Dương Nguyệt đờ người ra, hồi lâu cô chỉ biết nhìn trân trân vào chiếc xe đó.
Dưới lớp kính dày, cô không nhìn thấy người trong xe nhưng có thể cảm nhận được rõ rệt ánh mắt sắc lạnh của anh không ngừng dán chặt vào mình.
Ánh mắt đó như của một con thú dữ tợn, muốn phá vỡ kính xe xông ra nuốt chửng lấy cả người cô.
Tim cô thót lại, trực giác mách bảo cô nên lập tức quay người đi nhưng đôi chân Dương Nguyệt không khác gì mọc rễ xuống đất, không cách nào cử động được.
Lý Vũ Sâm...
Sao anh lại ở đây?
Cô tưởng rằng anh đã sớm rời khỏi đây rồi.
Cánh cửa xe đột ngột mở ra. Bóng người không thể thân thuộc hơn đó bước một bước lớn xuống xe mang theo cảm giác áp chế khiến người ta run sợ.
Dương Nguyệt sững người, đứng cứng đờ ra tại đó cho đến khi tay cô bị bàn tay to lớn của anh tóm chặt.
Cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay khiến cô bừng tỉnh, vội giãy ra. “Lý Vũ Sâm, anh bỏ tay ra!”
Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, sự im lặng kéo dài. Ánh đèn mờ chiếu từ trên đầu xuống khiến gương mặt anh càng trở nên lạnh lùng, không một chút ấm áp nào.
“Anh làm em đau!” Dương Nguyệt chỉ cảm thấy tủi thân, mũi cô sụt sịt.
Anh dùng lực mạnh khiến cổ tay cô sắp bị ngón tay anh găm vào đau nhói. Dương Nguyệt gạt tay ra nhưng không sao gạt được.
Cánh cửa xe chỗ ghế phụ bị mở ra, cô bị anh ném vào trong như ném một bao cát, không chút thương xót mà chỉ toàn là sự thô bạo, lạnh lùng.
“Để em xuống! Em không muốn lên xe anh!”
Anh càng trầm lặng thì Dương Nguyệt càng nói to hơn. “Xạch” một tiếng, anh đã cài dây an toàn lên cho cô.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của anh là sự cảnh cáo.
Dương Nguyệt khựng người.
Đến khi anh vòng về phía ghế lái của mình, cô mới bừng tỉnh, ra sức cởi bỏ dây an toàn ra.
Nhưng anh đã nhanh hơn một bước, khóa cửa xe lại.
“Em phải xuống xe! Em phải về!” Dương Nguyệt đã cảm nhận được không khí nguy hiểm, cô biết anh đang rất tức giận, điều này càng khiến cô hoảng sợ hơn.
Cô với tay lấy khóa xe nhưng đã bị Lý Vũ Sâm tóm chặt lấy tay, bẻ ra đằng sau.
Sau đó cả người cô đều bị vặn lại.
Đối diện với đôi mắt đang bừng bừng lửa giận của anh, mắt cô nhíu chặt lại, thoáng qua một tia sợ hãi.
“Đi về? Không đi tìm Cẩm Xuyên sao?” Cuối cùng anh lên tiếng, từng từ nói ra đều sắc lạnh.
Hơn cả là sự chất vấn.
“Không cần anh quản, đây là chuyện của em.” Dương Nguyệt bực bội nói. Anh thật là dã man, tay cô sắp bị anh bẻ gãy rồi mà anh không hề có chút xót thương nào.
Cô giãy ra một lần nữa, tay anh siết lại khiến cô đau đến phát khóc.
“Hay cho câu không cần anh quản! Dương Nguyệt, anh hỏi lại em một lần nữa, em là Cẩm Xuyên có phải là quay lại thật rồi không?”
Anh nghiến răng nói, mỗi từ đều cứng rắn như đá.
Dương Nguyệt sững người, cô cúi mắt xuống, cắn môi không nói. Một lúc sau mới ngập ngừng. “Dù gì... em và anh đã kết thúc rồi...”
