Đợi đến khi tất cả mọi người đều đi ra rồi Mộ Dạ Bạch mới từ từ lên tiếng. Thần sắc anh điềm đạm đứng dậy, hai tay đút túi, lạnh lùng nhìn ông Cảnh Thanh Phong lúc này đang không thể trấn tĩnh nổi, ánh mắt anh sắc lạnh như dao: “Theo quy định trong điều lệ của công ty Cảnh thị, Cảnh tổng, cái vị trí Chỉ tịch kiêm Tổng giám đốc điều hành này của ông có phải là nên đổi chủ rồi không?”
Điều lệ công ty quy định, ai có số cổ phần nhiều nhất, người đó sẽ là Chủ tịch.
“Đương nhiên tôi biết là ông chẳng vui vẻ gì khi phải hợp tác với tôi. Nói cách khác...” Mộ Dạ Bạch tiến sát lại gần ông Cảnh Thanh Phong. Về kinh nghiệm và tôi luyện trên thương trường anh không bằng ông Cảnh, nhưng lúc này đứng trước mặt ông, khí thế anh không hề thua kém. “Nói cách khác ông cảm thấy phải làm việc dưới quyền tôi là một điều bất công khó chịu, vậy ông có thể chọn cách rút tiền đi khỏi, đem số cổ phần 45% còn lại của ông bán hết cho tôi!”
“Anh đừng nằm mơ!” Ông Cảnh tức máu nóng bốc lên đầu. “Anh muốn tâm huyết cả đời của tôi dâng lên cho anh sao, không có chuyện đó đâu!”
“Nhưng giờ ông không thể không thoái vị rồi.” Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nheo nheo cười, trông lạnh lùng đầy sát khí.
Ánh mắt anh rời khỏi mặt ông Cảnh, sau đó hướng xuống tấm bảng ghi chức vị đặt trên bàn.
Anh giơ tay cầm chiếc bảng lên, đưa cho Trần Anh Hào đang đứng một bên. “Thông báo với bên dưới, thiết kế và thay đổi lại toàn bộ bảng tên chức vụ cho tôi. Trong ngày hôm nay tôi muốn được nhìn thấy tất cả bản thiết kế mới.”
“Vâng, Mộ tổng!” Trần Anh Hào đáp.
Sắc mặt ông Cảnh khó coi đến cùng cực, nhìn Trần Anh Hào không do dự ném chiếc bảng có chữ “Chủ tịch HĐQT” vào thùng rác, tim ông đau như rỉ máu.
“Các người thật ép người quá đáng!” Trợ lý của ông Cảnh Thanh Phong cũng thấy nhức mắt, lao đến định động thủ với Trần Anh Hào.
Thân thủ của Trần Anh Hào đâu có dễ để những người thường như anh ta có thể động được vào người? Anh ta vung tay sang ngang một cái, người kia lập tức bị đẩy ra xa hơn 1 mét.
Mộ Dạ Bạch nhìn sang hai người đó một cái. “Cảnh tiên sinh, hy vọng ông nhanh chóng bàn giao công việc. Trong vòng hai ngày tôi sẽ lại đến công ty!”
Ngừng một lúc, anh cười nói: “Không! Nói đúng ra thì là công ty của tôi!”
Ông Cảnh nghe thấy thì lòng đau như cắt.
Giọng điệu khiêu chiến của Mộ Dạ Bạch cuối cùng cũng khiến ông không nhẫn nhịn được nữa, ông bước lên trước túm cổ áo Mộ Dạ Bạch. “Anh cố tình thu mua ác ý! Mộ Dạ Bạch, anh tiếp cận con gái tôi có phải là vì mục đích này không! Nói cách khác, anh sớm đã chĩa mũi dùi vào Cảnh thị, có phải không?”
“Tôi buộc phải sửa lại lời nói của ông...” Mộ Dạ Bạch gạt tay ông ra, anh chỉnh lại cổ áo sơ mi hơi nhàu nhĩ. “Bắt đầu từ hôm nay, nơi này không còn là công ty của ông nữa! Mong ông hiểu rõ cho! Còn nữa...”
Mộ Dạ Bạch nhìn trừng trừng vào ông, ánh mắt dấy lên sự căm hận và thù oán. Ánh mắt đó như muốn chọc thủng qua người ông khiến ông Cảnh Thanh Phong bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
“Những chuyện khác ông nói không sai.Tôi tiếp cận Cảnh Dao đúng là vì 10% cổ phần đó. Bắt đầu từ lúc biết ông là người điều hành của Cảnh thị, tôi đã đợi đến ngày hôm nay!”
