Mình bị làm sao thế này? Ngày trước bị Cảnh Nam Kiêu nắm tay, cô cũng chưa từng hồi hộp như vậy.
“Có vẻ rất nặng đấy.” Mộ Dạ Bạch nhìn bàn tay bị phồng rộp đỏ au, lông mày nhíu chặt lại. Bàn tay cô nằm trong lòng tay anh trở nên bé bỏng, mềm mại. Bàn tay to lớn của anh chỉ cần khẽ nắm lại là hoàn toàn bao bọc trọn lấy tay cô. Ngón tay trắng muốt, đầu móng thon dài như ngọc. Vết phồng rộp nước kia thật khiến phá hỏng cảnh quan.
“Anh lái xe cẩn thận.” Cô nhắc nhở.
Anh chuyển ánh mắt sang nhìn đường, tay vẫn nắm chặt tay cô không buông. “Không phải bình thường cô đối với tôi rất hung dữ hay sao, sao bị người ta bắt nạt thì lại ỉu xìu như thế?”
“Ai hung dữ với anh?” Cô phản bác lại, không chú ý đến rằng hai người đang nắm tay cự nự nhau, giống như một đôi tình nhân đang cãi cọ vậy.
Anh nheo nheo mắt, trêu cô: “Dám cho tôi một cái bạt tai, Cố Thiên Tầm cô là người đầu tiên dám làm thế.”
Nhớ lại chuyện hôm đó, cô không nhịn được cười: “Hôm đấy là trường hợp đặc biệt, đúng là tôi có hơi hung dữ một chút, nhưng cũng là tại anh đấy chứ!”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái, ánh mắt xa xăm, “Nếu như biết trước hậu quả, tôi...”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Cô quả quyết cắt lời anh, cô cũng nghĩ như vậy, nhớ lại lần đầu tiên của mình, có phần nuối tiếc và đau lòng. Nhưng mặt vẫn làm ra vẻ kiên cường, gượng cười, “Những chuyện đã qua, tôi đều quên rồi, không nhắc đến nữa!”
Ánh mắt anh dừng lại hồi lâu trên mặt cô, ánh nhìn thăm thẳm khiến cô không tự nhiên. Cô nhìn đi chỗ khác, bất chợt phát hiện ra anh rẽ sang đường.
“Ơ, anh đi nhầm đường rồi.”
“Không nhầm.”Mộ Dạ Bạch một tay xoay vô lăng, thần thái đó thật tiêu sái phong độ.
“Nhưng nhà hàng ở bên kia mà.” Cô chỉ sang đường khác.
Anh không những không rẽ sang hướng đó mà ngược lại đỗ xe bên đường.
“Ngồi trong xe đợi tôi một lát, tôi quay lại ngay.” Dặn dò một tiếng rồi bàn tay luôn nắm chặt lấy tay cô mới chịu buông ra. Hơi ấm trên bàn tay dần biến mất, lúc này cô mới bừng tỉnh, hóa ra suốt cả đoạn đường đã... tay nắm tay như thế!
Trời ạ!
Chuyện này là sao?
Không đợi cô kịp phản ứng, Mộ Dạ Bạch đã ra khỏi xe. Ánh mắt cô như bị thôi miên, cứ nhìn theo bóng anh. Dáng người cao ráo, bước đi vững chắc, ung dung bước qua làn xe. Cho dù trên đường bao người qua lại thì anh vẫn có phong độ phi phàm riêng biệt không lẫn đi đâu được.
Mộ Dạ Bạch...
Một người đàn ông như anh, tại sao lại bước vào thế giới của cô một cách vô thường như vậy?
Một chiếc xe khách vụt qua, khiến bóng người anh biến mất trước mắt cô. Tim cô vô thức dâng tràn một cảm giác hụt hẫng khó tả. Cho đến khi bóng dáng ấy lại xuất hiện trở lại cô mới bất giác nở một nụ cười.
.....
Mộ Dạ Bạch quay trở lại xe, không khí trong xe dường như đều là hơi thở và cái mùi đàn ông mạnh mẽ của anh. Không đợi cô kịp hỏi anh đã lên tiếng: “Đưa tay cho tôi.”
Sau đó đặt chiếc túi nhỏ trong tay lên đùi cô, dặn dò. Cô cúi đầu nhìn mới phát hiện trong chiếc túi ni lông toàn là thuốc bị phỏng.
Vì vậy, vừa rồi anh ta cố tình rẽ vào con đường này là để mua thuốc cho mình?
......