Thế nhưng dù là như vậy thì cô cũng không giữ được anh ta...
“Tôi có việc phải đi trước rồi, cô tự gọi điện lái xe đến đón đi.”
Không hề có chút bận lòng nào, thậm chí đến một câu giải thích cũng không có, anh bước đi đầu không ngoảnh lại.
Cố Thiên Tầm lặng người ngồi đó, cúi nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, cười nhạt. Trong mắt anh ta, cô thực sự không đáng bận tâm chút nào, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ lại như vậy? Giờ này... anh ta đã không chờ thêm được nữa vội vã đi sà vào lòng người phụ nữ khác...
Cô như trút giận vào đĩa sườn bò, xắt một miếng nhai, chỗ rượu vừa nãy chưa hề động qua, giờ đã đổ hết vào cổ họng, rõ ràng là vị ngọt nồng nàn, vậy mà uống vào họng lại toàn là cay đắng.
Cái ngôi vị Cảnh phu nhân này của cô có phải bất cứ lúc nào cũng có thể đổi chủ không? Cố Thiên Tầm, cuộc hôn nhân như vậy, cô cố níu kéo liệu có còn ý nghĩa hay không?
.....
“Mộ tổng, ông thấy đồ ăn hôm nay thế nào ạ? Mùi vị có hợp khẩu vị mọi người không?” Cô nghe thấy tiếng giám đốc nhà hàng hỏi khách giọng nịnh nọt.
“Ừm” một tiếng ngắn gọn, dứt khoát. Chỉ một từ thôi cũng khiến cô nhận ngay ra là giọng của ai.
Cô bất giác ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông đó cùng đám người kia rời đi, ông giám đốc khép nép đi theo như kẻ tùy tùng.
Anh ta rốt cuộc là ai chứ?
Cố Thiên Tầm đang mải nghĩ ngợi thì bóng người đó lại một lần nữa bước qua chỗ cô. Ánh mắt anh ta vẫn nhìn thẳng không hề có chút xáo động nào.
Mình thật sự là người vô hình sao? Lẽ nào tất cả mọi người trên trái đất này đều khốn kiếp như Cảnh Nam Kiêu, đều không coi cô ra gì?
Không hiểu tại sao cô đột nhiên lại dũng cảm như vậy, đột nhiên đứng dậy, gọi giật theo bóng người đó:
“Này! Ông Mộ, ông đợi một lát!”
Tất cả mọi người đều dừng bước lại, ngay cả ông giám đốc nhà hàng cũng ngoái lại nhìn. Cảm giác cả đám người đang tò mò nhìn về phía mình, Cố Thiên Tầm mới nhận ra rằng mình có chút nóng nảy.
“Ông Mộ, hình như vị khách kia đang gọi ông.” Giám đốc nhà hàng khẽ nhắc một tiếng, Mộ Dạ Bạch mới từ từ quay người lại. Dưới ánh đèn vàng nhạt trong nhà hàng, gương mặt anh ta nhìn nghiêng vô cùng đẹp trai, sáng láng, ánh mắt nhìn vào cô không bộc lộ chút cảm xúc nào. Anh ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Tất cả sự chú ý của mọi người giờ đều tập trung vào cô, bao gồm cả những cô gái ngưỡng mộ nhìn anh ta trong nhà hàng giờ cũng đều nhìn sang cô. Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy ngại ngùng khó xử, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Chai rượu vừa nãy bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh.”
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, thần sắc anh ta vẫn không đổi, “Không cần, chỉ một chai rượu thôi, tôi mời được.”
Nói xong anh ta quay người rời đi, cũng không lưu luyến đến một giây.
Người đàn ông này buồn cười thật? Cái thái độ cao ngạo lạnh lùng đó cứ như thể người tặng rượu là cô không bằng!”
Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, nói tiếp: “Này, anh đứng lại cho tôi!”
Cô tức giận bước lên trước một bước, ngăn không cho anh ta rời đi. Anh ta cau mày lại, ba người bên cạnh hình như rất lấy làm vui khi nhìn thấy anh bị phụ nữ bám lấy, không nhịn được bật cười.
“Cũng chỉ là một chai rượu, anh mời được thì tôi cũng trả tiền được. Anh Mộ phải không? Tôi trả tiền cho anh, chúng ta không ai nợ ai. Vì vậy sau này xin anh đừng có tặng rượu cho tôi nữa. Không, là lần sau nhìn thấy tôi, xin anh nhất định, nhất định phải làm như không quen biết, anh làm như vừa rồi khiến tôi cảm thấy rất phiền phức! Nói đi, chai rượu này bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh ngay bây giờ.”