Mắt cô nóng bừng, cảm động đến mức cổ họng nghẹn lại, không biết nói gì thêm.
Chỉ biết co người lại trước ngực anh.
Cô nghĩ có lẽ không có lời nói yêu thương nào có thể cảm động hơn được nữa.
Người đàn ông này không biết nói những lời đường mật ngọt ngào, càng không nói những lời yêu đương giả dối, nhưng lời hứa của anh ấm áp như ánh mặt trời, chiếu sáng của thế giới của cô.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Cô không nhúc nhích, đến khi Mộ Dạ Bạch vỗ vào vai cô, cô mới bừng tỉnh.
“Em có điện thoại kìa.” Mộ Dạ Bạch nhắc nhở cô.
Lúc này cô mới ngồi thẳng dậy, không làm vướng anh đang lái xe nữa, rút điện thoại từ trong túi ra.
Là Cảnh Nam Kiêu gọi đến.
Cô quay sang nhìn anh, anh đang chăm chú nhìn đường, ánh mắt tập trung đó của anh càng quyến rũ hơn.
Vì có sự hiện diện của anh mà cô không còn tâm trí nào để ý đến cuộc gọi của người khác nữa...
“Alo.” Cô đưa điện thoại lên tai.
Nghe thấy giọng cô, Cảnh Nam Kiêu thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ sợ cô tâm trạng bất ổn mà không nghe điện thoại.
“Vừa nãy anh bận giải quyết những chuyện trong hội trường nên giờ mới có thời gian rảnh. Em đang ở đâu? Giờ anh đi gặp em nhé.”
“Không cần đâu, Nam Kiêu.” Cố Thiên Tầm từ chối.
“Anh không hề có ý gì đâu, chỉ là... anh biết em đang khó chịu buồn bực, có lẽ cần có một người ở bên. Hay là em coi anh như cái thùng rác cũng được, trút hết những phiền muộn của em vào đây.” Bị từ chối, giọng anh ỉu xìu nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc.
Cố Thiên Tầm nhìn sang Mộ Dạ Bạch bên cạnh một cái, cô hít vào sâu một hơi, nói thật: “Giờ em đang ở... với Mộ Dạ Bạch.”
Cô biết rằng sự thật này có chút tàn nhẫn với Cảnh Nam Kiêu, nhưng...
Cô vẫn muốn nói cho rõ ràng.
Tình cảm là chuyện không thể dùng dằng, cũng không thể mập mờ, càng không thể cứ lấn bấn cả hai bên được.
“Mộ Dạ Bạch?” Cảnh Nam Kiêu cảm thấy khó thở, càng không lý giải nổi. “Thiên Tầm, hôm nay anh ta đã đính hôn!”
Giọng anh nặng nề như muốn nhắc nhở cô hãy bỏ cuộc ngay đi.
Nói đến đây, cô mỉm cười, mắt rưng rưng xúc động: “Hôm nay lễ đính hôn đã bị hủy rồi.”
Cảnh Nam Kiêu lại một lần nữa sững sờ, không tin vào tai mình.
Mộ Dạ Bạch dám hủy bỏ lễ đính hôn ngay thời khắc quan trọng nhất? Với tầm ảnh hưởng của nhà họ Mộ thì sự việc này sẽ khơi dậy những sóng gió đáng sợ hơn việc anh ta hủy hôn với Tần Tư Lam gấp nhiều lần.
Ngay sáng ngày mai thôi, cổ phiếu của tập đoàn Á Minh sẽ rớt giá thê thảm như thế nào là chuyện có thể thấy ngay trước mắt.
Chỉ là bỗng chốc trong lòng Cảnh Nam Kiêu cảm thấy có chút hụt hẫng.
Anh vẫn thua rồi....
Sự dũng cảm trong tình yêu đối với cô, người đàn ông đó trước nay đều như vậy.
“Hai người... sẽ kết hôn sao?” Giọng nói của Cảnh Nam Kiêu hoàn toàn lạc lõng, xót xa.
