“Ăn vội như thế làm gì chứ? Cô không nghe người già nói ăn chậm nhai kỹ mới tốt cho dạ dày à. Nào, chúng ta ăn từ từ thôi.” Cảnh Nam Kiêu tỏ ra ăn chậm hơn. Cố Thiên Tầm hết kiên nhẫn nổi nữa, nói: “Tôi còn có việc, anh muốn ăn từ từ thì cứ ăn đi, tôi đi trước đây.”
Cô vừa nói vừa đứng dậy, Cảnh Nam Kiêu vội giơ tay ra nắm lấy tay cô, mặt sa sầm lại vô cùng khó coi: “Hiện giờ tôi vẫn đang là chồng cô đấy, bảo cô ăn cùng một bữa cơm cũng khó vậy sao?”
Ánh mắt anh ta có phần trách móc, tức giận, như thể là cô ăn cơm cùng anh ta là chuyện dĩ nhiên phải vậy!
Cố Thiên Tầm gạt tay anh ta ra, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh, có chút chế nhạo: “Trước đây anh có bao giờ nghĩ anh là chồng tôi không? Lúc tôi cầu xin anh hãy ở bên tôi thì anh đã làm những gì?”
Trước đây, những nhượng bộ, những khẩn cầu của cô đổi lại đều là sự lăng mạ bỏ mặc của Cảnh Nam Kiêu. Cho đến giờ phút này, cô vẫn không thể quên được cảnh tượng cô đã từng dồn hết tâm trí nấu cơm mang đến cho anh ta nhưng lại bị anh ta vô tình quẳng vào sọt rác ngay trước mặt, không quên được cảnh cô cố gắng đối tốt với anh ta, đắp chăn cho anh ta nhưng lại bị anh ta hất chăn xuống đất; càng không thể quên được từng dòng tin tức scandal trên mặt báo...
Cố Thiên Tầm lúc đó đã phải chịu đựng bao nhiêu uất ức đau khổ, vì một người đàn ông, vì một gia đình mà ép mình trở thành một con người hoàn toàn khác.
Còn anh ta, anh ta đã từng nghĩ đến cảm giác của cô bao giờ chưa?
Nhắc đến những chuyện trong quá khứ, Cảnh Nam Kiêu liền có tật giật mình, “Cô có thể đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa được không? Không phải là bây giờ tôi đang rất cố gắng sửa đổi rồi à?”
Cố Thiên Tầm nhìn anh ta, chỉ cảm thấy nực cười: “Cảnh đại thiếu gia, tôi không phải mẹ anh, không phải bây giờ anh cố gắng thay đổi thì tôi nhất định phải chấp nhận anh, tha thứ cho anh. Những chuyện trước đây anh có thể không nhắc đến, nhưng đó đều là những vết thương in dấu trong lòng tôi, cứ nhắc đến là thấy đau.”
Mặt anh ta thoáng vẻ hối lỗi, “Tôi biết trước đây là do tôi không tốt, tôi nhận lỗi với cô. Còn chuyện cô bảo tôi giữ khoảng cách với Tần Tư Lam tôi cũng đang làm như vậy. Thiên Tầm, hãy cho tôi một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội, có được không?”
“Tôi cho anh quá nhiều cơ hội rồi. Hai năm nay, không giờ phút nào không cho anh cơ hội, nhưng anh chưa từng biết trân trọng bao giờ.” Nói đến chuyện cũ, Cố Thiên Tầm có chút mệt mỏi, “Thỏa thuận ly hôn xin anh hãy mau chóng ký vào đi, đợi kỳ họp hội đồng quản trị kết thúc chúng ta sẽ ly hôn, tôi không muốn kéo dài thời giờ thêm nữa.”
Thấy cô dứt khoát như vậy, có vẻ như không hề có chút dao động nào, cơn giận của Cảnh Nam Kiêu lại trào lên. Anh ta cũng đứng bật dậy, “Cố Thiên Tầm, cô hãy nói thật cho tôi biết đi, cô kiên quyết đòi ly hôn như vậy có phải là vì Mộ Dạ Bạch không? Anh ta xúi giục cô ly hôn với tôi có phải không?”
“Anh đừng có đem chuyện của chúng ta đổ thừa cho người khác nữa có được không? Một người đàn ông nhìn thấy tôi chết mà bỏ mặc không cứu thì anh hãy nói cho tôi biết tôi còn lưu luyến, vương vấn anh ta vì cái gì nữa?”
Cảnh Nam Kiêu cười nhạt: “Phải, không cần vương vấn gì tôi nữa, e rằng người đàn ông công khai nói theo đuổi cô trước mặt bao nhiêu người đó mới làm cô lưu luyến chứ gì! Cố Thiên Tầm, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, Mộ Dạ Bạch chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với cô thôi, tìm chút mới mẻ! Cô không nghĩ xem đường đường là một đại thiếu gia nhà giàu như hắn ta thiếu gì phụ nữ mà phải cần một người đàn bà như cô?”