Mẹ anh, gia đình mình đều khiến cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Lý Vũ Sâm cười nhạo, nắm lấy cằm cô để khuôn mặt cô ngẩng lên. “Dương Nguyệt, trái tim em lung lay bất định như vậy sao? Mới về không lâu em đã thay lòng rồi! Mới ít tuổi đầu mà đã có thể đùa giỡn với cả hai người đàn ông trong lòng bàn tay mình, em thật là giỏi!”
Từng lời buộc tội sắc nhọn vang lên.
Mặt Dương Nguyệt trắng bệch. Bao cảm xúc tủi thân trào dâng trong lòng hóa thành những tức tưởi không cam tâm khiến cô nói một mạch.
“Phải, anh đã từng nói em còn ít tuổi, những phong cảnh trên đường đời còn gặp rất nhiều, trái tim em tất nhiên sẽ dao động bất định! Lúc ở bên Cẩm Xuyên, em thấy anh càng đàn ông hơn, ấm áp hơn, anh có thể đem lại cho em những kích thích, nhưng khi em chia tay với anh ấy xong em mới phát hiện ra... điều mà anh mang lại cho em chỉ là kích thích mà thôi, kích thích không phải là tình yêu!”
Lý Vũ Sâm nhíu chặt mày, sự lạnh lẽo bủa vây trên gương mặt anh.
Gân xanh trên trán nổi rõ lên, giật giật.
Dương Nguyệt có phần sợ hãi liếm liếm môi, nhưng máu giận bốc lên đầu khiến cô tiếp tục. “Lý Vũ Sâm, anh có hiểu không? Em đối với anh... không hề có tình yêu... anh đừng hòng dùng hôn nhân để ràng buộc em, điều này khiến em cảm thấy thật hoang đường!”
Vốn tưởng là anh sẽ nổi giận xung thiên nhưng không ngờ anh lại không giận mà bật cười.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt anh không khác gì thiên la địa võng, bủa vây lấy cô, khiến cô không thở nổi.
“Cô nói không sai... tôi lại muốn cho loại người như cô một cuộc hôn nhân, còn muốn cưới cô về nhà, cái ý nghĩ này thật là hoang đường, hoang đường đến cực điểm!”
Dương Nguyệt thấy lồng ngực mình đau nhói.
Cái gì là loại người như cô?
Anh nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay cái vuốt nhẹ lên má cô rất chậm, động tác thậm chí còn dịu dàng nhưng cái cảm giác này khiến tim Dương Nguyệt càng ớn lạnh, lo sợ đến mức người mềm nhũn.
Cô cảm giác lúc này mình không khác gì chú cá nhỏ trên thớt nằm kề miệng dao, không thể giãy giụa, chỉ biết để mặc cho anh lăng trì.
“Cô biết không? Gần đây tôi cũng luôn tự hỏi, tôi cố chấp đến vậy với cô rốt cuộc vì cô có mê lực gì. Hôm nay được cô nhắc nhở, cuối cùng tôi cũng nghĩ thông suốt rồi...”
Lý Vũ Sâm lãnh đạm lên tiếng, bàn tay vuốt trên cánh tay cô bỗng siết chặt một cái khiến cô ngã nhào người về phía anh.
Không gian trong xe rất lớn, anh chỉnh chiếc ghế ngả ra sau, bỗng chốc chứa vừa cả hai người.
Dương Nguyệt thất kinh, kêu lên: “Lý Vũ Sâm, anh làm gì vậy?”
“Dương Nguyệt, lý do tôi say đắm cô cũng giống như cô vậy!” Lý Vũ Sâm tách hai chân cô ra, để cô ngồi dang chân trên đùi mình. “Cô trẻ trung, lại là gái trinh chưa từng bị ai khám phá, tuy rằng bây giờ đã bị tôi đè ra vô số lần nhưng bên dưới của cô vẫn còn khít lắm. Cô nói xem, tôi có thể không mê đắm cô không?”