“Kết hôn?” Cô nhắc lại hai từ này, tim bỗng run lên. Trước giờ cô chưa từng dám nghĩ đến, nhưng giờ phút này đột nhiên cô cũng mường tượng hy vọng vào ngày đó.
Cô nhìn Mộ Dạ Bạch, đúng lúc anh cũng quay sang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
Như thể nghe được câu hỏi của Cảnh Nam Kiêu, đôi mắt sâu thẳm đó của anh tràn đầy những cảm xúc phức tạp.
Tim cô đập nhanh hơn, vội nhìn đi chỗ khác, cố trả lời Cảnh Nam Kiêu một cách trấn tĩnh. “Chuyện này, bọn em vẫn chưa nghĩ đến.”
“Nếu hai người muốn kết hôn thì sẽ vấp phải sự phản đối kịch liệt. Thiên Tầm... mong là cả hai có thể kiên trì vượt qua.” Cảnh Nam Kiêu nín thở, cảm giác không thể nói tiếp được nữa. “Vậy được. Nếu hai người đã ở cạnh nhau thì anh không còn gì lo lắng nữa. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” tắt điện thoại xong, cô vẫn nhìn vào màn hình một lúc, dường như không hề phát hiện ra có một ánh nhìn từ bên cạnh mình đang chiếu qua.
Một lúc sau đó cô đành lên tiếng. “Anh lái xe cẩn thận vào, đừng nhìn em nữa.”
“Em đã từng nghĩ đến việc đó chưa?”, hai tay đặt trên vô lăng, anh nhẹ nhàng hỏi.
“Gì cơ?” Cô giả bộ không hiểu.
“Kết hôn.” Anh nói ra hai từ đó, giọng trầm ổn như thường.
“Hình như chưa từng có cơ hội để em có thể nghĩ đến được việc đó.”
Mộ Dạ Bạch gật đầu, hiểu ra. Trước đây cả hai luôn bị cuốn xoay vào hết chuyện rắc rối này đến chuyện lằng nhằng khác, chưa từng có lúc nào thảnh thơi để nghĩ về việc đó.
“Vậy bắt đầu từ bây giờ, em hãy nghĩ dần đi.” Đúng lúc đèn đỏ, anh dừng lại, ánh mắt anh ánh lên một tia nhìn dụ hoặc. “Bắt đầu từ hôm nay em hãy nghĩ về việc đó, anh nghĩ...”
“Anh là một người đáng để em trao gửi cuộc đời.”
Về điểm này, cô hoàn toàn không nghi ngờ gì cả!
Mộ Dạ Bạch đưa cô về Lai Nhân thành.
Lúc lái xe vào khu chung cư, nhân viên ở đó lập tức nhận ra xe của anh, liền cung kính chào hỏi. “Mộ tổng.”
Mộ Dạ Bạch khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Đối phương hỏi han. “Hôm nay là ngày đính hôn của anh phải không, tôi đã xem từ đầu đến cuối truyền hình trực tiếp..”
“Vậy sao?” Anh vẫn điềm nhiên hỏi. Như chợt nghĩ ra điều gì đó, nét mặt anh nghiêm túc lại, chỉ sang Cố Thiên Tầm ở bên cạnh, giới thiệu: “Chính là cô ấy.”
Cố Thiên Tầm choáng váng.
Ánh mắt đối phương nhìn vào Cố Thiên Tầm, cười nói: “Tôi sớm đã đoán ra được là Cố tiểu thư rồi. Mộ tổng, khi nào hai người kết hôn nhất định phải chia kẹo mừng cho mọi người chúng tôi đấy.”
Tâm trạng Mộ Dạ Bạch dường như rất vui vẻ, khẽ mỉm cười nhìn Cố Thiên Tầm với ánh mắt thích thú. “Sắp rồi.”
Sắp rồi?
Sắp là bao giờ?
Cố Thiên Tầm thắc mắc trong lòng nhưng lại không dám hỏi.
................
Lai Nhân thành.
Cô cởi đôi giày cao gót ra, thở phào. Thay đôi dép đi trong nhà rồi mượn áo sơ mi của anh, bước vào nhà tắm.
