Dưới lớp chăn là thân người không mặc gì của cô lộ ra đôi vai trần trắng như tuyết. Cánh tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chăn quơ loạn lên ở phía trước, mỗi một cử động đó đều như kích thích men rượu trong người Cảnh Nam Kiêu.
Người anh ta càng lúc càng không chịu nghe theo sự điều khiển của lý trí nữa mà căng lên.
Chuyện này... rốt cục là thế nào?
“Thiên Tầm...” Cảnh Nam Kiêu nghẹn giọng gọi tên cô, rút bàn tay về.
Không được chạm vào cô ấy!
Cô ấy như một đóa hoa anh túc gọi mời, còn anh giờ thực sự không có khả năng kiềm chế bản thân nữa rồi. Anh sợ chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ không thể nào dừng lại được.
“Ừm?” Cô mơ màng đáp lại một tiếng, giơ tay vơ lấy hộp sữa trên tay anh, nhưng không cầm vững khiến hộp sữa rơi xuống, chất lỏng màu trắng đổ đầy ra ga giường.
Cảnh Nam Kiêu vội vàng dựng đứng hộp sữa lại rồi để sang bên cạnh.
“Em muốn...” Cô mê man nói, cảm thấy cả người nóng bừng khó chịu. Cô muốn uống nước nhưng lại bị anh đem hộp sữa đi mất nên phụng phịu đòi.
Tấm chăn rơi xuống để lộ ra nửa thân trên trần không, trắng muốt, Cảnh Nam Kiêu cảm thấy khó thở, máu trong người như đang trào ngược.
Hai mắt anh ta mờ dần như bị phủ lên một lớp sương mù.
Cố Thiên Tầm đã giành được hộp sữa lại, uống vài hơi rồi như thể mệt, cô liền buông tay ra.
Cảnh Nam Kiêu cầm hộp sữa trở lại, vì phải kiềm chế và có phần bức bách nên tay anh ta run lên. Sau đó anh lấy chăn quấn người cô lại. “Được rồi, Thiên Tầm, anh đi rót nước cho em, em ngoan ngoãn nằm yên đây đi.
Anh ta nói xong định quay đi thì bị Cố Thiên Tầm quờ tay giữ lại.
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, hai má đỏ bừng. Sốt cao khiến lý trí đều đã bị lu mờ hết, giờ cô chỉ còn làm theo bản năng.
Cô rên lên một tiếng, dang tay ra ôm chặt lấy Cảnh Nam Kiêu.
Dạ Bạch.....
Em rất khó chịu... thực sự rất khó chịu...
Bị ôm một cách bất ngờ, đầu Cảnh Nam Kiêu nóng phừng lên, mắt mờ đi như bị phủ một màn hơi nước.
Anh ta cúi người xuống, khổ sở lật chăn ra rồi đè lên người cô.
“Thiên Tầm, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi!” Cảnh Nam Kiêu ho khan một tiếng, lảo đảo cởi bỏ áo quần.
....................
Đêm hôm đó trôi qua trong sự hỗn loạn.
Ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu qua ô cửa sổ, soi vào trong phòng. Hai người trên giường đang say ngủ, nằm về hai phía đầu giường.
Lông mi khẽ động đậy, Cố Thiên Tầm từ từ tỉnh dậy.
Đầu đau như búa bổ!
Cả người đầu đau nhức, tứ chi không còn chút sức lực nào.
Cô ôm lấy trán, chống khuỷu tay xuống giường rồi từ từ ngồi dậy. Đầu óc hỗn độn đặc quánh như hồ.
Day trán hồi lâu mới cảm thấy nhận thức dần trở lại, lúc này cô mới nhìn ra xung quanh.
Đợi đã! Mình đang ở đâu thế này? Sao lại ở đây? Ai đã đem mình đến đây? Hơn nữa... sao lại có thể qua đêm ở đây cơ chứ?
Nhớ ra rồi! Đêm qua Tần Tư Lam hẹn ra bờ biển nói chuyện, sau đó...
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không nhớ ra được sau đó thế nào nữa. Lúc này chợt phát hiện ra bên cạnh có một tiếng thở đều đều.
