Ánh mắt lạnh lùng của cô quét qua hai người đối diện, sự trầm tĩnh đó cũng đủ khiến người ta nín thở. “Nếu các người đã không muốn để tôi phụ trách dự án này, vậy giờ tôi giao lại nó cho các người. Các người có dám nhận không?”
“....” Chu Linh và An Nhã tức thì á khẩu, không nói được gì. Chưa cần nói đến việc đích thân Mộ tổng ra lệnh, cho dù có giao cho họ thật, thì họ cũng không có cái khả năng đó.
Nhìn bộ dạng hai người ngậm miệng câm nín, Dương Mộc Tây cảm thấy hả hê trong lòng, len lén giơ hai ngón tay cái “bấm like” về phía Cố Thiên Tầm.
“Được rồi, đừng có tranh cãi nữa!” Từ đầu đến giờ không nói năng gì, Hà Tâm Nhu lúc này mới đột nhiên lên tiếng, đầu tiên để đỡ cho hai người vừa bất bình thay cho mình, sau đó mới nhìn Cố Thiên Tầm mỉm cười, “Thiên Tầm nói đúng, cho dù cô ấy có phải là người mới hay không, cho dù có dùng thủ đoạn hay không thì cô ấy cũng đã là người được Mộ tổng chọn, đây là bản lĩnh của cô ấy. Cho dù thực lực chúng ta có hơn cô ấy đi chăng nữa thì cũng không dám nhận, không thể nhận. Lỡ như chỉ vì giám đốc dự án không phải Thiên Tầm mà khiến công ty để vuột mất dự án lần này thì cái trách nhiệm đó không ai gánh nổi.”
Câu nói này hiển nhiên có ý ám chỉ Cố Thiên Tầm không có thực lực.
Thiên Tầm không muốn làm lớn chuyện thêm nữa, dù gì cô cũng mới về công ty, hơn nữa sau này cũng cần đến sự giúp đỡ của mọi người, tất nhiên không mong muốn gây thù chuốc oán thêm nữa, đành để cho Hà Tâm Nhu nói tiếp.
Hà Tâm Nhu bưng cốc cafe đi đến trước mặt Cố Thiên Tầm, ra vẻ độ lượng, nói: “Thiên Tầm, cô đừng để bụng, hai người họ cũng chỉ là vì nghĩ cho tôi quá. Sau này chúng ta đều là cộng sự rồi. Cần giúp đỡ gì thì cứ nói nhé, tôi nhất định sẽ làm hết khả năng.”
Hà Tâm Nhu thân thiện đưa tay về phía cô.
Cố Thiên Tầm đưa tay ra bắt lấy tay cô ta, “Sau này mong được giúp đỡ.”
Vừa nói dứt lời, mu bàn tay cô đã bị cafe nóng đổ vào. Cốc cafe đó vừa được rót ra từ máy pha cafe nên nóng rát, Cố Thiên Tầm đau đến mức thét lên, lập tức rụt tay lại, thế nhưng Hà Tâm Nhu không chịu buông tay, bàn tay còn lại vẫn cầm cốc trút cafe nóng lên tay cô.
“Hà Tâm Nhu, cô đừng quá quắt quá!” Dưới ánh mắt của bao người mà cô ta dám làm như vậy, Dương Mộc Tây cảm thấy phẫn nộ thay cho Thiên Tầm.
Lúc này Hà Tâm Nhu mới buông tay, mặt ngây thơ vô số tội, “A, xin lỗi nhé, tôi không để ý tay mình vẫn đang bưng cafe! Thiên Tầm, cô không sao chứ?”
Dương Mộc Tây muốn ra tay lắm rồi, nhưng cô cũng hiểu trong tình thế của Cố Thiên Tầm lúc này, đắc tội với Hà Tâm Nhu không có lợi gì, vì vậy hai người trừng mắt nhìn, rồi đành nuốt cơn giận xuống.
Ngay sau đó....
Một giọng nói trầm trầm vọng đến, “Vượng tổng, có vẻ các nhân viên của anh rất nghi ngờ về con mắt chọn người của tôi thì phải.”
Một câu nói ngắn gọn đơn giản, mang một luồng khí phách khiến người khác giật mình lúng túng.
Giọng nói này...
Cố Thiên Tầm lặng người trong giây lát, sau đó nghe thấy những tiếng xì xầm to nhỏ: “Uầy, đẹp trai thế, anh ta là ai vậy?”
Cố Thiên Tầm quay lại nhìn, quả nhiên là Mộ Dạ Bạch đang điềm tĩnh đứng chắn ngay trước cửa phòng làm việc cùng với sếp tổng. Ánh nhìn cao cao tại thượng của anh rọi xuống đám người, khí chất quý tộc thiên bẩm đó không ai bì kịp. Chỉ là bình thường không để lộ chút biểu cảm nào ra ngoài như anh ta mà hôm nay rõ ràng sắc mặt có phần khó coi.