Mộ Dạ Bạch bất giác định né tránh, cô lao đến trừng mắt hung dữ nhìn anh: “Không được động đậy!”
Anh lặng người thấy rõ, nhìn sang cô. Cô nhếch môi, gật đầu nói như không có chuyện gì xảy ra: “Phải, vậy mới ngoan.”
Miếng bông ướt trên tay cô chạm lên môi anh, cảm giác ướt lạnh khiến anh tỉnh táo ra. Anh muốn đẩy cô ra nhưng tay vừa giở lên liền bị bàn tay còn lại của cô giữ chặt.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào anh. Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng đan luồn vào 5 ngón tay anh, nắm chặt lấy.
Mười ngón tay đan xiết vào nhau... không rời...
Trái tim của cả 2 không ngừng rung lên.
Anh không động đậy nữa, ngoan ngoãn để cho cô lau vết máu trên môi.
Có tiếng gõ cửa, người hộ lý mang cơm tối đến.
Anh giờ khó ăn, lúc trước hễ ăn gì vào là nôn ra cái đó, lúc này nhìn thấy cơm tối liền nhíu mày lại, không chịu ăn.
Nhìn thấy cô hộ lý mang thức ăn đến, Cố Thiên Tầm liền giơ tay đón lấy.
“Để tôi!”
Thấy cô nói vậy, cô hộ lý không khác gì lấy vị cứu tinh, vội nói “cảm ơn” rồi nhẹ nhõm đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
“Đổi sang em thì anh cũng không ăn đâu. Vì vậy đừng có phí công nữa!” Còn chưa đợi cô lên tiếng, Mộ Dạ Bạch đã chống đối.
Cố Thiên Tầm trầm mặc nhìn anh một cái rồi cô tự mình nếm thử. “Mùi vị cũng khá ngon đấy.”
Mộ Dạ Bạch không thèm quan tâm, anh ngồi dậy đi vào trong nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong quay ra, anh nhìn thấy Cố Thiên Tầm đang bưng bát cháo đứng ở cửa phòng, đôi mắt đáng thương nhìn anh.
Ánh mắt đó khiến anh bất chợt liên tưởng đến một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
“Em đi đi, anh mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi.” Anh lạnh nhạt nói, không chịu nhìn cô.
Nếu còn nhìn nữa, chắc chắn anh sẽ lại mềm lòng.
“Có phải trưa nay anh cũng không ăn đúng không?” Cô từ từ tiến lại phía anh.
“Anh không muốn ăn.”
“Không được, bác sĩ đã nói rồi, cho dù không muốn cũng phải ăn một ít.” Cố Thiên Tầm bước nhanh một bước đến trước mặt anh, quay người ngăn thân người cao lớn của anh lại.
“Nào, há miệng ra!” Cô xúc một thìa cháo, để lại bên miệng anh.
Anh rất cao, tay cô cũng phải giơ cao lên nên rất mỏi.
Anh cúi đầu nhìn cô một cái, trên mặt cô đầy vẻ kiên quyết khiến mắt anh sẫm lại.
“Em đã thổi nguội rồi, không bỏng đâu.” Cố Thiên Tầm lại nói tiếp, giọng cô mềm mỏng hơn. “Nào, anh ăn thử xem.”
Cô dỗ như dỗ trẻ con, nhẫn nại dỗ dành anh.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch khẽ dao động, một giây sau anh hất tay một cái.(
Tay cô trượt xuống, cháo vung đầy trên đền đất, chiếc thòa rơi xuống đất cạnh một tiếng, âm thanh như vỡ vụn.
Cố Thiên Tầm đứng đó thần người ra một hồi lâu không nói gì chỉ ngây người ra nhìn, mắt cô như phủ một màu u ám, không biết lúc này đang nghĩ gì.
Mặt Mộ Dạ Bạch có phần lúng túng, môi anh mấp máy định nsoi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cố tình làm mặt lạnh, tránh cô mà bước lại giường.
Anh vén chăn lên, định nằm lại xuống.
Cố Thiên Tầm đưa bát cháo trên tay lên miệng, ra sức húp vào.
Anh kinh ngạc nhìn cô. Đây là làm gì vậy? Uống nhiều như vậy không sợ nghẹn sao?
Còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã lao về phía anh. Mộ Dạ Bạch đột nhiên ý thức được cô định làm gì, anh cau mày, đôi môi mềm mại của cô đã bất chợt phủ xuống.
Sự ấm áp mang theo mùi thơm của cháo khiến anh chấn động.
Muốn tránh ra, nhưng...
Lại không nỡ...
Hai tay cô nắm lấy vai anh, thân người bé nhỏ đứng giữa hai chân anh, ngậm chặt lấy môi anh.
