Mẫu mới ra của Chanel.
Cô đã từng nhìn thấy nó trên tạp chí.
Gia cảnh nhà Dương Nguyệt thế nào Hướng Nam hiểu rõ hơn ai hết.
Đừng nói cô căn bản không nỡ tiêu tiền như vậy, mà cho dù nỡ thì cô cũng không có nhiều tiền như thế để mà tiêu.
Dương Nguyệt áp điện thoại lên tai.
Hướng Nam bất giác nghiêng người về phía cô hơn một chút, dỏng tai lên nghe ngóng.
Dương Nguyệt biết điều đó.
Nhưng cô không thèm để ý. Cứ để cho cô ta nghe.
“Em đang nghỉ sao?” Lý Vũ Sâm hỏi.
“Không, em đang trên xe.”
“Đi đâu vậy? Sao không để anh đến đón em?”
“Anh không làm việc sao?” Dương Nguyệt khẽ quay đầu sang, nhìn Hướng Nam một cái.
Hướng Nam giật mình, ngại ngùng liếc đi chỗ khác, giả bộ ngó ra ngoài cửa sổ. Dương Nguyệt lúc này mới nói. “Em đi gặp Cẩm Xuyên.”
“Bây giờ?” Lý Vũ Sâm có hơi lo lắng. “Có cần anh đến cùng không?”
“Không cần đâu.” giọng Dương Nguyệt trầm xuống một chút, cô cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Hướng Nam đang nhìn mình, cô nói. “Tình hình Cẩm Xuyên có vẻ không ổn, em đi xem thế nào. Nếu có chuyện gì em sẽ gọi cho anh.”
“Ừm.” Lý Vũ Sâm ngừng một lúc rồi nói thêm một câu. “Nguyệt Nguyệt, bất luận thế nào em cũng phải nhớ rằng còn có anh, hiểu không?”
Giọng anh nghiêm túc mà đầy chân thành.
Biết rằng anh không nhìn thấy được nhưng cô vẫn khẽ gật đầu, muốn để anh yên tâm, đáp lại. “Em biết rồi.”
Hai người không nói thêm gì nữa, Dương Nguyệt tắt điện thoại.
Bên kia, Lý Vũ Sâm ngồi im lặng hồi lâu.
Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng có gì đó không chắc chắn lắm.
Không chắc chắn rằng cô nhóc đó có dám chia tay với Bùi Cẩm Xuyên hay không, không chắc rằng nhìn thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Bùi Cẩm Xuyên liệu cô có mềm lòng không, càng không chắc chắn được rằng...
Trong lòng cô, anh rốt cuộc chiếm một vị trí như thế nào.
Nếu như cô chỉ là nhất thời mất kiểm soát bản thân thôi thì sao?
Lý Vũ Sâm cười khổ.
Lần đầu tiên trước mặt một cô gái, anh lại mất tự tin đến vậy. Lý Vũ Sâm, mày thật là kém tắm!
...............
Dương Nguyệt tắt điện thoại xong, Hướng Nam bên cạnh định nói nhưng lại thôi, cô mím mím môi một lúc, nín nhịn thật khó chịu.
“Lý Vũ Sâm... là người lúc trước tớ thấy trên tạp chí sao?” Hướng Nam cuối cùng cũng hỏi.
Đoán định như vậy không phải không có căn cứ.
Chiếc điện thoại 5S ngày trước tặng cô không nói đến, giờ bộ đồ Chanel trên người Dương Nguyệt này nếu không phải người đàn ông giàu có chắc chắn không thể ra tay hào phóng như vậy được.
Hơn nữa mấy nơi mà Dương Nguyệt đi làm thêm cũng toàn là nơi sang trọng.
Dương Nguyệt gật đầu.
Tuy sớm đã biết trước đáp án nhưng nghe cô nói vậy, Hướng Nam vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Ngập ngừng một lúc cô mới nói: “Nguyệt Nguyệt, hai người, không phải là...”
Dương Nguyệt không nói gì, đáp án không cần nói cũng biết.