Tim bỗng run lên, một luồng khí lạnh cùng sự khủng hoảng trỗi dậy nhanh chóng lan ra khắp tứ chi. Cô dùng sức siết chặt ga giường, khó nhọc quay đầu nhìn sang bên trái.
Không biết còn đỡ, vừa nhìn thấy, cô lập tức nín thở, cả người như muốn ngất đi.
Người bên cạnh, không thể ngờ được lại là Cảnh Nam Kiêu lúc này đang ngủ say, thân trên để trần.
Không!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Sao anh ta có thể xuất hiện ở đây được chứ?
Mặt Cố Thiên Tầm tái mét, không dám nghĩ lại. Cô vội vàng lật chăn ra định bỏ chạy.
Nhưng... khi chăn vừa lật ra, cái lạnh trên cơ thể khiến cô bừng tỉnh.
Cô...
Trên người cô khoác chiếc áo sơ mi của Cảnh Nam Kiêu. Qua một đêm vật lộn nó đã bị nhăn nhúm nhàu nhĩ.
Nhưng điều khiến cô hoảng sợ nhất lại là...
Thân dưới cô trần truồng, không hề mặc gì cả!
Trên ga giường thậm chí còn lưu lại những vết tích đầy mờ ám. Sau một đêm, chất dịch lỏng đã khô đi, để lại những dấu vết rõ ràng đến mức đủ để làm cô chấn động tâm can.
Cô đã không còn là thiếu nữ không có kinh nghiệm nữa rồi, chẳng cần nghĩ cũng biết những dấu vết này nghĩ là gì....
Chuyện tối qua, cô không dám nghĩ lại, đó thực sự là một cơn ác mộng kinh hoàng!
Nhưng mọi thứ trước mắt đã nói lên tất cả.
Tay chân cô mềm nhũn, toàn thân run rẩy. Cô đau khổ ngã khuỵu xuống bên cạnh gường, giây phút đó nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cố Thiên Tầm....
Rốt cuộc mày đã làm gì?
Sao lại có thể làm chuyện đó với Cảnh Nam Kiêu được chứ? Anh ta là Cảnh Nam Kiêu, không phải Mộ Dạ Bạch...
Đến khóc cũng không dám khóc lên thành tiếng, sợ khiến người bên cạnh tỉnh giấc. Tay cô run rẩy, quơ bừa đống quần áo bị vứt lung tung dưới nền nhà rồi vừa đi vừa khóc bước vào nhà tắm.
Chiếc gương to trong nhà tắm phản chiếu thân thể trần trụi của cô. Lúc này gương mặt cô trắng bệch như quỷ, thảm hại và nhục nhã.
Cô cắn chặt môi đến mức bật máu. Nhìn mình trong gương đầy thù hận, cô giơ tay tự tát mình một cái đau đớn. Gương mặt trắng bệch đau đớn sưng đỏ lên, âm thanh tiếng tát vang vọng trong không trung khiến cô khóc mà lòng tan nát.
Cảm giác tê liệt đến không còn thấy đau nữa....
Cố Thiên Tầm, mày thật đáng chết!
Mày đã trở nên bẩn thỉu, nhơ nhớp rồi, sau này mày làm sao có thể đối diện được với Mộ Dạ Bạch, đối diện với người đàn ông mày yêu sâu đậm nhất?
Nghĩ đến anh, cô thật sự khóc không thành tiếng, cả người bất lực co cụm lại dưới nền nhà.
Cô biết, bản thân đã không còn xứng với anh nữa....
Giữa hai người giờ đã không còn có thể quay đầu được nữa...
......................
Cố Thiên Tầm như kẻ mất hồn, mở cửa phòng ra, đầu tóc rối bù, loạng choạng bước đi. Tất cả những gì xảy ra tối hôm qua đã quá tàn nhẫn đối với cô. Nhưng, cô không ngờ rằng còn có chuyện tàn nhẫn hơn thế đang đợi mình ở phía trước....
“Mộ tổng, anh chỉ còn có 2 phút nữa để thay quần áo thôi đấy, đổng sự Vương đang ở phòng họp dưới lầu đợi anh rồi.” Tiếng Cận Vân từ xa vọng lại.
