“Anh đừng lo cho em, mau quấn chăn cho mình đi.” Dương Nguyệt nhìn thấy cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo may ô mỏng liền đưa chăn cho cô.
Bùi Cẩm Xuyên sướng rơn, vội quấn một vòng chăn khiến cả hai cùng quấn chặt vào nhau trong chiếc chăn.
“Như thế này thì không ai lạnh nữa.” Bùi Cẩm Xuyên áp sát vào người cô, hơi thở nóng rẫy của cậu phả bên tai Dương Nguyệt. “Tiểu Nguyệt Nguyệt, giờ chúng ta đã cùng chung chăn gối rồi, sau này em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Cô chỉ khẽ cười, không nói gì.
Cậu bạn cùng phòng với Bùi Cẩm Xuyên trêu chọc. “Khoác cùng một tấm chăn mà đã coi cô ấy là người của cậu rồi sao? Vậy thì cậu sớm đã là người của tôi rồi!”
“Đúng vậy, em gái à, em đừng để bị cậu ta dụ ngọt. Hai đứa vẫn còn chưa... gì đó thì không tính!” Cậu ta vừa nói vừa nhìn hai cây đũa với vẻ mặt nham hiểm.
Mặt Dương Nguyệt nóng bừng.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm đó mình và Lý Vũ Sâm suýt nữa thì xảy ra chuyện... mà chợt lúng túng có tật giật mình.
Rõ ràng là mình đang ở bên Bùi Cẩm Xuyên, sao lại nghĩ đến người khác chứ?
“Đừng nghe bọn họ nói bậy.” Cái chủ đề này đối với Bùi Cẩm Xuyên và Dương Nguyệt vẫn chưa phải lúc.
Tai Bùi Cẩm Xuyên đỏ ran, lúng túng ho khan một tiếng. “Đi thôi, Nguyệt Nguyệt, vào phòng anh.”
“Vâng.”
Dương Nguyệt đi cùng cậu vào phòng xong đóng cửa lại.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người nên những xấu hổ vừa nãy cũng dần tan biến.
“Anh mau đi mặc áo vào đi.” Dương Nguyệt vừa nói vừa sờ thử lên trán cậu đo nhiệt độ.
Trán cậu nóng ran khiến cô kinh ngạc thở hắt ra. “Anh bị sốt cao quá!”
“Chỉ hơi sốt thôi.” Cậu khoác áo lên.
Lúc trước cả người đều mệt mỏi không chút sức lực, nhưng giờ nhìn thấy cô rồi thì bỗng nhiên cảm thấy khỏe mạnh như thường.
“Anh ngồi đấy, em đi rót cho anh cốc nước để anh uống thuốc.”
Dương Nguyệt cầm chiếc cốc của anh đi rót nước ở bình nước bên cạnh.
Nước mới rót được một nửa thì ánh mắt cô vô tình nhìn sang góc tường.
Trong góc tường chất đống một loạt đồ dinh dưỡng tẩm bổ. Nhãn hiệu này không hề rẻ, cô biết đó là loại mà mẹ Hướng Nam gửi cho cô ấy.
“Nhìn gì vậy?” Bùi Cẩm Xuyên thấy cô đơ người ra bèn hỏi.
“Ừm, không có gì.” Cô quay lại, tiếp tục rót nước.
Ánh mắt Bùi Cẩm Xuyên cũng nhìn theo hướng vừa nãy cô nhìn, rồi quay sang nói với cô. “Lát nữa khi nào em về thì mang giúp anh mấy đồ đó về nhé.”
Dương Nguyệt đưa cốc nước vào tay cậu rồi lấy thuốc ra, đặt vào lòng bàn tay. Cô nhìn cậu một cái rồi nói. “Em không ăn đâu.”
“Ai cho em ăn chứ?” Bùi Cẩm Xuyên nhận lấy cốc nước, khẽ thổi. “Đó là Hướng Nam bạn cùng phòng với em đem đến đấy.”
“Cậu ấy đem đến?” Dương Nguyệt kinh ngạc.
Cô cũng không biết hai người bọn họ từ lúc nào trở nên thân thiết như vậy.
Hướng Nam thường xuyên gặp Bùi Cẩm Xuyên nhưng cô nghĩ rằng là vì có cô nên bọn họ mới gặp nhau chứ không hề gặp riêng hai người.