Cô tẩy trang rồi đứng dưới vòi hoa sen.
Dòng nước ấm nóng chảy xuống làm ấm toàn thân, những u ám còn sót lại trong lòng như cũng hòa vào làn nước mà trôi xuống.
Cô nhắm mắt lại, đứng đó cố kìm nén không nghĩ về hai cú sốc lớn diễn ra trong buổi lễ ngày hôm nay.
Mộ Dạ Bạch mở máy tính, đặt lên bàn. Điện thoại anh không ngừng vang lên, đều là cuộc gọi từ các cổ đông.
Màn hình hiển thị, cuộc gọi facetime, Lam Tiêu, Cố Đình Xuyên và Lý Vũ Sâm đều có mặt.,
“Bọn tôi đến ạ cậu ngả nón rồi đấy, trước khi cậu quyết định làm như vậy sao không nói trước một tiếng cho bọn tôi biết? Giờ công ty đang rối ren hết cả lên, còn chưa tìm được giải pháp.” Cố Đình Xuyên là người phụ trách đối ngoại, không nhịn được mà than vãn.
“Giờ tất cả cổ đông không nhà nào ngồi yên được, đừng nói đến cậu mà ngay cả bọn tôi cũng bị gọi réo liên tục sắp nổ điện thoại rồi.” Lý Vũ Sâm đang nói thì điện thoại lại keu lên, anh ta đau đầu ôm trán, chỉ tay cho bọn họ như muốn nói: “Nhìn xem”, sau đó không nghe điện thoại mà ấn nút tắt chuông.
Anh ta không có kiên nhẫn để đối phó với những ông bà cổ đông đó.
“Bên nhà Hoắc gia cậu đã lo liệu êm xuôi chưa? Tình hình sao rồi?” Lam Tiêu hỏi, anh ta phụ trách phần dự án, không thể không nhắc nhở anh, “Bí thư thành ủy của thành phố chính là người nhà họ Hoắc, nếu ông ta có ý muốn làm khó chúng ta thì những dự án mới ở ven biển rất có khả năng sẽ không được phê duyệt, có thể ra đi bất cứ lúc nào, chúng ta không thể không nghĩ cách đề phòng trước được.”
Mộ Dạ Bạch bình thản như không. “Cứ mạnh dạn mà làm, người bên đó không dám đánh sập dự án của chúng ta đâu.”
“Cậu có kế sách rồi à?” Lam Tiêu hỏi.
“Chỉ là vài đoạn ghi hình vớ vẩn thôi.”
Cố Đình Xuyên trợn tròn mắt: “Khô lời với cậu, nếu cậu đã có dự tính trước khi hủy hôn thì nói cho bọn tớ biết trước không được hay sao? Hại mọi người bây giờ vì cậu mà lo lắng thấp thỏm.”
“Cố làm đi nhé, tôi tin vào năng lực của các cậu.” “người vô số tội” đó còn không quên an ủi. “Nhưng mà tôi sớm đã gợi ý cho cậu rồi mà, chỉ là khả năng phán đoán của cậu vẫn cần được rèn luyện thêm.”
F***!
Thật muốn chửi thề.
Rõ ràng anh chỉ nói đến làm chứng, biết thế quái nào lại là kêu bọn họ đến làm chứng cho sự hủy hôn đầy quang vinh kia đâu?
“Dạ Bạch.” Một giọng nói vang lên sau lưng, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô bước ra khỏi nhà tắm.
Trên người chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi của anh.
Áo sơ mi của anh đều khá rộng, người cô bé nhỏ mặc trùm qua mông.
Nhưng...
Đôi chân trần mắng muốt lộ ra một phần đó thôi cũng đủ là một sự tấn công mạnh mẽ đối với anh rồi.
Nhất là nút áo đầu tiên cởi ra, lấp ló sau đó là đường khe đầy dụ hoặc.
Mái tóc ẩm ướt xõa xuống, người cô mang theo mùi thơm và hơi nước nóng đứng ở đó đầy quyến rũ.
Mắt Mộ Dạ Bạch khẽ nhíu lại.
