inh ỏi thế?”
“Anh ấy nhìn sang đây rồi! Anh ấy đang nhìn ai vậy nhỉ?”
Xung quanh, những cô gái trẻ đã không còn giữ kẽ gì mà kêu ầm lên.
Anh quay mặt sang, ánh mắt nhìn vào bên trong khoang xe. Không cần tìm kiếm chỉ nhìn một cái đã nhận ngay ra cô trong đám người đó. Bốn mắt nhìn nhau, thần sắc của cô như đắm chìm trong ánh mắt đen sâu thẳm của anh.
Anh – đúng là người đàn ông khiến cô từng giây từng phút đều như bị cuốn vào!
Điện thoại vang lên. Cô đưa lên tai, chỉ thấy mấy từ ngắn gọn: “Xuống luôn trạm kế tiếp.”
Đợi cô vâng theo rồi, anh không nói thêm gì nữa, tắt máy ngay sau đó. Anh nhanh chóng lái xe lên điểm dừng xe bus kế tiếp và đỗ lại trước.
Chiếc xe vừa dừng lại, Cố Thiên Tầm lách người bước xuống, từ đằng xa nhìn anh, cô chạy từng bước nhỏ đến.
Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt nhỏ bé rạng ngời.
“Thật ngưỡng mộ quá đi, có anh người yêu vừa đẹp trai vừa giàu như vậy.”
“Xem kìa, còn dịu dàng cẩn thận thắt dây an toàn cho cô ấy nữa chứ!”
“Ôi trời, đúng là tốt số! Còn chen chúc đi xe bus làm gì không biết!”
Đám người trong xe không ngừng bàn tán náo nhiệt. Phía bên kia, Cố Thiên Tầm nhìn anh ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây? Không đúng, anh biết em ở trên xe cái xe bus đó?”
“Ừm, anh vừa đến công ty em thì em đã lên cái xe bus này rồi.” Mộ Dạ Bạch vừa lái xe vào làn đường chính vừa trả lời cô. Ánh mắt vô tình nhìn vào bàn tay cô thấy trên tay cô đỏ ửng vết giày.
“Chuyện gì vậy?” Anh cau mày, một tay rút giấy ăn đưa cho cô, nhìn bàn tay cô rồi lại nhìn lên cô: “Bị dẫm phải?”
“Vâng.” Cô đưa tay ra cầm lấy tờ giấy, lau sạch vết bẩn trên tay. Nếu không phải anh nhìn thấy mà hỏi thì cô cũng quên luôn chuyện này rồi.
“Sao lại bất cẩn thế chứ? Tay em còn đau không?” Mộ Dạ Bạch cầm tay cô lên nhìn một cái, sau khi chắc chắn rằng không có gì khác thường mới bỏ tay ra.
Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, không còn thấy đau nữa. “Vừa nãy không may điện thoại rơi trên xe, em cúi xuống nhặt không cẩn thận bị dẫm phải. Anh yên tâm, giờ đã không sao rồi. Đây anh xem này, hoàn toàn bình thường.”
“Lần sau phải cẩn thận hơn đấy.” Vừa cự nự anh vừa xoa ngón tay cái lên mu bàn tay cô.
Hai bàn tay cứ thế nắm lấy nhau.
“Dạ Bạch, hôm nay anh có đi viện không?”
“Ừm, có.”
“Tình hình thế nào ạ? Bác sĩ có nói bao giờ được xuất viện không?”
Mộ Dạ Bạch mơn man nhẹ ngón tay cô, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn đường, chỉ nhẹ nhàng trả lời cô: “Không sao, bác sĩ nói chỉ cần tâm trạng bà thoải mái vui vẻ thì rất nhanh được xuất viện thôi.”
Cô nghe xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: “Vậy thì tốt.”
Dù gì thì cô cũng không muốn thấy anh buồn. Nhìn anh một lúc cô mới khẽ mỉm cười: “Xem ra tình hình cũng không đến mức xấu, hôm nay tâm trạng của anh cũng có vẻ rất tốt.”
Anh cũng cười theo, gật đầu: “Ừm.”
Mộ Dạ Bạch cùng đi về với cô.
“Anh nghỉ một lúc đi, em đi nấu cơm.” Cô đặt túi xách xuống, vội vàng đi vào phòng ngủ thay bộ đồ mặc trong nhà ra, đeo tạp dề vào rồi nhanh chóng buộc dây lại, đi vào nhà bếp.