“Có phải anh sớm đã biết được tôi cho Thiên Tầm 10% cổ phần? Anh tiếp cận Thiên Tầm, làm cho nó cuối cùng ly hôn với Nam Kiêu, tất cả có phải đều nằm trong kế hoạch của anh không?” Ông Cảnh Thanh Phong chất vấn.
Môi Mộ Dạ Bạch khẽ nhếch lên. “Không sai! 10% cổ phần trong tay cô ấy cũng là thứ tôi luôn muốn có. Nếu không có cổ phiếu của cô ấy và Cảnh Dao thì tôi có thể động tới vị trí của ông không?”
Đêm đầu tiên ở bên Thiên Tầm hoàn toàn là chuyện nằm ngoài dự tính. Sáng sớm ngày hôm sau anh mới biết hóa ra cô là vợ của Cảnh Nam Kiêu.
Lúc đó anh thực sự cảm thấy bất ngờ vui mừng.
Anh sớm đã tra rõ ràng sự phân chia cổ phần của ông Cảnh Thanh Phong, trong tay cô có 10%, vì vậy Thiên Tầm đương nhiên lọt vào tầm ngắm của anh, trở thành mục tiêu của anh.
Còn chuyện sau đó....
Anh động lòng với cô, không kiềm được mà yêu cô, tất cả những điều này đều nằm ngoài dự tính.
Nhưng...
Anh không những không hối hận, ngược lại còn cảm thấy mình thực sự may mắn.
Trước giờ anh chưa từng tin vào tình yêu như trong cổ tích, càng không tin cái gì gọi là tình yêu vĩnh cửu cả đời, nhất là trong hoàn cảnh mối quan hệ giữa bố mẹ anh luôn căng thẳng như vậy, trong mắt anh, tình yêu chính là thứ dối trá mà người đời thêu dệt.
Nhưng từ sau khi gặp được cô, tất cả những suy nghĩ cố hữu trong anh đã bị phá vỡ.
Không chỉ tin vào tình yêu, anh còn hy vọng có thể yêu cả đời...
Thậm chí có lúc anh đã từng nghĩ sẽ không cần 10% cổ phần trong tay cô nữa.
“Vì cổ phiếu mà anh phá hoại hôn nhân của hai đứa nó, anh có còn lương tâm không hả?” Ông Cảnh nói.
“Ông có tư cách gì mà giáo huấn tôi hùng hồn như vậy?” Hơn nữa cuộc hôn nhân đó của bọn họ, ban đầu chỉ là một sự hành hạ tàn khốc đối với Cố Thiên Tầm mà thôi, chỉ dựa vào những chuyện mà ông Cảnh đã làm trong quá khứ thì ông ta không có tư cách này!
“Đừng tưởng rằng giờ ông ra vẻ đạo mạo thì có thể che lấp những chuyện đồi bại ông đã làm trong quá khứ!
Nhắc đến quá khứ.
Tâm trạng Mộ Dạ Bạch có phần bức xúc khó kiềm chế.
Nhớ lại những sự sỉ nhục mà mẹ đã từng phải chịu, nghĩ đến những giày vò mà mẹ anh đã phải chịu đựng trong bệnh viện tâm thần, giờ còn đang nằm cô quạnh trong bệnh viện không còn tri giác nào là tim anh đau nhói, bước từng bước đầy đe dọa đến sát cạnh ông Cảnh.
“Cơn ác mộng ngày trước là sự giày vò như thế nào đối với mẹ tôi, ông vĩnh viễn không thể hiểu được! Nếu không phải do ông thì mẹ tôi có lẽ sẽ không phải vào bệnh viện tâm thần! Bao nhiêu năm nay bà ấy luôn bị cơn ác mộng đó hành hạ, còn tôi...”
“Cũng như bà ấy!”
Cảnh tượng hôm đó đến giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy thật ghê tởm. Trong tâm hồn non nớt trẻ thơ của anh, đó là một vết thương không bao giờ lành lại được.
Trên mặt ông Cảnh thoáng qua một tia ân hận.
Môi mấp máy, ông đang định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ bảo. “Chuyện hôm đó... là tôi có lỗi với mẹ cậu.”