Môi cô mềm mại mang theo vị ngọt thơm như kem không diễn tả nổi.
Cô xông đến dường như trong phút chốc khiến tất cả lý trí của anh đều tan biến.
Anh hừ giọng một tiếng, giơ tay định đẩy cô ra.
Cô lại cố thủ, ôm lấy đầu anh, chiếc lưỡi nhỏ cuốn lấy răng môi anh.
Cháo nóng trôi theo chiếc lưỡi cô cùng với hương thơm ngọt ngào xông vào họng anh.
Anh không thể không nuốt xuống.
Dư vị ngọt ngào đọng lại giữa môi hai người.
Cô đắc ý cười, lùi lại khỏi môi anh. Tiện tay lau miệng cho anh, lại liếm chút cháo còn sót lại trên môi mình.
“Vậy mới ngoan chứ. Anh muốn ăn nữa không?” Mắt cô sáng lấp lánh, cười hỏi anh.
Mắt Mộ Dạ Bạch trừng trừng, anh đột nhiên dang tay kéo cô vào lòng kẹp giữa hai chân mình.
Cô gái này nhất định không biết được là động tác vừa nãy của mình dụ hoặc người ta đến thế nào! Càng không biết được là anh muốn hôn cô rất lâu rất lâu rồi...
Tim anh bỗng rung động, cánh tay dài kéo mặt cô lại. Những sợi tóc xòa xuống, môi cô bị anh ngậm lấy.
Cả hai hôn nhau mãnh liệt như thể rất lâu rồi chưa từng hôn nhau, lại giống như hôn sao cũng không đủ. Mộ Dạ Bạch ngậm lấy thậm chí không kìm được muốn cắn cô, cô bị ngậm lấy đau nhưng không lên tiếng, ôm chặt lại, nhiệt tình nhẫn nại đáp lại anh.
Hai người hôn nhau, còn cô thì mắt cay cay, cay cả sống mũi.
Vị cháo qua đi, giờ miệng anh chỉ còn lại toàn là vị đắng của thuốc.
Hôn đến mức hơi thở cả hai loạn nhịp anh mới tiếc nuối buông ra..
Chiếc mũi anh dán vào cô, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô, còn có thể cảm nhận được cô đang khẽ run lên.
Anh... đã mất kiểm soát rồi.
Cuối cùng cũng đã không thể kiểm soát được bản thân...
Đối diện với cô, tất cả sự khắc chế của anh đã tan thành mây khói.
Anh nghĩ mình cần phải nói chuyện nghiêm chỉnh với cô.
“Thiên Tầm...” Mộ Dạ Bạch điều chỉnh lại hơi thở, khẽ gọi tên cô.
“Không cần nói gì với em cả.” Cố Thiên Tầm đột ngột ôm lấy cổ anh, lưu luyến dựa vào vai anh, đôi mắt rơm rớm giấu sau lưng anh. “Để em được ôm anh là đủ.”
“Dạ Bạch, em rất nhớ anh...”
Người Mộ Dạ Bạch bỗng run lên, một giây sau đó, anh không muốn nghĩ gì nữa, chỉ ôm chặt lấy cô.
Ôm thật chặt... không muốn xa rời.
Anh lẽ nào lại không nhớ cô chứ? Thậm chí là đến nhớ anh còn không dám nhớ...
“Thiên Tầm, nghe thật kỹ những gì anh nói đây...” Hồi lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng anh trầm ngâm, lưu luyến hôn lên đầu cô.
“Tối nay em hãy cùng trợ lý Trần ngoan ngoãn về nước đi.”
“Em không muốn!”
“Không được nói không muốn! Không muốn cũng phải về! Ở đây không cần em, em hiểu chưa?”
Cô đưa tay chặn môi anh lại, không cho anh nói tiếp.
Đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. “Dù cho anh không cần em nhưng em vẫn cần anh.”
“Vì chính bản thân em, nên em ở lại.”
Sự cố chấp của cô càng khiến Mộ Dạ Bạch đau lòng hơn.
Anh hối hận bản thân vừa nãy không nên mất đi lý trí mà hôn cô. Lông mày anh cau lại. “Nếu anh không yêu em nữa em cũng vẫn níu lại đây à?”
“Thật sự không yêu sao?” Cố Thiên Tầm nhìn chằm chằm vào anh.
Hơi thở của anh khó nhọc.
Hồi lâu anh mới thốt ra được một từ. “...Phải.”
Dường như cảm thấy câu nói này chẳng có tý sức thuyết phục nào, anh bổ sung thêm. “Không yêu nữa!”
Một giọt lệ rơi xuống khỏi mắt cô.
“Anh nói dối!” Cô nghẹn giọng vạch trần anh, anh tay nắm lấy cổ áo anh.