Ánh mắt của Mộ Dạ Bạch từ đầu đến cuối luôn dõi theo bóng người cô, cho đến tận lúc bóng cô đi vào bếp rồi anh mới lưu luyến nhìn đi chỗ khác.
Rất nhanh sau đó, tiếng nước chảy vọng ra từ trong nhà bếp, khiến anh đột nhiên có cảm giác của một mái nhà.
Anh nhắm mặt lại, dựa vào sofa, lắng nghe những âm thanh vọng ra từ trong bếp với vẻ mặt thư thái.
“Dạ Bạch, anh lại đây em nhờ chút.”
Tiếng cô vọng ra từ trong bếp.
Mộ Dạ Bạch đứng dậy khỏi sofa, bước nhanh vào trong bếp. Tay cô đang cầm một tiếng thịt tươi, hai tay đầy dầu mỡ, tóc tai lòa xòa phủ xuống, che lấp gần nửa gương mặt cô.
Đuôi tóc quết vào khóe miệng.
Cô nhìn anh đầy ai oán: “Anh xử lý giúp em quả tóc này với? Che hết mắt em rồi, không chú ý chắc thái vào tay quá.”
Anh bỗng cười rộ: “Xử lý thế nào em?”
Anh vừa hỏi vừa thuận tay vuốt tóc cô, túm lại thành túm sau gáy, nắm trong lòng bàn tay.
Cô đưa bàn tay về phía anh, cố gạt chiếc dây chun đen lồng trong cổ tay. “Anh cầm lấy cái này, buộc tạm vài vòng là được.”
Mộ Dạ Bạch vừa định thử đã bỏ cuộc ngay. “Không được, giờ mà cởi dây chun ra thì sẽ bị dính mỡ mất.”
“Vậy thôi em rửa tay rồi tự làm cũng được.” Cô bó tay rồi.
“Không cần đâu, cứ để vậy đi.” Mộ Dạ Bạch giữ tóc cô trong lòng bàn tay: “Anh cầm tóc cho em, em cứ tiếp tục đi.”
Cố Thiên Tầm quay lại nhìn anh, chạm vào ánh mắt đen sâu thẳm đang cười đó, cô cũng mỉm cười theo.
“Vậy cũng được!” Cô cảm thấy thích thú. Một tay cầm dao, một tay giữ miếng thịt, thái đều tăm tắp. Mộ Dạ Bạch ngây người ra nhìn gương mặt góc nghiêng của cô. Ánh mắt anh xao động như suy tư điều gì đó.
Cố Thiên Tầm bất giác nhìn anh một cái, bắt gặp ánh mắt anh, cô hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ rất nhiều, rất hỗn độn.”
Cô cười, “Vậy anh chỉnh lại đi, nói trọng tâm thôi.”
Mộ Dạ Bạch đột nhiên vòng tay ra ôm lấy cô từ sau lưng. Những sợi tóc được thả ra đột ngột buông xõa tràn xuống bờ vai cô.
Sau đó cô nghe thấy giọng anh khe khẽ vang lên bên tai mình: “Anh từng mơ mình có một mái nhà.”
“...Anh vẫn luôn mong ước về điều đó, thời gian gần đây thì càng khao khát hơn...”
Cô quay sang nhìn anh, nét mặt anh đầy nghiêm túc, trầm tư.
“Trong căn nhà đó, có một người vợ như em.”
Người vợ....
Cô cười, mắt long lanh lệ. Khung cảnh anh nói thật đẹp đến rung động lòng người. Nhưng...
Đối với tình hình hiện tại của bọn họ mà nói thì điều đó khó đến nhường nào?
Thật ra cả hai người đều hiểu rất rõ.
“Trước đây anh cũng dụ ngọt con gái nhà người ta như thế này hả?” Cô cười, như cố ý đánh lạc hướng vấn đề.
Anh phụng phịu, có phần bất lực, cắn nhẹ một cái vào tai cô: “Em là người đầu tiên.”
Và chắc chắn cũng là người cuối cùng.
Hai người cùng ăn cơm tối, sau đó Mộ Dạ Bạch đưa cô đến lầu dưới cùa bệnh viện. Lúc chiều, Thiên Tầm mở chiếc túi nilon đựng hộp cơm rồi lấy ra một phần để lại trên xe. Mộ Dạ Bạch nhìn cô khó hiểu, cô bèn giải thích: “Em cũng không biết Mộ phu nhân thích ăn gì, nhưng anh hãy để bà thử xem thế nào, có thể bà cũng không thích ăn đồ ăn trong bệnh viện.”