Anh cười nhạt. “Cảnh thị là sự bồi thường tốt nhất!”
Đến nay đa phần cổ phiếu của Cảnh thị đã nằm gọn trong tay anh, cho dù ông có đau lòng đến thế nào thì cuối cùng đó cũng là chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi.
Cửa phòng bỗng chốc bị bật tung ra.
Cảnh Nam Kiêu giận dữ xông lên trước, một tay túm chặt lấy cổ áo Mộ Dạ Bạch, giơ nắm đấm lên định giáng xuống mặt anh.
“Mộ tổng! Cẩn thận!”Trần Anh Hào bất giác gọi lớn một tiếng, giây lát sau anh ta nhanh như chớp lao đến chặn nắm đấm của Cảnh Nam Kiêu lại.
Cảnh Nam Kiêu nổi giận đùng đùng, nắm tay nổi cả gân xanh lên.
Đôi mắt Cảnh Nam Kiêu như có ngọn lửa đang cháy rực, nhìn Mộ Dạ Bạch như muốn thiêu anh ra tro, bàn tay còn lại vẫn nắm chặt lấy cổ áo Mộ Dạ Bạch. “Mộ Dạ Bạch, anh thật đê tiện!”
“Đê tiện vẫn còn hơn đồi bại, phạm tội nhiều!” Anh cười nhạt, liếc nhìn ông Cảnh Thanh Phong.
Ông Cảnh cảm giác vai nặng như đeo chì, khiến ông thở không ra hơi.
“Đồi bại? Phạm tội? Giờ anh giáng những tội danh này lên đầu bố tôi hùng hồn như vậy, nhưng anh đã từng nghĩ qua rằng những thủ đoạn của mẹ anh còn đê tiện bỉ ổi hơn cả đồi bại chưa!”
Mắt Mộ Dạ Bạch đỏ ngầu, cắn răng nói từng chữ. “Trước khi tôi phát hỏa thì anh hãy rút lại những lời nói vừa nãy về ngay!”
“Sao hả? Không thể chấp nhận được thực tế này sao?” Cảnh Nam Kiêu không những không rút lại lời nói mà còn cười nhạt khiêu khích anh. “Đợi ngày nào mẹ anh tỉnh lại, tốt nhất anh hãy tự đi mà hỏi bà ấy, xem xem năm đó là ai đã cho người cưỡng bức dì Cố Vân La, sinh ra Thiên Tầm! Hỏi bà ấy đôi chân của Cố Thiên Hàn làm sao lại gãy! Rồi lại hỏi bà ấy độc dược trong người Cố Thiên Tầm là do ai đã tiêm cho nó!”
“Bốp!” một tiếng lớn vang lên, Mộ Dạ Bạch không nhịn được nữa đã ra tay trước.
Máu mũi Cảnh Nam Kiêu lập tức phụt ra.
Anh đưa tay lên lau mũi. “Rất tốt! Hôm nay tôi phải báo thù cho Cảnh Dao và Thiên Tầm! Anh lại còn lợi dụng cả Thiên Tầm, cũng chính một tay anh đã khiến tôi và cô ấy đi đến kết cục như ngày hôm nay!”
Cảnh Nam Kiêu vừa nói vừa lao đến, trong mắt toàn là sát khí.
Trần Anh Hào định xông lên nhưng bị Mộ Dạ Bạch ngăn lại. “Đây là ân oán giữa chúng tôi, để chúng tôi tự giải quyết!”
Trận chiến giữa anh và Cảnh Nam Kiêu là tích tụ từ trước đến giờ.
Cho đến hôm nay nó đã được châm ngòi.
“Hôn nhân giữa anh và Thiên Tầm chỉ là sự giam cầm tù đày đối với cô ấy mà thôi, ly hôn là lựa chọn sáng suốt nhất của cô ấy!” Mộ Dạ Bạch nói.
“Yêu anh, bị anh lừa mất 5% cổ phiếu vậy mới đúng ý anh phải không?” Cảnh Nam Kiêu đấm mạnh một cái, không hề lưu tình.
“Tôi nói cho anh biết, Mộ Dạ Bạch, đời này anh cũng đừng mơ tưởng ở bên Thiên Tầm! Những chuyện ác độc thất đức mà mẹ anh làm đối với Thiên Tầm và dì Vân La thì dì ấy cũng sẽ không bao giờ cho phép hai người lấy nhau!”