Cố Thiên Tầm lúc này đang thất thần bước đi bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Ngoài Cận Vân ra còn có anh...
Người anh như tỏa sáng, đang bước lại gần cô. Cô cảm thấy mình bẩn thỉu, còn anh lại cao quý như một vị thần....
Sự xấu hổ, nhục nhã dần xâm chiếm lấy trái tim cô khiến cô đau đớn đến mức không thở nổi. Một giây sau đó, dường như không suy nghĩ gì mà quay người chạy thẳng.
“Thiên Tầm?!” Mộ Dạ Bạch nhìn thấy cô liền kinh ngạc, mặt cô trắng nhợt như xác chết khiến tim anh thắt lại.
Cô ấy bị sao vậy?
Cố Thiên Tầm chạy thẳng về hướng thang máy, đầu không ngoảnh lại như thể gặp ma.
Không!
Cô không muốn anh nhìn thấy mình trong bộ dạng này!
Trong lúc cô nhục nhã nhất, đau khổ nhất, cô không muốn gặp bất cứ ai!
Càng không thể đối diện với anh!
Lúc này cô chỉ ước mình là một con rùa, có một chiếc mai rắn chắc để có thể chui vào trốn tránh tất cả...
Nhìn thấy bóng cô chạy xa dần, mắt Mộ Dạ Bạch cau chặt lại, bàn tay để sau lưng bỗng run lên. Anh cố giữ bình tĩnh, quay đầu nhìn Cận Vân, nói: “Mở cửa phòng này ra!”
Anh chỉ vào phòng 2417.
Cận Vân nhìn sang anh một cái, ánh mắt của anh lúc này khiến hơi thở của cô cũng căng thẳng theo.
Sau cánh cửa này sẽ là cảnh tượng như thế nào, e rằng trong lòng Mộ tổng cũng đã có dự liệu....
Cô rút ra thẻ dự phòng của công ty, quẹt cửa. Mộ Dạ Bạch đẩy mạnh cánh cửa một cái rồi từng bước đi vào.
Cảnh tượng bên trong khiến anh dừng lại hồi lâu.
Giây phút đó, thời gian như ngừng lại.
Không khí trong căn phòng lớn đó cũng như đóng băng lại.
Anh đứng như hóa đá ở cửa, để mặc cho nỗi đau đớn trào dâng, từng tấc từng tấc một xâm chiếm lấy trái tim anh.
Cơn sốc đau buốt dồn lên não.
“Mộ tổng, mũi anh chảy máu rồi!” Cận Vân kinh hoàng kêu lên. “Để tôi lấy thuốc giảm đau cho anh!”
“Không cần!” Cơn đau đầu còn có thuốc giải, nhưng còn nỗi đau trong tim thì sao?
Anh quay lưng đi khỏi.
Lê bước về phía thang máy, ban đầu những bước chân nặng trĩu nhưng rồi một lúc sau chuyển sang nhanh và hỗn loạn.
Máu tươi nhỏ giọt rơi xuống thảm trải sàn trong khách sạn, một vệt máu dài lết theo....
Nó như những giọt máu chảy ra từ vết thương trong tim anh.
Khiến người ta hoảng sợ....
Cận Vân nắm chặt tài liệu trong tay, nhìn theo bóng người đang lao đi đó mà không dám đuổi theo.
.......................
Cố Thiên Tầm đau khổ ôm lấy người, ngồi thụp xuống một góc sàn trong thang máy, những sợi tóc rối tung xõa sượi xòa xuống che đi gần hết gương mặt cô.
Cô không dám ngẩng đầu lên.
Vì chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ thấy bản thân mình trong gương. Nhơ nhớp như vậy, khiến người ta căm ghét như vậy...
Cô căm thù chính bản thân mình! Căm thù đến mức hận không thể lập tức chết ngay được!
Xuống đến tầng 1, tất cả mọi người trong tahng máy đều ra hết rồi cô mới loạng choạng đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Mộ Dạ Bạch đang đứng ngay bên ngoài.