“Hôm qua đem đến tặng. Em mang về đi, trước giờ anh đều không ăn cái này.”
Dương Nguyệt không hề nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nói. “Cậu ấy cũng chỉ là có ý tốt thôi. Lúc nói chuyện với anh cậu ấy thấy em nói là anh gầy đi rồi nên mới muốn cho anh ít đồ tẩm bổ. Dù thế nào đi nữa thì anh cũng nên nhận lấy đi. Giờ em mà mang về cậu ấy hỏi đến chẳng lẽ em lại nói là anh không chịu ăn đồ cô ấy tặng?”
Nghĩ đã thấy không ổn.
Bùi Cẩm Xuyên cũng biết làm vậy khiến cô khó cử, chỉ nói với Dương Nguyệt. “Thôi được, vậy cứ để đó vậy.”
.............
Bùi Cẩm Xuyên uống thuốc hạ sốt xong, quay về giường nằm liền đổ mồ hôi.
Dương Nguyệt lấy khăn lau mồ hôi cho cậu, đợi đến khi cậu ngủ rồi đầu hạ sốt, cô mới bước ra ngoài.
“Em dâu à, giờ này cô còn định về à?” Bên ngoài phòng khách, hai cậu bạn đang đánh dota khuya hỏi.
“Đúng đấy, hay là cô ở lại đi? Đã muộn như vậy rồi đi về không an toàn.”
Hai người đó rõ ràng là đang mưu lợi cho Bùi Cẩm Xuyên.
Dương Nguyệt đỏ mặt, làm như không hiểu, chỉ lắc đầu nói “Thôi ạ” rồi vội vàng đi ra.
Hơn hai tiếng đồng hồ trong đó, giờ đã qua 12h đêm rồi.
Cô đeo theo túi đàn trên lưng đi ra, gió lạnh thổi đến khiến cô không khỏi rùng mình.
Đeo túi đàn, cô đi ra khỏi khu nhà.
Ra đến ngoài đường rồi bèn đứng bắt xe ở đó, nhưng không ngờ chiếc Q7 lặng lẽ đỗ bên đường dưới ánh đèn đêm khuya khiến cô sững sờ.
Là anh sao?
Sao có thể như vậy chứ?
Đã lâu như vậy rồi, anh lái xe đi từ lâu rồi mới phải.
Dương Nguyệt không dám chắc nhưng vẫn bước lại gần chiếc xe. Đến khi chỉ còn cách chiếc xe tầm 1 mét nữa cô nheo mắt, nhờ ánh đèn đường mà nhìn biển số xe.
Những chữ số quen thuộc đó bỗng chốc khiến tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, cánh cửa xe ghế lái bỗng mở ra, Lý Vũ Sâm bước xuống xe.
Anh dụi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên trong rồi nhìn cô. “Còn ngây ra đó làm gì? Lên xe đi.”
Giọng anh bình thản khác thường.
Như màn đêm lúc này vậy.
Dưới ánh đèn đường trong đêm, khuôn mặt lập thể của anh như in trong mắt cô. Tuy ánh đèn khuya rất mờ ảo nhưng cô lại nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đó đến kỳ lạ.
Như ma xui quỷ khiến, cô nghe lời lên xe.
Trong khoang xe, mùi thuốc lá thoang thoảng.
Sắc mặt anh cũng không tốt lắm.
“Đã muộn vậy rồi, sao anh còn ở đây?” Dương Nguyệt cuối cùng không nhịn được, khẽ hỏi.
“Con gái đêm hôm ra đường không an toàn.” Anh nói ngắn gọn.
Tim Dương Nguyệt bỗng thắt lại.
Vậy nên...
Anh vẫn luôn ở đây để chờ cô?
“Sao anh biết là em sẽ đi ra? Cũng có thể là đêm nay em sẽ không về nữa mà...” Cô chỉ thuận miệng hỏi.
Mắt Lý Vũ Sâm tối sầm lại, ném sang cô một cái nhìn khó chịu.
Ánh mắt đó khiến Dương Nguyệt chấn động, cô đột nhiên ý thức được câu vừa nãy mình không nên nói.
Lông mi cô khẽ run lên, nhỏ giọng giải thích. “...Em không phải có ý đó.”