“Người đàn bà như tôi nghĩa là sao?” Cố Thiên Tầm nổi giận. Câu này của anh ta nghĩa là gì!
“Cô là vợ của Cảnh Nam Kiêu này! Cô là gái đã có chồng rồi!” Cảnh Nam Kiêu gằn giọng, dường như cố gắng để làm cô tỉnh táo lại. “Đến như Cảnh Dao chưa từng kết hôn mà anh ta còn không thèm, lại đi thèm cái người như cô? Cho dù cô có ly hôn với tôi đi chăng nữa thì cô cũng mang tiếng là đã có một đời chồng rồi!”
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Giọng điệu anh ta nói y hệt như Tần Tư Lam. Rõ ràng là đều muốn ám chỉ rằng cô không xứng với Mộ Dạ Bạch, không bằng Cảnh Dao. Cho dù đây là sự thật nhưng không ai nghĩ đến cảm giác của cô, còn cố tình nói khó nghe như vậy.
Hít vào một hơi sâu, cô nắm chặt tay khiến móng tay găm vào lòng bàn tay, cố gắng đè nén những uất nghẹn trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Thân phận tôi như thế nào tôi rất rõ ràng! Chuyện của tôi không cần Cảnh thiếu gia phải bận tâm. Sau này mong anh đừng đến quấy rầy tôi nữa!”
Cô nói xong lập tức bước đi không chút nghĩ suy. Cảnh Nam Kiêu đứng dậy, định đuổi theo nhưng cô đã nhanh chóng rời đi.
Nhìn cô khuất xa dần, Cảnh Nam Kiêu sững sờ, cũng không đuổi theo nữa. Anh ta khổ não đấm vào tường. Hôm nay đến gặp cô đâu phải là muốn cãi nhau với cô như vậy. Nhưng Cố Thiên Tầm của ngày hôm nay giống như một con thú bị thương, từng giờ từng phút đều canh cánh nhức nhối với những thứ đã từng làm mình bị thương. Hiển nhiên là muốn đáp trả lại anh tất cả những ấm ức và tủi nhục mà cô phải chịu do anh gây ra trước đây.
Nhìn bóng người cô dần biến mất, anh ủ rũ dựa vào tường, trong lòng bỗng có cảm giác trống vắng như vừa mất đi một thứ gì đó, khiến anh không biết phải làm sao cho phải.
.............
Vừa đi một lúc mà đã 8 giờ 45 rồi. Bóng đêm phủ xuống cả thành phố, Cố Thiên Tầm cô độc bước trên đường, nghĩ về Cảnh Nam Kiêu, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Sau đó lại không kềm lòng được mà nghĩ về Mộ Dạ Bạch...
Cô không ngốc đến nỗi không nhận ra Mộ Dạ Bạch tốt với cô. Mỗi lần cô rơi vào hoàn cảnh thê thảm nhất anh đều đưa tay ra, nhẹ nhàng cứu lấy cô, cho dù để cứu cô mà anh đã vướng phải những rắc rối thì anh cũng chẳng hề bận tâm. Anh giống như một vị thần toàn năng, dường như không có chuyện gì là anh không giải quyết được.
Thế nhưng tại sao anh lại làm như vậy? Liệu có phải giống như Cảnh Nam Kiêu nói đó chỉ là chơi đùa, tìm điều mới lạ hay không?
Nghĩ đến khả năng đó, tim cô bất chợt cảm thấy khó thở. Nếu anh ta muốn chơi đùa, cô chắc chắn không phải là đối tượng thích hợp, ít nhất thì cô không chơi nổi trò chơi này!
.........
Về đến nhà, một màu tối om. Cũng không có gì là lạ khi mà Mộ Dạ Bạch đã không còn ở đấy nữa. Cố Thiên Tầm nghĩ ngợi một lúc rồi đi xuống tầng 18.
Cô ấn chuông cửa vài hồi đều không có tiếng người, trong lòng không tránh khỏi có chút hụt hẫng.
Có lẽ giờ này anh đã đi ăn tối rồi. Nghĩ cũng phải, bỏ cả bữa tối thịnh soạn quan trọng như vậy vì muốn ăn cơm cô nấu, kết quả lại bị cô bỏ rơi.
Cố Thiên Tầm ảo não bước đi. Không ngờ lúc này cửa đột nhiên lạch cạch mở ra. Cô giật mình quay người lại, nhìn thấy Mộ Dạ Bạch khoác chiếc khăn tắm, cầm khăn bông lau đầu đứng bên trong cánh cửa.
Cố Thiên Tầm mắt không giấu nổi vẻ vui mừng, hỏi: “Hóa ra anh ở nhà à?”