Mộ Dạ Bạch giữ chặt tay cô.
Cúi đầu anh nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón tay cô, “Thiên Tầm, đừng như vậy!”
“Anh bỏ tay ra!” Thiên Tầm kích động hất tay anh ra, chiếc áo bệnh nhân của anh bị toạc ra, vì giằng co nên sợi dây chuyền trên cổ bị tung ra.
Chiếc nhẫn nam đó được đeo trên cổ anh, ngay vị trí trái tim.
Anh ngừng bặt, đau khổ nhìn cô.
Cô nắm chặt lấy chiếc nhẫn đó, đột nhiên định giằng ra.
“Thiên Tầm!” Mộ Dạ Bạch giữ lấy, không cho cô động vào.
Tâm trạng kích động, cô không chịu buông tay. “Nếu anh không yêu em nữa thì còn đeo cái này làm gì?! Trả em đây! Em vứt đi, vứt hết đi, tất cả mọi thứ trước đây đều đem vứt hết!”
Nước mắt cô trào ra.
Cô dùng lực mạnh khiến sợi dây bung ra, chiếc nhẫn rơi vào lòng bàn tay cô.
Cố Thiên Tầm giơ tay định vứt vào sọt rác, Mộ Dạ Bạch hít sâu vào một hơi, đưa tay tóm chặt lấy tay cô.
Cô òa lên khóc không thể kìm nén nổi, tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn, đến mức lòng bàn tay đau nhói.
Mộ Dạ Bạch dang tay ôm lấy cô vào lòng đầy đau xót.
Cô vùi mặt vào ngực anh, ôm lấy anh mà tủi thân khóc nấc lên.
Ngực anh như bị khoét một lỗ hổng vậy, không cách nào bù đắp được.
“Sao em cứ luôn cố chấp như vậy?” Mộ Dạ Bạch thở dài đầy bất lực và đau xót. “Rõ ràng em biết là... anh không thể qua được....”
“Em không cho phép anh được nói mình như vậy! Anh nhất định phải qua khỏi, nhất định phải khỏi bệnh!”
“Qua khỏi được thì đã sao chứ?” Mộ Dạ Bạch khẽ nhích người ra. “Cố Thiên Tầm, em biết tình trạng hiện giờ của anh ra sao không? Sau phẫu thuật anh có thể cả đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa! Em có hiểu không?”
“Vậy em đợi! Em đợi anh cả đời!” Cô không nghĩ ngợi gì, chỉ cố chấp gào lên đáp trả anh.
Đây là đáp án khiến anh sợ nhất!
“Em bị điên rồi à? Em còn có rất nhiều ngày tháng cần phải sống! Em còn trẻ như vậy, em định cứ đợi bên một người thực vật vô dụng à!”
“Em không cho phép anh nói những điều xui gở như vậy!” Cố Thiên Tầm hét lên. “Mộ Dạ Bạch, anh nghe cho rõ đây. Nếu anh không muốn em lãng phí tuổi xuân bên một người thực vật thì tốt nhất hãy tỉnh lại cho em!”
Cô nghẹn giọng, ngẩng đầu nhìn anh. “Anh còn nợ em nhiều lắm...”
“Con của chúng ta... vào ngày anh đi... nó cũng đi theo anh rồi...”(
Anh sững người.
Con?
“Vì vậy, để bù đắp cho em, anh nhất định phải tỉnh lại, em muốn anh đèn cho em đứa khác! Lần sau... em nhất định sẽ không để nó rời xa em đâu. Em sẽ cẩn thận hết sức...”
Trong khoảnh khắc, hơi thở Mộ Dạ Bạch như nín lặng.
Trong đầu anh chợt hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó khi anh rời đi, cô gọi cho anh cuộc điện thoại cuối cùng...
“Dạ Bạch, nếu như... em nói là nếu như, chúng ta có con, anh sẽ ở lại với em chứ?”
“Nếu có, vậy hãy bỏ nó đi”
Đáng chết!
Anh đã bị làm sao mà lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy chứ?
Đó là đứa con của anh và cô... sao anh nỡ?!
Sự tự trách và bi thương ập đến, cú sốc quá lớn khiến anh thẫn thờ. Gương mặt anh đã trắng nhợt như cắt không còn giọt máu nữa rồi, đôi mắt bỗng vằn lên những tia máu...
Đáng sợ.
Anh... lại có thể chính miệng nói ra lời nói giết chết con mình?!
Mộ Dạ Bạch nắm chặt nắm tay, đập mạnh vào tường như đang tự trừng phạt bản thân, không hề nương tay chút nào.
Mu bàn tay anh bỗng chốc toác da, máu chảy đầm đìa.
