Dương Nguyệt cúi đầu, hồi lâu không lên tiếng, cô chỉ nhìn vào ánh sáng nhỏ lóe lên trên màn hình điện thoại.
“Dương Nguyệt, cậu đừng trách tớ lắm lời, tuy tớ biết cậu không phải loại con gái hám tiền nhưng người trong ngành nghệ thuật như chúng mình đều gặp biết bao cám dỗ ở bên ngoài, nhất là cậu lại là hoa khôi của trường mình. Bùi Cẩm Xuyên thực sự rất tốt, đẹp trai, thành tích học tập cũng khá, gia thế... tuy là cái này còn chưa biết, nhưng nhìn thì thấy có vẻ không tệ đâu, cậu đừng tìm người khác nữa, nếu tớ là cậu thì chỉ cần có Bùi Cẩm Xuyên thôi cũng đã thấy thỏa mãn rồi! Ầy!”
Hướng Nam lúc nào cũng nói toàn là ưu điểm của Bùi Cẩm Xuyên.
Cô ấy dường như có thể ca ngợi cậu ta lên mây.
Dương Nguyệt biết cô ấy chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở mình.
Bọn họ học cùng cấp 3 rồi giờ lại là bạn cùng trường đại học, cuộc sống đơn giản, chưa từng bước ra cuộc sống xô bồ bên ngoài xã hội.
Đối với Hướng Nam thì cuộc sống ngoài đó rất phức tạp, bụi bặm, cô đều đầy ắp sự dè chừng, hoài nghi.
Nên cô luôn nhắc nhở mình phải hết sức cẩn thận.
“Cậu yên tâm, những gì cậu nói tớ đều hiểu.” Dương Nguyệt rút sạc ra, không sạc điện nữa. “Ngày mai tớ sẽ đem trả lại cái này.”
“Thực ra tớ không phải có ý đó...” Không ngờ cô lại nghĩ chuyện nọ xọ chuyện kia, Hướng Nam ngược lại cảm thấy bất an.
Dương Nguyệt cười, vỗ vỗ vai cô. “Đi lấy cái Nokia lần trước cậu không dùng nữa cho tớ mượn với. Nhưng ngày mai tớ phải đi làm lại sim rồi.”
Chiếc sim cũ đã bị cắt nhỏ lại, không lắp vào điện thoại Nokia được.
Thấy cô cười, lúc này Hướng Nam mới thở phào nhẹ nhõm, mau chóng đi lục tìm ngăn tủ.
............
Ngày hôm sau.
Ánh nắng mặt trời mùa đông rất đẹp, Dương Nguyệt thay quần áo, quàng khăn vào liền đi ra cửa hàng sim thẻ ở gần trường.
Dùng sim mới và chiếc điện thoại cũ của Hướng Nam.
Nhìn những phím chữ to bè cứng cằn đó, cô bỗng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. Mấy ngày nay còn đang lo không biết Cẩm Xuyên hỏi đến thì giải thích thế nào.
Giờ đến cả giải thích cũng không cần nữa rồi.
Tâm trạng thoải mái hơn một chút, cô gọi điện thoại cần chuyển phát nhanh, cuối cùng đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho Lý Vũ Sâm, cứ thế gửi trả về công ty anh.
Đương nhiên là thay sim mới thì cũng không còn điện thoại của anh nữa.
Giờ điều duy nhất có thể làm đó là cố gắng kiếm tiền, trả lại cho anh.
Đến trưa, vừa đi ăn cơm trưa với Hướng Nam ở trong căn tin, Bùi Cẩm Xuyên liền gọi điện đến.
“Điện thoại của em toàn tắt máy vậy.” Bùi Cẩm Xuyên cuối cùng cũng thở phào ra được.
“Tối qua điện thoại hết pin rồi ạ.”
“Sao muộn vậy mà em còn chưa về ký túc? Làm anh lo cả đêm.”
