Dù hỏi vậy nhưng trong lòng đã có đáp án chính xác rồi, cũng chính vì đáp án này mà cảm thấy thoải mái dễ chịu.
“Vâng, là thật...”
Sự khẳng định lại lần nữa của cô khiến anh cảm thấy trong lòng có phần kích động.
Vì vậy, có thể nói...
Cô vẫn là của anh!
Chưa có ai từng động vào cô!
Anh vốn không phải một người nhỏ nhen, thế nhưng đối với cô, anh tuyệt đối không thể buông lơi được!
Mấy ngày nay cứ luôn canh cánh trong lòng chuyện này, khiến anh không thể vui nổi một phút. Cho đến lúc này, nghe cô giải thích xong anh mới cảm thấy thư thái hơn.
“Sao lại phải nói dối anh? Vui lắm à?”
Anh nheo mắt, có chút tức giận. “Em có biết, đối với một người đàn ông mà nói thì chuyện đó có nghĩa là gì không hả?”
Cô cắn môi, không nói gì.
Anh ghé sát lại gần, ánh mắt sâu thẳm đầy nguy hiểm, môi anh tiến sát lại gần môi cô, giọng trầm trầm khiến người cô mềm ra. “Sao em không nói gì?”
Bị anh ép chặt như vậy, cô cố gắng trấn tĩnh lại mới hỏi: “Còn anh thì sao? Anh và cô ấy... đã làm những gì?”
Giọng cô run run.
Có thể thấy được tâm trạng của cô không ổn chút nào.
Anh hoàn toàn không hiểu, đưa tay ôm chặt lấy cô, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Anh? Anh với ai?”
“...thôi bỏ đi.” Cố Thiên Tầm đột nhiên tránh né.
Câu hỏi của cô thật không có chút lập trường nào.
Cô bỏ tay anh ra, bước qua người anh đi về phòng.
Thần thái ủ dột của cô khiến Mộ Dạ Bạch không hiểu.
Cô vừa bước vào, anh liền đi theo sau. Khép cửa lại, anh kéo tay cô. “Vừa nãy em có ý gì hả? Em bảo ai?”
Cố Thiên Tầm nghĩ đến bài báo hôm đó, nghĩ lại cảnh anh và Hoắc Thanh Uyển ôm nhau, cảm thấy tức ngực khó thở.
Trong tình cảm, phụ nữ luôn là người hẹp hòi nhất. Hơn nữa, trước giờ cô cũng chưa từng là người hào phóng.
“Không phải anh sẽ đính hôn với Hoắc tiểu thư sao? Em đã đọc báo rồi.” Cô hỏi anh, cố gắng hết mức để giọng mình nhẹ nhàng, nhưng...
Cô thật sự không làm nổi.
Vì vậy....
Dù có cố gắng ngụy trang thì đôi mắt cô nhìn anh vẫn long lanh nước,. “Vào đêm hai người bị chụp ảnh, sau khi anh rời khỏi chỗ của em, đã đến chỗ cô ây. Hai người đã... làm chuyện đó rồi sao?”
Cô hỏi thẳng.
Cô đã muốn biết đáp án cho câu hỏi này từ rất lâu rồi, nhưng giờ phút này khi sắp biết được đáp án thì tim cô lại không ngừng run lên, chua xót và đau đớn.
Không nghĩ thì cô cũng biết nếu đáp án nói những điều cô nghĩ là thật thì nó không khác gì cho cô thêm một cú sốc.
“Anh và Hoắc Thanh Uyển?” Mộ Dạ Bạch vừa cảm thấy bó tay, vừa buồn cười nhìn cô, “Trong mắt em, anh là người bừa bãi như vậy sao? Anh có thể tùy tiện đính hôn với một người phụ nữ hoặc lên giường cùng một người phụ nữ khác?”
Cố Thiên Tầm nhìn anh, ánh mắt có chút bối rối.
Vì vậy...
Anh nói vậy có nghĩa là...?
“Những chuyện này là em nghe ai nói vậy?”
Cô lắc đầu.
Anh càng bó tay hơn. “Đọc báo?”
“Vâng...”
Anh nhìn rõ trong mắt cô sự ủ dột như đứa trẻ măc lỗi. Bị cô hiểu lầm bao lâu vậy, tất nhiên trong lòng anh rất không vui rồi...