“Uầy uầy, thân hình khá đấy.” Lý Vũ Sâm huýt sáo.
“Chả trách mà có người hủy hôn ngay tại lễ đường, còn bày tỏ trước mặt tất cả mọi người nữa chứ, ghê gớm đấy!” Cố Đình Xuyên bình luận rất chi là nghiêm túc, tính sổ với kẻ bắt anh ta làm thêm giờ, nên cố tình nghển cổ ra trêu chọc: “Ầy, Dạ Bạch, phiền cậu tránh ra chút, đừng chắn tầm nhìn của tớ! Uầy, chân dài miên man~”
Lam Tiêu cười, mấy ông này cũng không sợ chọc giận Mộ Dạ Bạch hả.
Thực tế thì người cô đằng xa đã bị Mộ Dạ Bạch che lấp mất hơn một nửa rồi, có nhìn thấy cái quái gì đâu!
Nhưng nhìn mặt ai đó tức xì khói làm anh ta thấy rất buồn cười.
Có lẽ người có thể làm cho tâm trạng cảm xúc của Mộ Dạ Bạch chịu ảnh hưởng lớn như thế, chỉ có cô mà thôi...
“Đình Xuyên, khuyên thật cậu hãy về mà xem cô người yêu bé của cậu ấy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cô ấy sắp về nước rồi!” Mộ Dạ Bạch hả hê nhìn khuôn mặt biến sắc của Cố Đình Xuyên, rồi lạnh nhạt chọc thêm một câu nữa: “Nhưng mà tiếc là cô ấy cùng với chồng sắp cưới về nước. E là cậu không thấy được rồi.”
“F**! Nhát đao này... đau đấy!” Lý Vũ Sâm chêm vào.
Mộ Dạ Bạch gập máy tính “cạch” một cái.
Trước khi đóng máy tính lại vẫn còn thấy khuôn mặt một ai đó khó chịu như thể vừa ăn phải gián.
Sao có thể không khó chịu được chứ? Yêu thầm một cô gái hơn 20 năm kết quả đùng một cái, đến yêu thầm cũng không được nữa rồi, “giờ em sắp là vợ người ta”.
“Em làm ảnh hưởng đến anh à?”
Cố Thiên Tầm nhìn anh sa sầm mặt, gập máy tính lại. Hơn nữa còn gập khá mạnh tay rõ ràng là đang tức giận điều gì đó, tưởng là mình làm ảnh hưởng đến công việc của anh nên định xin lỗi.
“Sao em lại ăn mặc thế này mà đi ra chứ?” Hừ, anh rất không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cô trong bộ dạng như vậy. Kể cả đó là bạn mình chỉ đùa thôi và mặc dù anh biết anh đã gần như che hết cô sau lưng mình.
“....” Cô đột nhiên thấy rất oan ức, nhìn lại người mình, không hiểu. “Đây là do anh lấy cho em mặc mà. Sao vậy, anh không thích em mặc đồ này à?”
Mộ Dạ Bạch bước lại gần cô.
Đứng sát gần như vậy, mắt anh bộc lộ ra sự nguy hiểm khiến cô hồi hộp nín thở, còn chưa kịp nói gì đã bị anh áp vào cánh cửa phòng tắm.
“Rất thích. Nhưng mà anh thích em không mặc gì hơn...” Giọng anh nghẹn lại.
Cố Thiên Tầm giật thót tim, chân cô tê tê. Nụ hôn của anh áp xuống.
Từ sự dịu dàng ban đầu, trở nên càng mạnh bạo hơn.
Cố Thiên Tầm cảm giác lưỡi mình sắp bị anh hôn đến tê liệt rồi, linh hồn cô như thoát khỏi xác, cùng hòa quyện với anh.
Đôi môi anh trượt xuống, hôn lên cổ cô, lưu luyến ở nơi xương đòn gánh gợi cảm đó...
Cô thở nhè nhẹ, đón nhận theo bản năng. Anh cúi người xuống, cách một lớp áo sơ mi, há miệng ngậm lấy một bên ngực cô.