Dương Nguyệt nhìn sang Hướng Nam đang ngồi đối diện, nói. “Tối qua em có hẹn với bạn học cũ ở bên ngoài, vì vậy...”
Cô không quen nói dối.
Nếu như lúc này Bùi Cẩm Xuyên ngồi cạnh cô, chắc hẳn nhìn một cái là biết được ngay cô đang có tật giật mình.
“Em không sao thì tốt. Sau này trước khi đi đâu thì gọi cho anh, nếu muộn quá anh sẽ đến đón em.”
Bùi Cẩm Xuyên luôn luôn tin tưởng bạn gái 100%, chưa từng hoài nghi bất cứ chuyện gì. Điều này lại càng khiến Dương Nguyệt thấy bứt rứt hơn.
Cô không có cảm giác muốn ăn gì cả, dùng đũa lật miếng trứng chiên. “Không phải anh đang bận thi cao học sao? Đừng lo lắng mấy chuyện lặt vặt của em nữa.”
“Chuyện của em sao có thể coi là chuyện lặt vặt chứ. Em ăn cơm chưa?”
“Đang ăn, còn anh?” Không còn nói về chuyện tối qua nữa khiến Dương Nguyệt thầm thở phào.
“Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, giờ anh chuẩn bị đi ăn đây.”
“Vâng, anh ăn nhiều vào nhé. Lần trước gặp anh gầy đi nhiều đấy. Đừng chỉ bận rộn học hành mà không lo đến sức khỏe.”
Hướng Nam ngồi đối diện nghe thấy câu này liền quay sang nhìn cô.
Nhìn thấy ánh nhìn thắc mắc của Dương Nguyệt, cô vội cúi đầu xuống không nói gì.
Đầu dây bên kia, Bùi Cẩm Xuyên mỉm cười, sung sướng. “Nguyệt Nguyệt, anh càng ngày càng nhận thấy em rất có tư chất làm vợ rồi đấy. Đợi em tốt nghiệp xong anh sẽ cưới em về ngay.”
Cô chỉ cười, không nói đồng ý cũng không từ chối.
Tắt điện thoại xong, Hướng Nam làm như bâng quơ hỏi. “Sao vậy? Cẩm Xuyên gầy đi rất nhiều rồi sao?”
Dương Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu thật thà nói. “Có một chút.”
“Anh ấy học hành rất vất vả.” Hướng Nam nghĩ ngợi một lúc. “Như vậy đi, mấy ngày trước mẹ tớ có gửi cho tớ một ít đồ dinh dưỡng bồi bổ cơ thể, dù gì tớ cũng không ăn hết, hay là cậu đem một ít cho Cẩm Xuyên đi.”
“Vậy sao được chứ?”
“Sao lại không được? Tớ ăn không hết, để đó lãng phí lắm. Cứ quyết định như vậy đi!”
Hướng Nam trước giờ nói là làm, Dương Nguyệt cũng không từ chối nữa, chỉ đành gật đầu.
“Phải rồi, Nam Nam, gần đây tớ muốn tìm việc, cậu chơi thân với hội học sinh, hay cậu giúp tớ hỏi một chít nhé, nếu chỗ nào cần người thì bảo tớ. Bất kể công việc gì cũng được.” Dương Nguyệt nói.
Cô rất cần tiền.
Không những cần tiền để cho em trai cô chữa bệnh, còn cả khoản tiền ngày trước mượn của Lý tiên sinh nữa cô cũng cần trả lại.
“Cậu đã có công việc hiện nay rồi, còn phải đi học nữa, cậu sao chịu nổi chứ?” Hướng Nam lo lắng.
“Không sao, tớ tự biết sắp xếp thời gian mà.”
Hướng Nam gật đầu. “Được, vậy tớ sẽ hỏi hộ cậu.”
..............
Suốt cả tuần liền điện thoại đều trong trạng thái im lặng.