Nhưng....
Nhìn bộ dạng ghen tuông, phụng phịu của cô, anh lại không kiềm lòng được mà cảm thấy có chút lâng lâng.
Chỉ là...
Cái cô gái ngốc này, đến ghen mà cũng có thể giữ im trong lòng lâu như vậy?
“Em đã bức xúc như vậy, sao không hỏi thẳng anh mà cứ im ỉm giữ im trong lòng lâu như vậy hả?”
“Vậy giờ em hỏi anh, anh có nói rõ ràng với em không?”
Anh nhìn cô: “Đầu tiên, anh và Hoắc Thanh Uyển không thể đính hôn.”
Câu nói của anh rất ngắn gọn, dứt khoát, chỉ cần nói một lời thôi, không cần nhấn mạnh hay nhắc lại nữa, cô liền tin ngay.
Đám mây u ám trong lòng cô, dần tan ra.
“Thứ hai, anh không thể lên giường với cô ấy được, điều này em phải nhớ rõ. Đêm đó sở dĩ anh rời khỏi chỗ em xong liền đi đến đó vì bà đột nhiên bị mệt, anh liền bị gọi qua đó.”
Cô cười tươi rói, cảm giác trong lòng phơi phới, hóa ra là vậy.
Nhưng ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm nghị, anh trịnh trọng nói: “Anh sẽ không động vào cô ấy, trước đây không, sau này cũng sẽ không. Còn em... không được phép để cho bất cứ người đàn ông nào khác động vào, nghe rõ chưa?”
Cô cười rộ, đến cả câu nói bá đạo của anh ấy cũng làm cho cô thích đến như vậy.
“Hử?” Thấy cô không nói gì, anh nhắc lại lần nữa.
Cố Thiên Tầm cười xòa, giang tay ôm lấy cổ anh, sau đó làm mặt nghiêm túc lại, nhìn anh hỏi: “Nếu như anh không đính hôn với Hoắc Thanh Uyển, vậy có nghĩa là bây giờ anh vẫn còn độc thân?”
Vậy có nghĩa là...
Cô sẽ không trở thành kẻ thứ 3, có thể ở bên cạnh anh mà không phải nghi kỵ bất cứ điều gì?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hiểu cô hỏi vậy nghĩa là sao, Mộ Dạ Bạch vòng tay nắm lấy eo cô, ôm cô chặt cứng: “Độc thân, nhưng anh muốn có người yêu.”
Ngừng một lúc rồi anh lặp lại lần nữa. “Rất muốn.”
Ý ám chỉ của anh không thể rõ ràng hơn được nữa.
Tim Cố Thiên Tầm đập thình thịch, nóng bừng. “Em đảm bảo sau này sẽ không có bất cứ người đàn ông nào chạm vào em được nữa.”
Anh cau mày, có vẻ thích thú với lời hứa của cô, nhưng vẫn không quên giành quyền lợi cho mình. “Phải nói thêm là trừ anh ra.”
Cô bật cười. “Em còn một chuyện nữa muốn nói với anh.”
Tim cô đang bay bổng.
“Được, em nói đi.” Anh đáp lời, vừa khẽ đùa nghịch đuôi tóc của cô.
Hôm nay tâm trạng đang vui vẻ. Cảm giác hiểu lầm đều đã được làm rõ, giống như chiếc cùm khóa trong tim lâu ngày cuối cùng cũng được mở khóa nhấc ra, anh cảm thấy vui vẻ thoải mái vô cùng.
“Vậy anh bỏ em ra trước đã, em đi lấy cái này cho anh xem.”
Anh nghe lời, buông cô ra. Cô quay người bước lại gần sofa, lật mở chiếc túi của mình, sau đó rút ra từ trong túi một quyển sổ nhỏ màu đỏ, đưa cho anh xem.
“Anh xem đi.”
Mộ Dạ Bạch cau mày, hồ nghi đưa tay ra đón lấy.
Cô đứng trước mặt anh, tim đập thình thịch đợi chờ phản ứng của anh.