Lời anh nói thô thiển, trực tiếp.
Làm tổn thương đến lòng tự tôn của Dương Nguyệt một cách sâu sắc, khiến cô cảm thấy nhục nhã đến cùng cực. Trái tim yếu đuối của cô như bị anh dùng dao cắt vụn.
Cô cảm thấy mình từ đầu đến cuối thật là con ngốc nên mới đem lần đầu tiên cho anh, ngược lại còn bị anh sỉ nhục như vậy!
“Lý Vũ Sâm, anh là tên khốn!” Cô thở dốc, giơ tay định tát anh.
Nhưng bàn tay vừa vung lên liền bị anh tóm chặt.
“Tên khốn mà có thể cho em được kích thích, cậu ta có thể không?” Mặt Lý Vũ Sâm đanh lại, nghiến răng hỏi cô.
Nước mắt bỗng chốc trào ra khóe mắt.
Cô cười lạnh. “Lẽ nào anh tưởng là chỉ có anh mới có thể cho tôi sự kích thích sao? Cẩm Xuyên trẻ hơn anh, có sức sống hơn anh, anh nói xem... anh ấy có thể kích thích tôi không? Trước đây chẳng qua là anh ấy không hiểu thôi, giờ...”
Lý Vũ Sâm ghen muốn phát điên.
“Hai người làm rồi?” Anh cắt lời cô.
“Làm? Anh nói làm tình sao?” Bị tổn thương, Dương Nguyệt như phát điên lên, chỉ muốn đem sự đau khổ này phản kích lại cho anh. “Không sai. Chúng tôi đã làm rồi, những gì nên làm đều đã làm hết rồi! Dù gì anh ấy cũng không để bụng chuyện tôi không còn trong trắng nữa, tôi cũng không để bụng chuyện anh ấy từng làm gì với người khác...”
“Câm miệng!” Lý Vũ Sâm không thể nghe thêm được nữa.
Cảm giác như máu nóng trong người đều dốc ngược lại, xông vào mỗi tế bào thần kinh của anh. Anh sắp mất đi lý trí.
“Tôi cứ nói đấy. Lý Vũ Sâm, tôi không yêu anh. Tôi hận anh! Tôi hận anh chết đi được!”
Hận anh nói anh không yêu cô mà chỉ là mê đắm thân xác trẻ trung của cô!
Hận anh đem lần đầu tiên của cô ra sỉ nhục cô!
Dương Nguyệt khóc, thật sự giận xung thiên, cô cúi đầu định cắn vào cổ anh. Lý Vũ Sâm nắm lấy sau gáy cô, kéo cô lên, nhân lúc cô còn chưa kịp định thần lại, anh hôn vào môi cô.
Bị hôn bất ngờ, Dương Nguyệt bỗng chốc khựng người đi.
Cô bừng tỉnh, lập tức đẩy anh ra.
Đáng chết!
Anh dựa vào cái gì mà dám hôn cô nữa!
Không được đụng vào cô!
Cô điên cuồng giãy giụa, thậm chí dùng lực cắn vào môi anh nhưng đã quyết tâm trừng phạt cô nên Lý Vũ Sâm không chịu buông ra.
Chiếc lưỡi ẩm ướt càng điên cuồng chen vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, ra sức ngậm mút.
Dương Nguyệt khóc anh cũng quyết không mềm lòng. Bàn tay càng thô bạo lột áo khoác của cô.
“Lý Vũ Sâm, anh... đừng...” cô vừa sợ vừa cuống quýt giằng ra.
Anh thô bạo và hung hãn như vậy, cô chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa còn là trong xe! Chính tại bên sông của thị trấn.
Nếu có người đi qua...
Cô thật không dám tưởng tượng nữa. Dương Nguyệt bật khóc, cầu xin anh. “Đừng chạm vào tôi... Lý Vũ Sâm, xin anh...”