Dương Nguyệt đã tra mã đơn vận chuyển, rõ ràng điện thoại đã có người ký nhận rồi.
Cô vốn nghĩ là Lý Vũ Sâm sẽ gọi cho mình một cuộc điện thoại nhưng không ngờ là không có cuộc gọi nào hết.
Cô nghĩ đúng là như những gì mình đoàn, người đó thật là dứt khoát, im lặng biến mất, đến một chút lưu luyến cũng không hề có, dường như tất cả mọi chuyện trước đây đều chỉ là một giấc mơ vậy.
Tiền cô kiếm được gửi cho mẹ một phần, phần còn lại tiết kiệm.
Hôm đó lại là cuối tuần.
Buổi tối.
Như thường lệ, Dương Nguyệt đến phòng trà kéo đàn.
Khung cảnh ở đây sáng rỡ khác thường.
Cô lặng yên ngồi dưới mấy chậu cây cảnh trong phòng, đặt chiếc đàn vi-ô-lông lên vai, chú tâm kéo một bản nhạc.
Những người đi lại đều là đại gia thuộc tầng lớp thượng lưu.
“Lý tổng, nào, mời đi lối này.” Giọng của giám đốc đột nhiên vang đến dội vào tai cô.
Cô ngước mắt lên vô tình chạm ngay phải bóng dáng quen thuộc đó.
Anh đứng một mình dưới ánh đèn. Áo sơ mi trắng, bộ vest màu ghi nhạt trông rất chững chạc tự tin.
Dường như phát giác ra ánh mắt cô, anh quay mặt nhìn về phía cô.
Cô kéo sai một nốt.
Vội vàng cúi xuống chú tâm vào để tránh sai thêm.
“Vũ Sâm, em đợi anh lâu lắm rồi.”
Một giọng nữ nhiệt tình vang đến, là của một cô gái trẻ bước ra từ một trong những phòng Vip ra, thân mật khoác lấy tay anh.
Thân hình cô ta nóng bỏng, khí chất ngời ngời. Mỗi ánh mắt, cử chỉ đều quyến rũ chết người.
“Mọi người đều đang đợi anh đấy, mình cùng vào đi.”
“Được, chúng ta đi thôi.” Lý Vũ Sâm mỉm cười, phong độ khoác tay cô gái đó bước vào trong phòng.
Dương Nguyệt cúi đầu kéo đàn, từ đầu đến cuối đều không ngẩng lên.
...............
Trong phòng VIP, tiếng người cười nói tụm lại một chỗ, ai nấy đều rất hứng khởi.
Lý Vũ Sâm vừa bước vào, mọi người lục tục đứng dậy chào hỏi, bắt chuyện.
Người rót rượu, người chọn bài.
Người bên cạnh đưa rượu cho anh, anh cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra nhận lấy.
Một hơi uống cạn.
“Vũ Sâm, uống ít thôi, không phải anh bị đau dạ dày à?”
Cô gái vừa nãy nhìn thấy, không nén được bèn khuyên.
“Ồ, có người lo lắng rồi kìa?” Người bên cạnh cười.
“Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?”
Cô gái vừa nãy là hot girl trong nhóm, Diệu Vi.
Đúng là tên giống như người, tính cách cô ấy nóng như lửa vậy, người khác không dễ mà động vào.
Ai nấy đều biết cô đã thầm yêu trộm nhớ Lý đại thiếu gia từ rất lâu rồi.
“Các anh đừng có mà nói xàm.” Diệu Vi hiếm hoi cũng biết đỏ mặt.
Lý Vũ Sâm cười phẩy phẩy tay. “Được rồi, ai thích uống rượu thì uống đi, ai hát thì hát đi, đừng có lôi tôi ra trêu chọc nữa.”
Anh vừa nói dứt lời thì mọi người đều không thể không rời sự chú ý đi chỗ khác.