Ánh mắt anh dừng lại hồi lâu trên dòng chữ “Chứng nhận ly hôn” của quyển sổ đỏ, ngẩng đầu nhìn cô một cái, dường như đang muốn hỏi tính chân thực của vấn đề. Cô mỉm cười gật đầu khẳng định với anh.
Mắt anh sẫm lại, vui mừng, kinh ngạc, kích động cùng ùa lên.
Anh nắm chặt quyển sổ đỏ trong tay, bước một bước dài đến bên cô, một tay nhấc bổng cô lên ôm vào lòng. Không đợi cô kịp phản ứng, anh đặt ngay một nụ hôn lên môi cô. Anh vội vàng, gấp gáp, cuống quýt hôn cô, như thể muốn dùng nụ hôn này nuốt lấy người phụ nữ vừa được khôi phục lại trạng thái độc thân này.
Anh hôn cô mạnh mẽ, mãnh liệt khiến môi cô hơi đau, nhưng cô lại cảm thấy thật hạnh phúc... vô cùng hạnh phúc...
Cô không hề phản kháng, ngược lại còn ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên, nhiệt tình đáp lại nụ hôn đó.
Cử động này của cô như kích thích anh. Giấy chứng nhận đã bị anh thả xuống đất nằm một bên, anh quay người, đè cô xuống sofa.
Lưng cô tựa vào sofa, lảo đảo ngồi xuống. Bị anh hôn đến mức mặt đỏ bừng, vì anh vui nên cô cũng vui. Ánh mắt cười của cô khiến anh động lòng xao xuyến.
Anh trụ cơ thể trên một chân, một chân xen vào giữa hai chân cô, cả thân người to lớn của anh phủ lên cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô nồng nàn: “Ly hôn từ lúc nào vậy?”
Giọng anh rất nhẹ, rất dịu dàng.
Khiến tim cô khẽ rung lên, cơ thể cũng mềm nhũn ra.
“Hôm kia.”
“Cố tình không cho anh biết?”
Cô không thể hiểu được rằng, cái thân phận “Cảnh phu nhân” của cô là một sự dày vò như thế nào đối với anh.
Tuy rằng anh không bận tâm nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể đàng hoàng bên nhau, không phải lo lắng gì.
“Ừm...” Cô gật đầu, mắt ánh lên tia cười tinh nghịch. Cô bắt chước anh, gõ chóc một cái lên trán anh. “Là anh chọc giận em trước.”
Mộ Dạ Bạch tóm lấy ngón tay tinh nghịch của cô, đưa lên miệng cắn một cái, rất nhẹ sợ làm cô đau.
“Ai chọc giận ai trước hả? Ừ, là ai nhất định dọn về nhà họ Cảnh?” Nghĩ lại chuyện trước đây, nghĩ lại những do dự không dứt khoát của cô, nghĩ lại lúc cô rút lui, anh càng cảm thấy tức không chịu được.
“Không phải em cố ý đâu.” Tuy bị tính sổ chuyện cũ nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn dâng tràn từng đợt lên trong lòng cô.
Tay bị anh nắm chặt lấy, cảm thấy thật ấm áp. Ngón tay mảnh mai của cô khẽ nhúc nhích trong lòng bàn tay anh, cô có chút ấm ức. “Là do em quá ngốc, bị mắc lừa nên mới nói ra những lời đó.”
“Chuyện là thế nào vậy?”
Mộ Dạ Bạch có phần không hiểu ý của cô. Mắc lừa?
Cố Thiên Tầm gật đầu. “Hôm đó đi cùng với Cảnh Nam Kiêu đến cục Dân chính, ngay trước lúc vào, anh ta liền ân hận. Sau đó... anh ta nói chuyện với em, em chỉ đành theo anh ta về nhà họ Cảnh.”
“Anh ta đã nói gì?”
“Anh ta đưa cho em xem một thứ, là số liệu những thanh toán đen của khách sạn anh.”
Mộ Dạ Bạch cau mày, sau đó liền hiểu ra. “Anh ta dùng thứ đó để uy hiếp em?”
“...” Cô gật đầu.
Mộ Dạ Bạch lắc đầu bó tay. “Em có ngốc không hả, sao không nghĩ ra rằng những số liệu đó hắn ta không thể lấy được từ chỗ của anh chứ?”
“Em thấy cảnh sát đến liền sợ hết hồn rồi, em sợ anh xảy ra chuyện.”