Tim Cố Thiên Tầm thót lại, cô vội nhào lên nắm chặt lấy tay anh. “Mộ Dạ Bạch, anh đừng như vậy! Đừng làm vậy!”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô, mắt anh như phủ một lớp sương mờ.
Đau khổ tột cùng.
“Đừng tự trách mình nữa, những lời anh nói hôm đó em đều không trách anh.”
Cố Thiên Tầm an ủi anh. “Em biết anh có nỗi khổ riêng, cũng biết đó không phải điều anh muốn. Em biết anh vẫn luôn điều trị thời gian dài, cho dù con của chúng ta có ở lại, thì sau này... cũng không giữ được nó...”
“Em nói những điều này với anh không phải muốn anh tự trách phạt bản thân như vậy, mà là hy vọng anh có thể trấn tĩnh lại.”
Cô ôm lấy bàn tay bị thương của anh. “Dạ Bạch, anh nợ em một đứa con. Vì vậy... không cần biết sau này khó khăn thế nào, khổ sở ra sao, vì em, anh nhất định phải tỉnh lại. Biết chưa hả?”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô hồi lâu không nói.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi...
Cô đã phải chịu đựng sự đau đớn mất mát quá lớn...
.......................
Bác sĩ vào xử lý vết thương trên tay anh, Cố Thiên Tầm lặng lẽ đeo nhẫn lên ngón áp út bàn tay trái của anh.
Anh nhìn cô, cô ngẩng đầu nói. “Sau này nếu có tháo ra thì chỉ có thể là do em tháo.”
Giọng điệu rất bá đạo.
Anh không nói thêm gì nữa, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn của cô.
Hồi lâu...
Đột nhiên anh cúi đầu, khó khăn thốt ra một câu. “Thiên Tầm, anh xin lỗi...”
Cố Thiên Tầm cảm thấy mình ngày càng mau nước mắt.
Cô cười, nắm chặt lấy bàn tay trái không bị thương của anh. “Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi thì không được đuổi em đi nữa, càng không được nói những lời vớ vẩn như là không yêu em nữa...”
Cô làm ra vẻ nhẹ nhàng, nói. “Anh có biết lúc em nghe Hoắc Thanh Uyển nói đến Mỹ tìm anh, em lo lắng đến thế nào không? Lúc đó em rất muốn đi cùng cô ta đến Mỹ, chỉ sợ em đến muộn một bước thì anh thật sự sẽ rơi vào tay Hoắc Thanh Uyển.”
Mộ Dạ Bạch nghiêm nghị nhìn cô, “Không có chuyện đó đâu. Anh và cô ta...”
“Giờ em biết rồi.” Cô tiếp lời anh, nắm chặt lấy tay anh. “Tuy biết là anh không thích cô ta nhưng để đề phòng trường hợp bị cô ta thừa nước đục thả câu, thì... trước khi anh khỏi bệnh, em không đi đâu hết.”
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch lặng đi, tim anh xúc động, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô cười, mắt rơm rớm.
Vị bác sĩ đứng bên kia nhìn bọn họ cũng mỉm cười.
Thông thường những bệnh nhân có tình yêu bên cạnh, họ luôn hồi phục nhanh hơn bình thường.
Mong là lần này kỳ tích sẽ xuất hiện...
..............
Trước hôm phẫu thuật một ngày, Mộ Dạ Bạch lại phải làm các loại kiểm tra.
Lúc lão phu nhân đến bệnh viện thì Cố Thiên Tầm và ông Mộ Trung Thiên đang ngồi ngoài hành lang phòng bệnh.
Nhìn thấy lão phu nhân đến, ông Mộ đứng dậy ngay, Cố Thiên Tầm cũng đứng lên theo.
“Mẹ.”
“Lão phu nhân.”
Lão phu nhân nhìn Cố Thiên Tầm nói. “Ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, thời gian này cô cũng vất vả rồi.”
Đợi thư ký đỡ lão phu nhân ngồi xuống xong, Cố Thiên Tầm mới ngồi xuống theo.
“Thiên Tầm, đêm nay có lẽ phải phiền cô ở lại rồi.” Lão phu nhân nói. “Người nó muốn nhìn thấy nhất là cô, mong là cô ở lại bên cạnh nó.”
“Bà yên tâm, dù bà không nói thì cháu cũng sẽ ở lại.” Cô thật sự không nỡ đi về.
Lão phu nhân cảm kích gật đầu. “Đến giờ mà cô vẫn không rời bỏ nó, thật đáng quý.”
Trước đây bà từng kiên quyết phản đối bằng mọi cách, đến giờ tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Sự đối lập giữa bọn họ không biết đã bị xóa nhòa đi từ lúc nào.