Nhưng đề tài tán gẫu của đàn ông luôn không thoát khỏi phụ nữ được.
“Này, lúc mới vào các cậu có để ý thấy không? Ở ngoài sảnh có cô bé kéo đàn đó, nhìn trông cũng xinh đẹp đấy chứ.”
Có người đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên để ý rồi. Trong nõn nà ra phết! Nhìn có vẻ chưa đủ tuổi thành niên.”
“Chưa đủ tuổi thành niên? Haha, chưa đủ tuổi thành niên chơi nó mới thích.”
“Đù, cậu thật là biến thái.”
“Tý nữa tớ ra theo đuổi cô ta, các cậu cứ đợi mà xem, sau này có mà ghen tỵ!”
Mọi người cùng cười ồ lên, mấy người ngồi trên sofa trêu đùa nhau nằm ngồi nghiêng ngả.
“Anh có tâm sự sao?” Diệu Vi đột nhiên hỏi Lý Vũ Sâm lúc này đang im lặng ngồi một góc.
Cô vừa nói dứt lời thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lý Vũ Sâm.
Đúng thật.
Trong bầu không khí náo nhiệt như thế này chỉ có một mình anh là trông rất âm trầm hiện rõ.
“Không có.” Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cuối cùng anh từ từ lên tiếng, mặt vẫn cứng đờ.
Nhìn đám bạn một cái, anh đặt ly rượu xuống bàn. “Tôi đi ra ngoài một lúc, mọi người cứ chơi đi.”
“Ầy, Vũ Sâm!”
Diệu Vi định đuổi theo nhưng anh không ngoảnh đầu lại mà đẩy cửa bước ra ngoài.
“Cậu ấy bị sao vậy nhỉ?” Có người hỏi.
“Nhìn như thể bị thất tình ý.”
Lý Vũ Sâm một mình bước ra ngoài, châm một điếu thuốc rồi đứng dựa vào tường hút.
Đám bạn này đều không phải người tốt lành gì nên anh chưa từng đưa cô đi cùng lúc chơi bời với bọn họ.
Giờ ngược lại bị bọn họ để ý đến rồi.
Haizzz...
Đúng thật là nha đầu rất có sức hút.
.............
Dương Nguyệt kéo dàn xong, có phần mệt mỏi đứng dậy.
Giám đốc bước đến hỏi. “Hôm nay cô sao vậy? Toàn kéo sai nhạc.”
“Xin lỗi, giám đốc. Tôi... xin lỗi.” Cô lí nhí nói.
Ngoài việc xin lỗi ra thì cô không nói được gì khác.
Giám đốc thở dài.
Cô bé này còn ít tuổi, khuôn mặt lại ngây thơ trong sáng, bộ dạng cúi đầu ngượng ngùng vô cùng dịu dàng, đáng thương như chú thỏ con vậy, đừng nói là mắng, ngay cả vài lời nói nặng ông giám đốc cũng không nỡ thốt ra.
“Tôi biết là cô vì chuyện gì.” Giám đốc nói như người từng trải qua. “Những người như Lý tổng, cô đừng để vào lòng làm gì. Bọn họ á... đều là gái dâng tận miệng, làm sao biết được thế nào là dụng tâm đối tốt với một người?”
Nghe giám đốc nói vậy, trong lòng Dương Nguyệt càng thêm loạn.
“Giám đốc, ông hiểu lầm rồi.” Cô vội vàng giải thích. “Tôi chỉ là có chút chuyện...”
Đúng vậy, cô sao có thể vì người đó mà tối nay lại bất thường như vậy chứ?
Bọn họ, sớm đã chẳng còn quan hệ gì rồi.
Không, đúng hơn là từ trước đến giờ chưa từng có quan hệ gì.