Sau khi kinh ngạc, Hướng Nam bỗng chốc vui mừng, sau đó lại là hối lỗi, rồi lo lắng...
Các cảm xúc khác nhau không ngừng đan xen dày vò.
“Nguyệt Nguyệt, cậu hiểu rõ anh ta không?” Cuối cùng cũng lên tiếng.
Dương Nguyệt ngập ngừng. “Không hiểu lắm.”
Nói xong cô thêm vào một câu. “Nhưng tớ tin anh ấy.”
“Tin? Cậu dựa vào cái gì mà tin anh ta chứ?” Hướng Nam cảm thấy Dương Nguyệt quá bất cẩn, hay đúng hơn là dễ dãi. “Nguyệt Nguyệt, giờ anh ta ngày nào cũng lên trang nhất các báo về scandal, hơn nữa cậu cũng biết anh ta và Lạc Li đang yêu nhau. Cậu ở bên anh ta vì cái gì chứ? Tớ biết cậu không phải người vì tiền mà bán rẻ bản thân! Hơn nữa, giờ cậu và Cẩm Xuyên...”
“Nam Nam, cậu đã yêu Cẩm Xuyên từ lúc nào vậy?” Lời của Hướng Nam bị Dương Nguyệt cắt đứt.
Giọng cô vô cùng bình tĩnh.
Hướng Nam sững sờ trợn trừng mắt lên nhìn cô, ngây ra.
Cô ta khẽ lẩm bẩm hồi lâu, không nói nên lời.
Dương Nguyệt cũng không ép, chỉ quay đầu lại, không nói gì.
Không khí trong xe lại một lần nữa chìm vào im lặng vô bờ. Hai cô gái trong lòng đều rất nhiều cảm xúc phức tạp đan xen.
Dương Nguyệt biết mình đã đoán đúng.
Những vết hôn trên cổ Hướng Nam để lại hóa ra là của Cẩm Xuyên.
Nhất thời cô không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì nữa. Buồn tất nhiên là có. Nhưng nhiều hơn cả là sự thất vọng.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng hai người họ lại ở bên nhau. Đến giờ nghĩ lại đúng là trong chuyện này có thể dễ dàng tìm ra nhiều dấu hiệu nhận biết.
............
Suốt dọc đường không ai nói gì nữa.
Đến khi cả hai cùng bước xuống taxi, thời gian trôi lâu như thể 1 năm rồi vậy.
Rất khó chịu.
Bước xuống xe, Dương Nguyệt và Hướng Nam đồng thời hít sâu vào một hơi.
Sau đó Dương Nguyệt bước vào căn nhà Bùi Cẩm Xuyên thuê trước, Hướng Nam lặng lẽ đi theo sau.
Cô gõ cửa, cửa mở.
Người ra mở cửa là bạn cùng phòng với Cẩm Xuyên.
“Em dâu, cuối cùng thì em cũng đến rồi. Mau vào đi!” Người đó nhìn thấy cô liền thở phào.
Dương Nguyệt không quay đầu lại cũng cảm thấy Hướng Nam sau lưng mình mắt sa sầm đi.
Cô bình tĩnh nói. “Cứ gọi em là Dương Nguyệt được rồi.”
Đối phương sững người.
Hướng Nam cũng sững người ra một lúc.
Dương Nguyệt không nói gì nữa, đi vào phòng Bùi Cẩm Xuyên.
Bùi Cẩm Xuyên đang nằm trên giường đắp chăn, miệng lẩm bẩm gì đó. Nghe kỹ thì thấy, cậu ấy đang gọi tên cô.
Dương Nguyệt...
Dương Nguyệt...
Cậu bạn nhìn vậy thì có chút không nỡ. “Cậy ấy liên tục gọi em như vậy.”
Hướng Nam rất khó chịu, cắn chặt môi, đứng bên.
Dương Nguyệt cúi xuống sờ lên trán cậu, trán nóng ran. Cô vội quay người rút khăn mặt của cậu rồi dấp nước lạnh, đắp lên trán cậu.