“Anh câm miệng lại!” Mộ Dạ Bạch đấm tiếp một cú.
“Câm miệng? Là anh không dám tin hay là không dám chấp nhận sự thật này?” Cảnh Nam Kiêu không chịu khuất phục, tiếp tục tàn nhẫn nói: “Biết vì sao bố anh không thèm nhìn anh, không thèm nhìn mẹ anh không? Chính là vì mẹ anh ác nhân, tàn độc! Đừng tưởng cả thiên hạ này chỉ có mỗi mẹ anh là chịu ấm ức, tưởng là dì Vân La cướp mất bố anh, thực tế là năm đó mẹ anh giở trò cướp bố anh khỏi dì ấy!”
“Mẹ anh mới là kẻ đáng hận, ác độc nhất!”
Mắt Mộ Dạ Bạch đỏ ngầu, từng từ từng chữ Cảnh Nam Kiêu nói đều khiến anh không thể nào chấp nhận được. Nhưng mỗi dây thần kinh trong người anh như đều run lên.
Bọn họ ai cũng nói như vậy....
Thiên Tầm, Thiên Hàn, Cảnh Thanh Phong, Cảnh Nam Kiêu, đến cả bố anh...
Chân tướng sự thực rốt cuộc là thế nào? Bỗng nhiên anh không dám nghĩ nữa.
Một cú đấm của Cảnh Nam Kiêu bay đến, lần này anh thất thần không để ý nên đã lãnh trọn.
Một cơn choáng váng ập đến, máu mũi anh tuôn ra.
Cảm giác mọi thứ trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, thân người không đứng vững được nữa. Giây phút đó, đến cảm giác đau cũng không cảm nhận được nữa.
“Mộ tổng!”
Một tiếng gọi thất thanh vang lên, cả người anh đổ rầm xuống đất.
Thân người cao lớn đổ ập xuống vang lên một tiếng khá nặng nề. Trong không gian cô tịch trong phòng hội nghị, tiếng động này vang lên khô khốc.
“Mộ tổng!” Trần Anh Hào chạy lên trước, cúi xuống xem tình hình.
Máu mũi anh ngày càng nhiều, không sao ngừng lại được.
Anh ngất đi, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lông mày anh cau lại, rõ ràng anh đã đau đớn khác thường.
Cảnh Nam Kiêu sững người đứng đó, ngây ra nhìn nắm đấm của mình rồi lại nhìn người đang nằm dưới đất.
Anh đột nhiên nhớ lại những lời Phong Dĩnh nói với mình hôm đó.
Mộ Dạ Bạch là một người... đang đứng bên bờ vực của cái chết...
Bây giờ xem ra lời nói đó không hề giả.
“Mộ tổng, anh hãy cố lên!” Trần Anh Hào đỡ Mộ Dạ Bạch lên khỏi mặt đất.
Cảnh Nam Kiêu định thần lại, định gọi xe cấp cứu nhưng Trần Anh Hào từ chối. “Không cần đâu! Xin hãy tránh ra!”
Dưới lầu toàn là nhà báo phóng viên, nếu giờ xe cấp cứu đến thì cục diện sẽ càng thêm loạn.
...................
Trông bệnh viện.
Bà Cố Vân La nằm trên giường xem tivi.
Cố Thiên Tầm ngồi một bên vừa gọt hoa quả vừa nói chuyện với mẹ. “Lần trước con đi thăm Thiên Hàn, tình hình nó rất tốt mẹ ạ. Con cũng nói chuyện với bác sỹ điều trị chính khá lâu, bác sỹ nói Thiên Hàn là một đứa trẻ rất có nghị lực. Thông thường cai nghiện là một chuyện đòi hỏi tinh thần rất nhiều, về điểm này thì đối với nó không hề khó.”
“Nó tốt là được rồi. Hôm nào mẹ cũng muốn đi thăm nó.”
“Vâng, giờ mẹ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho mau khỏe lại, sau này mình sẽ đi thăm nó.”
“Cũng không biết là mẹ có đợi được đến ngày đó không...” bà Cố Vân La mệt mỏi nhắm mắt lại, lời nói của bà đầy vẻ thê lương.
Thời gian này bà chỉ cảm thấy sức lực của mình ngày một yếu đi, chưa từng có cảm giác tốt lên chút nào.
Cố Thiên Tầm định nói gì đó an ủi bà, còn chưa kịp nói thì bà đã hỏi tiếp: “Hạ Vân Thường bây giờ ra sao?”