“Nếu là hiểu lầm thì tốt. À phải rồi, không phải cô nói với tôi là muốn nghĩ cách kiếm thêm tiền sao?” Giám đốc nói. “Vừa nãy phòng 3018 nói muốn cô vào chào hỏi mọi người một chút, chỉ riêng tiền tip cho cô đã là từng này rồi.”
Giám đốc giơ lên 5 ngón tay.
“Chỉ cần vào chào hỏi thôi?” Dương Nguyệt hỏi lại lần nữa.
“Đều là người trưởng thành cả, làm gì cũng đều biết giới hạn. Chỉ cần cô không muốn thì cho dù bọn họ có muốn cũng chẳng làm gì được cô.”
Dương Nguyệt nghe giám đốc nói vậy, yên tâm hơn gật đầu. “Vâng, vậy tôi đi.”
Vì tiền, cô cũng chẳng có gì để phải sĩ diện nữa.
Cô cất đàn vào túi rồi đeo lên lưng, mặc chiếc váy trắng, bước vào phòng 3018.
Vừa bước vào đã thấy khói thuốc mù mịt.
Cô nhẫn nhịn, khẽ gõ cửa, giọng mềm mại nói. “Xin hỏi, mọi người gọi tôi phải không?”
“Tôi! Tôi gọi cô!” Nhìn thấy cô, ai nấy đều sáng mắt lên.
Lập tức có người đứng dậy khỏi sofa, tay cầm một xấp tiền quơ quơ. “Em gái bé nhỏ, lại đây!”
“Này, là tôi gọi trước cơ mà!” Có người đứng dậy, rút ra nhiều tiền hơn. “Đến đây đến đây, lại đây em ơi!”
Dương Nguyệt siết chặt quai túi đàn trên vai, hít sâu vào một hơi, đang định bước lên phía trước.
Eo cô bỗng nhiên bị một người chắc chặt lấy từ đằng sau.
Bàn tay to đặt ở hai bên hông cô.
Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, bị kéo lùi ra phía sau vài bước, túi đàn va phải một bờ ngực vững chắc.
Chiếc đàn cũng bị trượt khỏi tay, suýt nữa thì rơi xuống đất, cô vội vàng tóm lấy.
“Tại sao lại ở đây? Tìm anh sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cùng với hơi thở đầy nam tính quyện với mùi thuốc lá.
Tim cô bỗng đập loạn nhịp.
“Này, tiểu nha đầu, còn đứng ở cửa làm gì thế? Đến lấy tiền đi này, tôi cho cô tiền bo!”
Dưới ánh đèn mờ ảo, người bên trong không nhìn thấy cử chỉ của hai bọn họ. Chỉ thấy cô đứng đó không nhúc nhích nên bắt đầu mất kiên nhẫn nói.
Cô cảm nhận rõ ràng được ánh mắt phía sau mình như đông cứng lại.
Cô cắn môi, gạt bàn tay trên hông mình ra.
Anh thu cánh tay kéo người cô quay lại, ánh mắt chất vấn. “Em đang làm gì vậy hả?”
“Anh không nhìn thấy rất rõ ràng sao? Bọn họ gọi em đến nói chuyện, cho em tiền tip.” Cô cau mày nói.
Gạt tay anh ra rồi đi vào.
Có người đưa tiền cho cô, cô nhận lấy. Không chỉ 500 tệ.
Lý Vũ Sâm giật lấy, vứt xoẹt lên bàn.
Anh hất mạnh tay, tiền bỗng chốc bay tứ tung, vài tờ rơi xuống đất.
Cô trừng mắt nhìn anh đầy tức giận.
“Anh làm gì thế?”
“Đi ra!” Lý Vũ Sâm chỉ gầm lên hai từ, giọng đầy u uất.
Lúc này, cả đám người đã nhìn ra có gì đó không ổn, lập tức dừng lại mọi hành động.
Trực giác phụ nữ mách bảo Diệu Vi, cô lập tức bước lên trước, đứng cạnh Lý Vũ Sâm.