Hướng Nam bên cạnh nhìn thấy thì lòng như lửa đốt, định đụng vào nhưng giờ đây cô có tư cách gì chứ?
Động vào làm gì?
Vừa đắp khăn lạnh lên xong, Dương Nguyệt đang định rút tay về thì Bùi Cẩm Xuyên bỗng chốc nắm chặt lấy tay cô.
“Nguyệt Nguyệt!”
Cậu gọi một tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra.
Trước mắt mờ mờ.
Đôi mắt cậu đỏ lừ, không biết có phải là đã khóc không hay chỉ vì uống quá nhiều rượu.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Dương Nguyệt khẽ nhíu mày.
Cẩm Xuyên là người không bao giờ đụng vào một giọt rượu nào. Một người không biết uống rượu mà lại uống đến mức này tất nhiên có nỗi khổ hoặc khó chịu riêng trong lòng mà không thể nói ra được.
“Nguyệt Nguyệt, thật sự là em! Không phải người khác, đúng không?” Bùi Cẩm Xuyên lẩm bẩm rồi ôm chầm lấy cô.
Dương Nguyệt ngã vào lòng cậu.
Cô cũng không giãy ra, đập vào mắt cô, là khoảng ngực của Cẩm Xuyên.
Nơi đó...
Cũng đầy vết hôn như Hướng Nam.
Cũng giống như...
Khuôn ngực của cô.
Đây là một mối quan hệ hỗn loạn gì vậy?
“Là em, anh nghỉ ngơi đi, đợi anh tỉnh lại rồi nói chuyện.”
Cô khẽ ngồi thẳng lên bên giường Cẩm Xuyên.
Cô nhìn thấy Hướng Nam đang cúi đầu đứng đó, tóc tai bù xù xõa ra, gương mặt tái trắng không chút huyết khí nào.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị Bùi Cẩm Xuyên ôm chặt lấy.
“Nguyệt Nguyệt, hứa với anh là em sẽ không đi đâu cả! Anh chỉ yêu mình em, trong lòng anh không thể chứa thêm bất kỳ ai khác...”
Cổ họng cậu nghẹn lại, giống như lời thỉnh cầu.
Rất đáng thương.
Đáng thương đến mức người xung quanh đều không chịu nổi.
Trong lòng Dương Nguyệt càng thêm chua chát khó yên.
“Cẩm Xuyên...”Cô cúi đầu khẽ gọi một tiếng.
“Anh xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, anh sai rồi... Anh không phải cố ý đâu, thật sự...” Cẩm Xuyên khóc, khóc nấc lên như một đứa trẻ, không ngừng nói xin lỗi.
“Anh tưởng rằng đó là em... anh thật sự tưởng rằng người tối qua là em...”
Bùi Cẩm Xuyên vừa nói ra lời này thì đến cả cậu bạn cùng phòng cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
“Bùi Cẩm Xuyên, cậu đang nói linh tinh gì thế?” Cậu bạn kia nhìn sắc mặt Dương Nguyệt, cậu đẩy Cẩm Xuyên một cái.
Dương Nguyệt bất giác nhìn sang Hướng Nam, trong mắt Hướng Nam chứa đầy tủi thân, cô đứng đó, trong mắt đều là sự bi thương.
“Tôi không hề nói linh tinh.” Tâm trạng Bùi Cẩm Xuyên có phần kích động, đẩy cậu bạn ra.
Ánh mắt lại nhìn sang Dương Nguyệt, mờ nước, đỏ ngầu.
“Nguyệt Nguyệt, giờ anh cầu hôn em, hãy lấy anh! Có được không?”
Nói xong cậu liền quỳ trên giường.
Cậu đang rất yếu, không giữ được đến mấy giây sau đã gục xuống.
Bùi Cẩm Xuyên nghiến răng, lại bò dậy. Trên trán lấm tấm mồ hôi.
Dương Nguyệt nhìn bộ dạng cậu như vậy, nước mắt bỗng lăn xuống. Giọng cô nghẹn lại, kéo tay Cẩm Xuyên. “Cẩm Xuyên, anh đừng như vậy...”