“Anh không biết là em có ra hay không.” Lý Vũ Sâm thu ánh nhìn lại.
Vậy anh còn đợi?
Nếu cả đêm không đi ra thì anh sẽ đợi cả đêm sao?
Trong lòng Dương Nguyệt bỗng chốc cảm thấy rất hỗn loạn, có gì đó khiến tim cô không ngừng đập loạn nhịp, cô không biết phải làm sao cho phải.
Cô cắn môi, không nói nên lời.
Lý Vũ Sâm liếc nhìn đồng hồ trên tay. “Đã quá 12h đêm rồi, cổng trường em đã khóa rồi, giờ em định thế nào?”
Anh vừa nói xong thì Dương Nguyệt mới phát hiện hóa ra đúng là đã quá 12h thật.
Băn khoăn.
Lo lắng.
Cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn về khu nhà của Bùi Cẩm Xuyên.
Cũng không thể ở lại đó được.
Lý Vũ Sâm thấy cô đưa mắt nhìn về phía đó, không nói gì chỉ khởi động xe.
“Anh đưa em về cổng trường đi.” Cô nói.
“Em ngủ giữa đường hay là dựa cửa sắt hả?”
Cô không nhịn được cười. “Cửa sắt có thể ngủ được sao?”
“Thử thì biết.”
“Hứ, em mới không thèm.” Cô hất hất cằm. “Cạnh trường em có rất nhiều nhà khách, em ngủ đó cũng được.”
Nhà khách?
Lý Vũ Sâm bặm môi. “Một cô bé như em sao không chú ý đến cái gì lại đi chú ý đến cái này chứ?”
“Anh nghĩ gì vậy hả?” Cô lập tức giải thích. “Mấy nhà nghỉ đó đều có biển hiệu to như vậy, em có không muốn nhìn thấy cũng khó.”
“Em từng ở đó chưa?”
Nghĩ đến những chuyện không vui ngày trước ở đó, Dương Nguyệt có ý né tránh câu hỏi. “Đây là chuyện riêng tư của em, em có quyền không trả lời. Hơn nữa anh hỏi con gái một câu như vậy rất không lịch sự đấy.”
Lý Vũ Sâm tặc tặc lưỡi. “Nếu em đi qua chắc biết mấy nhà nghỉ ở gần trường đó môi trường rất tệ. Em chủ động bảo ra đó nghỉ, anh đoán là em chưa ở đó bao giờ.”
“Người ta mở nhà nghỉ kinh doanh, sao có thể rất tệ được chứ? Hơn nữa những người khác không phải cũng đến nghỉ ở đấy đó sao?”
“Đó là do thanh thiếu niên, khí huyết bừng bừng, không chống lại được sự cám dỗ nên mới đi đến những nơi như thế. Vì vậy...” Lý Vũ Sâm quay đầu lại, thấy gương mặt nhỏ của cô đang đỏ ửng lên bèn thôi không nói nữa.
Dương Nguyệt nhìn anh một cái rồi vội quay mặt đi như thể đang kháng nghị lại cách nói này của anh.
Tâm trạng Lý Vũ Sâm đột nhiên vui vẻ.
Cô ở trong đó hơn hai tiếng đồng hồ, anh suy nghĩ lung tung, tâm trạng vô cùng u ám.
Nhưng nhìn bộ dạng cô xấu hổ, ngây thơ lúc này, trong lòng anh bỗng cảm thấy như được giải tỏa khỏi những lo lắng vừa nãy.
Cô nhóc này vẫn còn quá nhỏ.
...........
Thật sự đã quá muộn rồi, đồng hồ sinh học cơ thể như đang giục giã cô đến giờ đi ngủ, cô dựa vào thành ghế, ngủ thiếp đi.
Lý Vũ Sâm lái xe vào gara, quay đầu lại nhìn sâu vào cô. Sau đó anh vòng qua bên dưới cẩn thận ôm cô ra khỏi xe.
Hai chân cô mặc váy nên để trần, cũng may trong xe có máy sưởi nên không bị lạnh cóng.
Anh khóa xe lại rồi bước vào thang máy trong biệt thự.
Ánh sáng trong thang máy khiến cô đột ngột tỉnh giấc. Cô nheo mắt một lúc mới thích ứng được ánh sáng đèn, rồi từ từ mở mắt ra.