Chiếc lưỡi ẩm ướt liếm thành hình vòng tròn, làm ướt cả một khoảng áo sơ mi. Khung cảnh đó khêu gợi đến cực điểm.
Ngón tay Cố Thiên Tầm luồn vào tóc anh kích động, cô khẽ rên lên. “Bây giờ đang là ban ngày mà, anh đừng...”
Tuy miệng nói từ chối, nhưng dục vọng trong cơ thể lại cuốn theo nụ hôn của anh, một làn nước ẩm ướt trào ra khiến cô rùng mình, bất lực bám lấy vai anh.
Anh ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, nhìn vào mắt cô. Bốn mắt nhìn nhau, men tình cuộn trào.
Giây phút này, cả hai đều nhìn thấy mình trong mắt đối phương.
“Mấy ngày nay có nhớ anh không?” Anh hỏi, đưa ngón tay khẽ chạm vào môi cô.
Nghĩ đến điều này, cảm giác tủi thân trong lòng cô lại dâng lên. Nhìn thấy ngón tay của anh đặt trên môi mình thật ngứa mắt, bèn há miệng cắn một cái.
Nhưng...
Cô không dám cắn mạnh, sợ làm anh đau.
Anh cười, cảm thấy bộ dạng tức giận trẻ con này của cô rất đáng yêu, và cũng cảm thấy xót ruột.
“Tủi thân lắm phải không?”
“...vâng.” Sống mũi cay cay, cô gật đầu, thả ngón tay anh ra.
Anh hôn lên giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi mắt cô, môi anh hôn lên đôi mắt cô. Hai tay đặt lên eo cô, giữ cô thật chặt.
“Ngày nào anh cũng nhớ em.”
Cô quay mặt đi phụng phịu. “Nhớ em mà không thèm gọi cho em lấy một cuộc?”
Hơn nữa càng gần ngày đính hôn thì anh càng biến mất không thấy bóng dáng.
Anh hoàn toàn không biết rằng cô ở đây, mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng như cả năm trời. Không, phải là mỗi phút trôi qua đều cảm thấy dài dằng dặc.
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô tức giận rồi.
“Anh vẫn luôn đợi điện thoại của em.” Mộ Dạ Bạch quay mặt cô lại. “Sở dĩ anh không nói gì là vì muốn biết em có quan tâm đến anh hay không. Anh hy vọng em sẽ nổi giận đùng đùng mà đến làm ầm lên, em chất vấn, mắng anh, khóc lóc... như một cô người yêu thực sự.”
Cô lặng người nhìn anh.
Anh nâng cằm cô lên, nhìn cô ra vẻ giận dữ. “Nhưng em lại quá bình tĩnh, không nghe không hỏi, khiến cho anh thất bại hoàn toàn.”
“Thậm chí anh từng nghĩ rằng hay là đính hôn quách với Hoắc Thanh Uyển luôn đi để xem là em có thể bình thản như không có chuyện gì như vậy mãi được không...” Ngừng một lát rồi anh nói tiếp: “Nhưng anh không làm được.”
Anh không thể đem hạnh phúc cả đời mình ra để chọc tức cô được, trừ khi anh điên rồi.
Cố Thiên Tầm sụt sịt mũi, kiễng chân, dang tay ôm lấy cổ anh.
Cô dụi đầu vào vai anh.
Hoảng hốt lắc đầu và giải thích: “Không phải em không quan tâm, cũng không phải em bình tĩnh... em không thể bình tĩnh một chút nào được!”
“Mấy ngày nay em đều không dám nghĩ rằng sau này anh sẽ thuộc về một người phụ nữ khác, vậy em phải làm thế nào. Cả đêm em đều không ngủ được, khó khăn lắm mới nhắm mắt lại được thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh anh hôm người phụ nữ khác...”
“Em chỉ không nỡ làm anh phải khó xử...”
Giọng cô nghẹn lại, càng ôm chặt anh hơn, hơi ấm của anh mách bảo cô rằng tất cả không phải là mơ.
“Dạ Bạch, em rất sợ sẽ có ngày anh hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay...”