“Ừ, vừa nãy đang tắm.” Mộ Dạ Bạch đáp lại một tiếng, nhìn cô thờ ơ hỏi: “Anh ta không ở lại đêm nay à?”
Cố Thiên Tầm có chút ngại ngùng, bước lại gần cửa, nhẹ giọng: “Xin lỗi anh.”
Anh ta hơi bất ngờ, hỏi ngược lại: “Có gì mà phải xin lỗi tôi?”
“Anh bỏ cả bữa tối thịnh soạn của đầu bếp Pháp mà tôi lại bỏ anh lại, như vậy thật không phải với anh.” Cố Thiên Tầm nói với vẻ hối lỗi, nhìn anh một cái rồi dè dặt nói: “Anh vẫn chưa ăn tối phải không? Hay là tôi đi nấu cơm cho anh ăn nhé.”
“Không cần phiền cô đâu, tôi không đói nữa rồi.” Anh lạnh lùng từ chối, bây giờ căn bản là đói đến mức nuốt không trôi nữa rồi. Ngược lại thấy gai mắt cô, ăn bữa cơm tối mà gần một tiếng đồng hồ, chắc nói chuyện với chồng vui vẻ lắm đây.
“Ờ...” Nghe anh lạnh lùng từ chối, Cố Thiên Tầm có chút ngại ngùng. Cô khẽ gật đầu: “Vậy... tôi không làm phiền anh nữa, anh nghỉ sớm đi.” Nhìn anh một cái rồi cô quay người bước đi. Nhìn theo bóng người dần biến mất, nét mặt Mộ Dạ Bạch bỗng có chút dịu lại, anh gọi theo: “Cố Thiên Tầm.”
“Hả?” Cô quay lại.
“Không phải muốn mượn nhà tắm sao?”
Vậy nên, ý của anh ta là...
“Vậy có thể tiện thể mượn phòng anh và máy in dùng một lát không?” Cô thật sự lo lắng cái đống công việc còn đang ngổn ngang kia.
Được voi đòi tiên!
Anh khẽ nhíu mày, mặt không cảm xúc nhưng miệng lại tự bật ra câu đồng ý: “Ừ.”
Tâm trạng vừa nãy còn hụt hẫng, bỗng chốc như bừng sáng. Cố Thiên Tầm vui mừng hớn hở ấn thang máy đi vào, sau đó dịu dàng nghiêng đầu nhìn anh: “Cảm ơn nhé.”
Đợi cho thang máy đóng hẳn lại, cô hoàn toàn biến mất rồi mà trước mắt anh vẫn hiện lên gương mặt tươi cười đó, dù chỉ là nét cười thoáng qua nhưng cũng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ. Mộ Dạ Bạch có chút xao động trong lòng, khép hờ cửa đợi cô.
Kết quả....
Mười phút sau.
“Mộ Dạ Bạch!”
“Mộ Dạ Bạch!”
Giữa đêm tiếng gọi thất thanh của cô phát ra từ trong thang máy nghe âm vang khác thường. Mộ Dạ Bạch đang ngồi trên sopha xem tạp chí kinh tế, nghe thấy tiếng kêu trợ giúp của cô, bèn bỏ tờ báo xuống chạy ra ngoài.
Kết quả....
Cô mắc kẹt giữa đống hỗn độn, tay ôm máy tính, hai bên chân chất một đống đồ.
“Nhiều đồ quá, một mình tôi vác không nổi.” Cô giải thích hồn nhiên vô số tội.
“Cô chuyển nhà à?” Mộ Dạ Bạch bó tay. Cái cô gái ngốc này, đến cả nồi cơm điện cũng bị cô ta vác xuống nữa. Anh thuận tay nhấc chiếc máy tính trong lòng cô ra trước, kéo cô đứng dậy, “Đừng có đứng kẹp cửa thang máy như vậy! Cô đâu còn là trẻ lên ba nữa đâu, không biết là làm vậy rất nguy hiểm hả?”
Giọng anh nghiêm nghị, cứng nhắc như mắng trẻ con. Cố Thiên Tầm lè lưỡi, ngoan ngoãn lùi ra, nhặt những thứ mình có thể xách được như quần áo sạch và một ít đồ. Sau đó, nồi cơm điện và bát đĩa xoong chảo thức ăn... đều được anh mang vào.
Nhìn bóng dáng tuấn tú của anh phải khênh vác những đồ đạc đó, Cố Thiên Tầm không kiềm được bật cười.
Lồng ngực cô trào dâng lên một cảm giác khác thường, đến chính bản thân cô cũng không nhận ra. Chỉ là cảm thấy ở bên cạnh anh cho dù không nói gì, không làm gì thì trong lòng cũng đều rất thoải mái, nhẹ nhàng.