Ánh mắt anh sững sờ.
Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, liền thêm vào một câu: “Đừng nói cho bà biết là em làm. Anh bịa ra một lý do nào đấy chắc điều này không khó với anh đúng không?”
Lúc cô chuẩn bị xuống xe, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô say đắm rồi hôn lên trán cô một cái.
Tất cả những cảm kích, cảm động đều hòa quyện vào trong nụ hôn này.
Cô đều hiểu tất cả!
“Anh lái xe cẩn thận nhé.” Đóng cửa xe lại rồi cô vẫn không quên dặn anh.
Mắt nhìn theo bóng xe cùng anh rời đi, Cố Thiên Tầm quay người bất chợt bắt gặp một ánh mắt sắc lạnh.
Cô không hề lường trước được tình huống này, toàn thân bỗng run lên. Hộp cơm trong tay như muốn rơi xuống đất.
“Mẹ...” Môi cô cũng đang run lên, ánh mắt đó như muốn xé tan cô ra vậy.
Bà Cố Vân La lạnh mặt, không nói năng gì, đi thẳng vào trong bệnh viện.
Ánh mắt lướt qua Cố Thiên Tầm lạnh lẽo như với người xa lạ khiến cô cảm thấy đau lòng hết sức.
“Mẹ!” Cố Thiên Hàn gọi bà, rồi lăn xe đuổi theo, vì quá vội vã, người cậu không cẩn thận lao về phía trước, ngã nhào xuống đất.
“Thiên Hàn!” Cố Thiên Tầm vội lao đến, cố sức đỡ cậu lên xe. Hai đầu gối cậu chống xuống đất đã bị bẩn, cô vội khom người phủi sạch cho cậu: “Có đau không? Để chị xem có bị thương không!”
“Chị đừng lo cho em nữa, chị mau đuổi theo xem mẹ thế nào đi.” Cố Thiên Hàn lo lắng nói: “Đều là lỗi của em, lẽ ra em không nên đưa mẹ ra ngoài dạo bộ mới phải.”
Cố Thiên Tầm quay đầu nhìn bóng người băng lạnh đằng xa, tim cô bỗng hoảng loạn và sợ hãi. Sự lạnh lùng đó của mẹ khiến cô cảm thấy mình cứng đờ như hóa đá.
“Vậy chị đi lên trước. Em thật sự không sao chứ?”
“Em không sao.”
Cố Thiên Tầm đặt hộp cơm vào tay Thiên Hàn, do dự một lúc mới chạy đuổi theo. Tay cô run rẩy. Cô không biết nên giải thích thế nào, lại rất sợ ánh mắt lạnh lùng đó của mẹ.
“Mẹ!” Cô đuổi theo.
Bà Cố Vân La không hề dừng bước, tay bà giữ chặt trước ngực, nét mặt có phần trắng bệch.
“Mẹ, có phải mẹ thấy trong người không được khỏe không?” Cố Thiên Tầm phát giác ra, cô chạy theo mẹ. Quả nhiên thấy trán bà đổ mồ hôi.
Tim cô thắt lại, định đưa tay đỡ bà nhưng tay cô vừa chạm vào tay bà thì liền bị bà hất ra không chút do dự. “Đừng chạm vào tôi!”
Bà trừng mắt lên nhìn cô, trong mắt ngập tràn sự căm ghét.
Mặt Cố Thiên Tầm trắng nhợt, cô cắn môi đầy khó xử và tổn thương, rụt rè bước lại gần mẹ: “Mẹ, mẹ trút giận lên người con như thế nào cũng được, đừng tự hành hạ bản thân...”
Cô dè dặt bước lại gần thêm chút nữa, bà Cố Vân La như ngọn lửa nhen nhúm đột ngột bùng cháy. Bà bất thình lình xô cô ra.
Cái đẩy mạnh đó dồn hết sức của bà. Không kịp lường trước, cả người Cố Thiên Tầm lảo đảo ra sau rồi ngã xuống đất.
Bà Cố ôm lấy ngực, thở hắt ra, hung dữ phủ nhận cô: “Tao không có đứa con như mày! Mày... thích người nhà họ Mộ lắm đúng không? Mày cút đi! Cút đi ngay lập tức cho tao! Đi mà làm con dâu của Hạ Vân Thường đi!”