Nghe cô giải thích, Mộ Dạ Bạch chỉ cảm thấy tim mình dâng lên cảm giác ấm áp.
Khoảng thời gian này cả hai giày vò nhau chỉ bởi vì không ai nói với ai những khúc mắc trong lòng...
“Đồ ngốc! Anh sao dễ bị người ta nắm được thóp như thế chứ. Sau này những chuyện như vậy nhất định phải hỏi anh trước, biết chưa?”
“Em biết rồi. Lần sau sẽ không dễ bị mắc lừa như vậy nữa.” Như thể thật sự quyết tâm, cô thêm vào một câu: “Em bảo đảm.”
Mộ Dạ Bạch gật đầu hài lòng, cúi xuống nhìn cô. Dáng vẻ ngoan ngoãn dựa dẫm của cô lúc này hớp hồn người ta một cách lạ kỳ. Môi cô vừa bị anh hôn, giờ hơi đỏ lên và bóng như được tráng một lớp men mỏng, trông quyến rũ chết người.
Chăm chú nhìn cô, người anh nóng bừng lên, cảm giác dục vọng trào dâng trong lòng.
Lúc này...
Anh không chỉ muốn hôn cô, mà còn muốn chiếm lấy cô...
Rất muốn, rất muốn...
Như nhìn thấu được những ham muốn đang cuộn lên trong mắt anh, cô cảm thấy miệng môi khô khốc. Cô biết anh muốn gì, tim cô cũng rất kích động, nhưng không hề tránh né.
Mộ Dạ Bạch nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi đầu hôn cô.
Điện thoại lúc này đột nhiên vang lên. Anh cau mày nhìn cô đầy oán thán. Cô cười ngượng, đẩy anh: “Anh đi nghe điện thoại đi. Chắc công trường có việc.”
Nụ cười của cô có phần giống như cười trên nỗi đau khổ của người khác. Mộ Dạ Bạch cắn một cái vào má cô, lực bất tòng tâm: “Tạm tha cho em nghỉ ngơi. Đêm nay ở trong phòng đợi anh đấy.”
Cô đỏ bừng, nóng rực cả mặt cả tai.
Đây đúng là hẹn “lịch” thẳng thừng mà. Hàng mi dài của cô khẽ chớp, cô cúi đầu ngại ngùng đáp: “... em biết rồi.”
Dáng vẻ thẹn thùng mềm yếu của cô lúc này khiến anh gần như muốn phát điên lên. Cô chắc chắn không biết rằng dáng vẻ lúc này của mình quyến rũ khơi gợi biết bao nhiêu.
Nhưng tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên hối thúc, anh chỉ đành rút điện thoại ra.
Quả nhiên là điện thoại của Trần Anh Hào.
Anh cau mày.
Trợ lý Trần là người thông minh, nếu không phải chuyện rất quan trọng chắc chắn sẽ không gọi điện cho mình vào lúc như thế này.
Áp điện thoại vào tai, anh vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, kéo cô vào lòng mình.
“Có chuyện gấp sao?”
“Vâng.” Trần Anh Hào ở bên kia cố ý hạ giọng, nói khẽ, bộ dạng rất cẩn trọng: “Là chuyện về cuộc họp Hội đồng quản trị của Cảnh thị.”
Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn Cố Thiên Tầm, nhìn vào mắt cô, anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi đứng thẳng lên, nói: “Ừm, cậu nói tiếp đi.”
“Chuyện Cảnh Nam Kiêu đầu tư thất bại gần đây đã làm theo lời anh, cho người khui ra trong cuộc họp cổ đông, vì vậy, ban quản trị đã từ chối anh ta rồi.”
“Ừm.” Anh chỉ đáp lại ngắn gọn.
Cố Thiên Tầm ngồi dựa vào sofa, nhìn bóng lưng anh. Không nghe được anh và người bên kia đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ cũng có thể biết được tầm quan trọng của sự việc. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ ngồi đó ngây người nhìn anh.
Người đàn ông này...
Xuất sắc như vậy, cao cao tại thượng như vậy.
Đột nhiên lại xuất hiện trong cuộc đời cô, gắn bó da diết với cô...
Thật là một điều không thể lý giải nổi!