Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Mộ Dạ Bạch hướng về phía cô với khoảng cách rất gần. Mặc dù ở góc độ này, lại thêm khoảng cách gần như vậy nhưng anh vẫn là người đàn ông có dáng vẻ hoàn hảo. Đôi môi tái mím chặt, khóe miệng hơi cong lên, đầy quyến rũ. Cho dù có mềm yếu, tái nhợt thì thần khí cao quý đó vẫn không hề bị lu mờ.
Lặng lẽ nhìn ngắm anh, trông đầu Cố Thiên Tầm không tránh khỏi gợi nhớ lại nụ hôn nóng bỏng đầy men rượu trước đó, cho dù đôi môi cô giờ đang trở nên khô khốc.
Mình điên mất rồi. Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này cơ chứ?
Thở hắt ra một cái, cô miễn cưỡng nhắm mắt lại. Tiếng thở đều đều dần đi vào ổn định của anh khe khẽ đưa đến bên tai cô khiến cô lại không kềm lòng được, mở mắt nhìn sang anh.
Mộ Dạ Bạch...
Người đàn ông này luôn xuất hiện đúng vào những lúc cô thê thảm nhất, tất cả những chuyện đáng xấu hổ của cô anh ta đều chứng kiến hết cả. Thật không biết là cái nghiệt duyên gì nữa đây!
..................
Hồi lâu sau, cuối cùng thì cô cũng im lặng thiếp đi. Đêm đó cô nằm mơ, giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, cô mơ thấy mình trượt chân ngã xuống nước. Cô thuộc kiểu người như con vịt cạn, đến hồ bơi cũng không dám thò chân xuống, Cảnh Nam Kiêu đứng trên bờ, cô ra sức giơ tay gọi anh ta, cầu xin anh ta cứu, thế nhưng Tần Tư Lam đột nhiên xuất hiện, đưa anh ta đi mất. Cô không chỉ toàn thân yếu ớt chìm xuống dòng nước lạnh băng, mà trái tim cũng ngập trong băng giá, đau đến thấu tim.
Cô sắp không thở nổi nữa rồi....
“A...” cô thở hồng hộc, choàng mình tỉnh dậy.
Bên ngoài trời đã sáng rồi.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là một gương mặt khôi ngô tuấn tú. Anh nằm nghiêng người nhìn thẳng vào cô, có thể nhận thấy rằng anh đã tỉnh được một lúc rồi, đôi mắt không còn chút ngái ngủ nào, chỉ im lặng ngắm nhìn bộ dạng của cô trong lúc ngủ. Giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, đang hồi phục lại vậy, đôi mắt vốn dĩ lãnh đạm không chút cảm xúc nào thường ngày của anh giờ có chút lưu luyến, lại thêm một chút như là... cảm xúc hỗn loạn mà cô không hiểu.
Hai người nằm sát cạnh nhau, gần đến mức thậm chí cô còn cảm giác rằng anh có bao nhiêu cái lông mi cô cũng nhìn thấy rất rõ ràng, hơi thở của hai người như hòa cùng một nhịp.
Tim đập thình thịch, Cố Thiên Tầm cảm giác tỉnh ngủ hoàn toàn, lập tức chỉnh đốn lại đầu óc, cô lùi lại một chút, muốn ngồi dậy.
Nhưng một bàn tay còn lại bị anh nắm chặt. Vẫn chưa kịp ngồi thẳng dậy thì một giây sau đã bị anh níu nhẹ một cái, cả người lại đổ kềnh xuống giường. Tình cảnh lúc này càng “nguy hiểm” hơn, hai người sát cạnh nhau, môi gần như không còn khoảng cách nữa, đến hơi nóng từ môi và hơi thở của người kia cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cố Thiên Tầm thậm chí còn không dám thở mạnh, kinh ngạc nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt. Anh nhìn cô, đôi mắt trở nên sẫm lại, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm cô.
Trong khoảnh khắc này, thời gian như đóng băng lại... Cố Thiên Tầm thở nhẹ ra, tay cô hồi hộp nắm lấy ga giường. Hồi lâu sau cô thấy anh đang dần dần ghé sát lại mặt mình.
“Mộ Dạ Bạch! Tôi đã kết hôn rồi!” Cô đột nhiên cất lời. Nói ra câu đó không biết là đang nhắc nhở anh hay đang nhắc nhở chính mình.
Ánh mắt anh nhíu lại, giây lát sau đó, anh không những không lùi ra mà ngược lại vươn tay ôm lấy lưng cô. Đôi môi lạnh lạnh của anh áp lên môi cô, mạnh mẽ, chiếm đoạt, không để cho cô có cơ hội kịp phản kháng.