Nói xong bà không đếm xỉa gì đến con gái đang ngã sõng soài trên nền đất, giận dữ bỏ đi.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận...”
Cố Thiên Tầm ngồi trên nền đất, khẩn cầu bà, nhưng lúc này bà đã không còn nghe thấy nữa.
Sự lạnh lẽo trên nền đất khiến cả người cô như muốn đông cứng lại.
Những người đi qua đi lại trong bệnh viện đều nhìn cô, nhưng cô không bận tâm được nữa, chỉ đờ đẫn nhìn theo bóng lưng lạnh lùng đã khuất xa của mẹ.
Nước mắt cô bất giác rơi xuống...
“Cô à, cô ngồi sang chỗ khác đi, dưới đất lạnh lắm.” Một bà lớn tuổi nhìn thấy cảnh đó thì không kiềm được lòng, cúi xuống đỡ cô dậy.
Giọng bà ôn tồn dịu dàng khiến cô ngây người một lúc – Tại sao đến cả một người dưng nước lã còn có thể đối với cô ân cần ấm áp như vậy mà người cô đã gọi là “mẹ” hơn 20 năm qua lại chưa từng như vậy với cô?
Sau chuyện ngày hôm nay có lẽ điều đó lại càng thêm xa vời hơn nữa rồi...
“Ầy, sao lại khóc vậy? Đừng khóc nữa, bao nhiêu người đang nhìn này...” Bà thím rút trong túi ra chiếc khăn mùi soa lau nước mắt cho cô.
“Cảm ơn thím.” Cô nghẹn ngào nói.
“Bà vừa nãy là mẹ cô à?” Bà thím nhìn theo hướng bà Cố Vân La vừa đi.
“...Vâng.” Cô gật đầu.
“Thật là...làm mẹ kiểu gì thế không biết, xô ngã con mình xuống đất rồi đi cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn một cái.” Bà thím trách móc, bất bình thay cho cô. Cố Thiên Tầm sịt mũi một cái, giải thích với bà: “Là do cháu làm mẹ cháu giận...”
“Thấy cô lo cho sức khỏe bà ấy như thế thì tôi biết cô là đứa con ngoan. Có phải cô có bạn trai mà không vừa ý bà ấy không?” Vừa nãy nghe hai người nói chuyện câu được câu mất, bà cũng lờ mờ đoán ra sự thể.
“Vâng.”
“Chuyện này đúng là khó rồi.” Bà chép miệng thở dài: “Kết hôn nó không giống như là yêu đương đâu, dù gì cũng là chuyện của hai gia đình, nên nghe lời người lớn.”
Chuyện này đâu phải là cô không biết chứ.
Nhưng....
Có những lúc chuyện tình cảm đến chính bản thân mình cũng không khống chế được. Một khi đã yêu, rút không rút được, cũng không quên được...
Đúng lúc cô định chào tạm biệt bà thím quay về dỗ mẹ thì điện thoại chợt vang lên.
Cô rút ra xem, lau nước mắt, hít sâu vào một hơi, điều chỉnh lại giọng nói rồi mới ấn nghe.
“Alo, Nam Kiêu, có chuyện gì vậy?” Cô cố làm ra vẻ tự nhiên.
“Em đang ở đâu?” Giọng Cảnh Nam Kiêu trầm trọng khác thường.
“Em đang ở trong viện.”
Đầu dây bên kia trầm ngâm khiến Cố Thiên Tầm chột dạ, chợt cảm thấy hoảng hốt: “Sao vậy?”
“Chuyện của Mộ Dạ Bạch em đã biết chưa?”
“Chuyện gì cơ?” Anh ta nói không ra đầu ra đuôi gì cả, khiến cô càng khó hiểu.
“Hôm nay Tần Tư Lam nghe điện thoại của Mộ lão phu nhân, nói là đám cưới của anh và Tư Lam bà sẽ không đến dự. Không chỉ như vậy mà tất cả người nhà họ Mộ đều sẽ không đến dự.”
“Càng nghe càng không hiểu gì cả.” Đây là chuyện của bọn họ, liên quan gì đến Mộ Dạ Bạch chứ?
“Anh ta đã quyết định đính hôn với Hoắc Thanh Uyển rồi, ngày đính hôn cũng đã được ấn định! Chính là ngày cưới của anh và Tư Lam!”