Ánh mắt nhìn vào hai người.
“Vũ Sâm, có chuyện gì vậy? Sao anh lại hung dữ như vậy với một tiểu nha đầu chứ?”
Lý Vũ Sâm không để ý đến cô ta, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Nguyệt.
Dương Nguyệt bị anh nhìn vậy thì cảm thấy có chút khó chịu.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu định đi cầm lấy số tiền đó.
Lý Vũ Sâm nổi trận lôi đình, kéo tay cô lại, đùng đùng đi ra ngoài.
“Này, anh bỏ tay ra! Lý Vũ Sâm!” Cô giật tay ra nhưng giật cũng vô ích.
Cô nổi giận, cơn tức xông lên bèn giơ chân đá anh.
Nhưng chân còn chưa kịp giơ lên đã bị anh quay người lại, hai tay đưa lên, nâng chân cô lên, ôm bổng cả người cô.
Giống như ôm một đứa bé vậy.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh liền áp vào ngực cô.
Mặt cô đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận đấm vào vai anh. “Bỏ em xuống!”
Nhưng không có sự đáp lời.
Cửa đóng sầm lại một tiếng lớn, hai người biến mất. Còn lại trong phòng là một đám người đang mắt tròn mắt dẹt.
“Đây... chuyện này là sao?”
“Nha đầu đó là người của anh ta?”
“Tôi bảo, Diệu Vi, cô làm gì vậy? Người của mình bị người khác cướp mất rồi còn đứng đờ ra đó làm gì?”
“Các người câm mồm lại!” Diệu Vi mắng bọn họ rồi cầm túi đuổi theo.
...........
Lý Vũ Sâm cứ như vậy ôm cô ra khỏi nơi đó.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của giám đốc, Dương Nguyệt thật không biết giấu mặt đi đâu.
Vừa ra khỏi, anh ném cô vào trong chiếc Audi Q7 của mình.
Cô giãy giụa một lúc, cuối cùng bị anh vòng hai tay ra sau.
“Em muốn xuống xe.”
“Ngồi yên đấy cho anh! Anh đưa em về trường!” Anh nói đầy bá đạo.
“Anh không có tư cách quản chuyện của tôi.” Dương Nguyệt đã nhìn thấy cô gái đằng sau lưng anh, cô gào to lên.
Anh đã có bạn gái thì không nên lằng nhằng với cô mới phải.
Cả cô và Lý Vũ Sâm làm như vậy đều thật không ra gì.
“Không có tư cách quản chuyện của em? Sao hả? Vẫn muốn quay về cầm lấy mấy đồng bạc đó hả?” Lý Vũ Sâm đứng trước cửa xe, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói.
Ánh mắt có phần chế nhạo.
Sự chế nhạo trong ánh mắt anh khiến cô rất khó chịu, tim cô cũng thắt lại đầy khó chịu.
“Phải, tôi chính là muốn quay lại cầm lấy số tiền đó đấy. Trước đây dùng tiền của anh, giờ lại nhận tiền của bọn họ, đối với tôi thì chẳng có gì khác nhau cả. Nếu anh cảm thấy khinh thường tôi thì ngay từ đầu đã không nên tiếp cận tôi rồi.”
“Trong mắt em, tôi và bọn chúng không khác gì nhau sao? Dương Nguyệt, em đem tôi ra so sánh với bọn chúng sao?” Lý Vũ Sâm tức đến mức muốn bốc khói lên đầu.
Chỉ là một cô nhóc, kém anh gần 10 tuổi, anh sao có thể chấp nhất cô chứ?
Nhưng ngọn lửa trong lòng anh đều do cô khơi ra.
“Không có gì khác cả.”
Cô còn có thể trả lời một cách bình thản như vậy.
Tim Lý Vũ Sâm thấy tim thắt lại. “Có biết mấy kẻ đó gọi em vào, cho em tiền để làm gì không? Dương Nguyệt, bọn chúng muốn *** em!”