“Vẫn chưa tỉnh lại.”
Bà Cố Vân La nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Như nghĩ đến những chuyện trước đây và hiện tại, giọng bà hơi run run. “Nghiệp chướng! Sự đã đến nước này, có ai hơn ai cơ chứ?”
Cố Thiên Tầm cúi mắt như cũng cùng cảm thán.
Chuyện tình cảm trong quá khứ, đến giờ đã liên lụy dây dưa đến quá nhiều người. Cho đến giờ vẫn khó chịu, canh cánh trong lòng bà.
Thậm chí, còn chẳng ai biết đến lúc nào mới có thể kết thúc.
Cửa phòng bệnh bỗng mở ra.
Cố Thiên Tầm ngẩng đầu lên thấy Hoắc Thanh Uyển và y tá đi theo đang cầm bệnh án xem rồi bước vào phòng.
Hai người gặp nhau, sắc mặt cả hai đều không ai dễ chịu.
Cố Thiên Tầm đứng dậy theo phép lịch sự, Hoắc Thanh Uyển cũng không trừng mắt nhìn cô nữa, chỉ bận rộn công việc đang làm.
Thiên Tầm rời mắt sang nhìn tivi.
Cô đổi kênh, đến kênh thông tin tài chính bỗng dừng lại.
Kênh tài chính lúc này đang đưa tin về việc thay chủ của Cảnh thị. Trong bản tin không hề đưa băng ghi hình tường thuật trực tiếp nhưng có đưa lên ảnh của Mộ Dạ Bạch cùng ông Cảnh Thanh Phong.
Chuyện này là thế nào?
Cảnh thị đang yên đang lành lại vào tay Mộ Dạ Bạch?
Là cô nhìn nhầm rồi sao?
Dạ Bạch tại sao lại làm vậy?
“Xem ra anh ấy cuối cùng đã ra tay rồi!” Hoắc Thanh Uyển lên tiếng.
Cố Thiên Tầm quay lại, Hoắc Thanh Uyển đã xong việc, đứng sừng sững bên cạnh cô, ánh mắt cũng dõi theo màn hình tivi, nhìn thấy ảnh của Mộ Dạ Bạch, ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ dịu dàng rất đàn bà.
“Cô biết anh ấy muốn thu mua Cảnh thị?” Cố Thiên Tầm hỏi.
“Đương nhiên, tôi đã biết từ lâu rồi. À, phải rồi... thảo nào dạo trước anh ấy thân thiết với Cảnh Dao như vậy.” Hoắc Thanh Uyển như chợt nghĩ ra điều gì đó, nói như tự lẩm bẩm một mình rồi đột ngột quay người nhìn sang Thiên Tầm cười. “Cũng giống như đối với cô, anh ấy chẳng còn gì nghi ngờ nữa - cũng muốn mua lại số cổ phiếu trong tay Cảnh Dao.”
Cố Thiên Tầm cảm thấy những lời cô ta nói chẳng ra đâu vào với đâu, cô không nên nghe những lời xúc xiểm của Hoắc Thanh Uyển, nhưng có những chuyện sự tò mò không tuân theo lý trí.
“Chuyện của tôi? Là chuyện gì?”
Hoắc Thanh Uyển đắc ý khoác tay trước ngực. “Cô vẫn không biết chứ gì? Từ đầu anh ấy tiếp cận cô, khiến cô ly hôn với Cảnh Nam Kiêu chính là vì số cổ phần của Cảnh thị trong tay cô!”
“Chuyện cười cô kể chẳng buồn cười chút nào cả!”
“Chuyện cười sao?” Hoắc Thanh Uyển quay sang nhìn cô từ chân lên đến đầu. “Cô cũng không nghĩ xem, một đứa như cô, cô nghĩ là cô dựa vào cái gì khiến cho Dạ Bạch chấm cô ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy? Đừng quên là lúc đó cô vẫn còn là người phụ nữ đã có chồng, cô cảm thấy Dạ Bạch đối với loại phụ nữ như cô có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
Cố Thiên Tầm sững sờ.
Cô không nên để bị Hoắc Thanh Uyển ly gián tình cảm như vậy, nhưng...
Trong đầu cô không thể ngừng hồi tưởng lại quá trình từ lúc họ quen nhau và các sự việc xảy ra trong quá khứ...