Dương Nguyệt trợn tròn mắt, đầy bi thương.
Dường như cô không ngờ cái từ thô lỗ đó lại phát ra từ miệng anh.
Mắt cô ngân ngấn nước.
“Có hiểu muốn *** em là ý gì không? Chính là bọn chúng muốn lên giường với em, thèm muốn em vì em trẻ trung non nớt, ngây thơ, trong sáng, đã hiểu chưa?! Em bước vào đó là có ý gì? Đi vào hang cọp hoặc là nói cách khác chính là dâng mỡ đến miệng mèo!!!”
Dương Nguyệt tức giận, mắt cô đỏ hoe.
“Phải, tôi dâng mỡ đến miệng mèo. Nhưng anh thì khác gì bọn họ chứ?” Cô nói trong nước mắt, quay đầu gạt nước mắt, không muốn thể hiện mình yếu đuối trước mặt anh. “Anh cho tôi tiền để tôi ở bên cạnh anh, chính vì mục đích gì? Lẽ nào anh không tham lam giống bọn họ hay sao?”
Lý Vũ Sâm bị cô hỏi như vậy thì ngưng bặt.
Trong khoảnh khắc, không khí như đông cứng lại.
Đóng thành băng.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô.
Ánh mắt thâm trầm nặng nề đó khiến cô co người lại, nước mắt bỗng chốc rơi tràn xuống khóe mắt.
Anh bỗng cúi đầu, trong khi cô còn đang kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã ôm lấy mặt cô, hôn lên đó.
Đôi môi anh áp xuống môi cô.
Lạnh ngắt.
Mang theo cả mùi thơm nồng nồng của rượu.
Dương Nguyệt bị dọa cho sợ hãi.
Hơi thở cô bỗng như ngừng lại.
Muốn đẩy anh ra nhưng chiếc lưỡi anh đã bá đạo tiến vào sâu trong miệng cô, cùng với việc khiến cô ngừng thở còn khiến cô mất hết sức lực.
Anh hôn nồng nhiệt và mạnh mẽ như muốn phát tiết hết những cảm xúc u uất trong lòng.
“Vũ Sâm...” Sau lưng tiếng Diệu Vi vang lên đầy đau lòng.
Giây phút đó, Dương Nguyệt như thể bị sét đánh trúng, bừng tỉnh lại, đẩy mạnh anh ra.
Cô thở hồng hộc.
Hơi thở của anh cũng hỗn loạn.
Trong mắt anh, bao cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
Cô còn đang định nói gì đó thì đã bị anh cúi đầu cắn mạnh một cái.
Đau đến mức cô kêu lên một tiếng, bịt chặt miệng.
“Em nói không sai, nghĩ cũng không sai. Anh và bọn họ đều như nhau...” Anh thở mạnh, ánh mắt như rực lửa, muốn nuốt chửng lấy cô vậy.
“Anh cũng như bọn chúng thôi, không phải người tốt.”
Dương Nguyệt nhìn anh, tim đập thình thịch loạn nhịp.
Tuy vừa nãy anh nói anh và bọn họ không khác gì nhau, nhưng...
Cô biết đó chỉ là lời nói tức giận của anh.
Trong lòng cô, những người xa lạ đó không giống anh.
Không giống ở điểm nào? Cô cũng không biết.
“Bé con, em đã biết rõ vậy rồi thì, anh cũng nói rõ ràng cho em biết: Anh thực sự muốn có em! Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em, anh đã luôn nghĩ đến chuyện này! Đêm hôm kia muốn, đêm hôm qua cũng muốn, đêm hôm nay cũng vậy...”
“Anh đừng nói nữa!” Môi anh bị cô đưa tay ra bịt chặt.
Cô kinh hoàng nhìn vào anh, ánh mắt hoảng hốt.
Anh tóm lấy tay cô.