Mục lục
Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn thức ăn chưa mua, đi thêm một lúc nữa nhé. Em con nói muốn ăn đùi gà, để mẹ đi mua cho nó một cái.”

Mẹ Dương Nguyệt không hề để ý thấy con gái có ý muốn giục về sớm.

Dương Nguyệt đi theo mẹ vài bước, tìm một lý do. “Ừm... mẹ, trưa nay con không ăn cơm nhà.”

“Không ăn cơm nhà thì con đi đâu ăn?”

“... Vừa nãy con nhận được điện thoại của bạn học, hẹn ăn trưa ạ.” Dương Nguyệt có hơi lúng túng, nắm chặt tay đẩy xe.

“Là Hướng Nam phải không. À mà nghỉ đông lâu như vậy sao không thấy con với con bé đấy cùng đi bao giờ?”

Nhắc đến Hướng Nam, tim cô lại thấy xót xa, nặng nề.

Trước đây cả hai từng thân thiết như vậy mà nay một chút liên lạc cũng không hề có.

Cô cũng lần đầu tiên hiểu được tình cảm giữa người với người hóa ra lại mong manh đến thế.

“Cậu ấy có lẽ đang bận. Không phải là đã hẹn con ăn cơm rồi sao?” Dương Nguyệt cũng chỉ nói theo ý mẹ.

“Vậy con đi đi, ra ngoài đi lại chút cũng tốt, cả ngày ở nhà mẹ cũng sợ con bức bối.”

Mẹ cô không nói gì nữa.

“Vậy con đi đây ạ!”

Dương Nguyệt chào mẹ rồi đi ra khỏi siêu thị.

Thị trấn chỉ có một khách sạn tốt nhất, Dương Nguyệt bèn đi xe bus đến.

Thị trấn này không lớn nên khả năng bắt gặp người quen cũng khá lớn. Hoặc cũng có thể do cô có tật giật mình, tóm lại là chạy đến những nơi như khách sạn khiến cô cảm thấy rất khó xử.

Nếu mà gặp phải người quen thì thật là hết đường giải thích.

Cô lấy chiếc áo khoác ra, có chiếc mũ liền áo, Dương Nguyệt đội lên đầu, lặng lẽ đi về phía phòng của Lý Vũ Sâm.

Trên đường đi, tim cô đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tính lại thì bọn họ cũng đã hơn 10 ngày rồi chưa gặp nhau...

.............

Gõ cửa một lúc không thấy có phản ứng gì, cô cảm thấy thật kỳ lạ, định gọi điện cho anh, nhưng đang ấn số thì cửa bỗng mở ra từ bên trong.

Có vẻ như anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt nước, mặc áo ngủ đứng bên cửa.

Áo ngủ chỉ thắt vội ngang eo, để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ, quyến rũ lòng người.

Chẳng trách lúc ở trong siêu thị, mấy cô gái kia bị anh hớp hồn như vậy...

Dương Nguyệt nhìn thấy mà hai má đỏ bừng, vội quay đi chỗ khác, còn chưa kịp nói gì đã bị anh dang tay ôm vào lòng.

Mùi hương thơm mát khi vừa tắm xong của anh ập đến khiến cô cảm giác như thể tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bờ môi anh áp sát bên tai cô, khẽ hỏi. “Nhớ anh không?”

Giọng anh khàn khàn, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa sâu lắng như muốn nuốt gọn lấy cô.

“...đừng ở đây.”

Tim cô không ngừng run lên, mặt nóng bừng, đẩy anh ra, nhắc nhở. “Đừng để người khác nhìn thấy.”

Lý Vũ Sâm ngừng cười, lúc này mới để ý đến bộ dạng lén lén lút lút như đi ăn trộm của cô, một tay anh đóng cửa lại, một tay kéo chiếc mũ của cô xuống, than thở. “Ai mà không biết chắc còn tưởng chúng ta vụng trộm thật.”

Dương Nguyệt nũng nịu đấm anh một cái: “Nói linh tinh, ai vụng trộm với anh chứ?”

“Được, không phải vụng trộm, chúng ta chỉ là yêu sớm mà thôi.” Tâm trạng Lý Vũ Sâm rất vui, anh đưa tay ra nắm lấy nắm đấm của cô.

Một tay khoác lưng cô, nhìn cô chăm chú. “Sao em gầy vậy? Ăn uống không tốt à?”

“Có gầy đâu?”

“Còn nói không gầy nữa, lưng chẳng có tý thịt nào.” Lý Vũ Sâm khẽ nhéo lưng cô. “Đừng có biếng ăn nghe chưa! Nếu không sau anh đưa em về, ngày ngày trông chừng em ăn cơm đấy.”

Dương Nguyệt cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Được người mình yêu quan tâm là một cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Ngón tay mảnh mai của cô khẽ vuốt lên lưng anh. “Sao anh lại đến đây? Vừa nãy gọi điện cho em ở siêu thị rõ ràng nói là mới ra khỏi máy bay mà. Anh lừa em.”

“Muốn để em bất ngờ.” Lý Vũ Sâm nâng cẳm cô lên, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen láy, trong veo của cô. “Gặp anh không vui sao?”

Tuy rằng có chút khó xử nhưng Dương Nguyệt không thể dối lòng, tay cô nắm lấy áo anh, gật đầu thành thật. “Vui.”

Mắt anh lấp lánh nét cười. “Còn chưa trả lời anh, có nhớ anh không?”

Anh cảm thấy mình thật sự thụt lùi.

Sao lại không ngừng hỏi một cô bé kém mình 10 tuổi cái câu hỏi ấu trĩ như vậy chứ.

Cái câu nói “có nhớ anh không” này, năm mười mấy tuổi anh đã không hỏi nữa rồi, nhưng giờ chẳng hiểu sao lại thấy vui vẻ, hỏi không biết chán.

Cô cắn môi, không đáp. Sao có thể không nhớ chứ? Nếu không nhớ thì cô đã chẳng chạy đến ngay như vậy. Anh đúng là biết rồi còn hỏi.

“Nói một câu “nhớ” anh mà khó đến vậy sao.” Anh bất lực than thở. “Thật là cô bé vô lương tâm, anh còn chưa kịp cả ngủ, vừa xuống sân bay là ngồi xe đến đây luôn.”

Dương Nguyệt lúc này mới để ý đến hai mắt anh có vẻ mệt mỏi.

Tuy đang cười rất dịu dàng nhưng trong đó có những vằn đỏ thấy rõ.

Cô chợt cảm thấy xót anh, nắm lấy tay anh âu yếm. “Em nhớ anh... thật sự, hai ngày nay đều không dám gọi điện cho anh, sợ em làm hỏng giấc ngủ của anh... nhưng thực sự em rất muốn được nghe giọng anh. Anh đừng nói em vô lương tâm, em không biết anh đến...”

Bộ dạng cô lập bập giải thích, phản chiếu trong mắt anh thật sự rất xinh đẹp. Và cả những câu những từ bày tỏ một cách vụng về đó đều khiến anh rung động.

Lý Vũ Sâm cảm thấy mình vất vả thêm nữa cũng đều xứng đáng.

Tim anh khẽ rung lên, liền ôm bổng cô lên. Dương Nguyệt kêu “A” lên một tiếng, bị anh đè xuống giường.

Cô thở gấp một tiếng, người bị đè xuống chiếc giường mềm mại, hơi thở bỗng chốc như đông cứng lại.

Thân người cao lớn của anh chống lên hai bàn tay đặt hai bên người cô, giữ chặt cô. Đôi mắt anh nhìn cô hừng hực từ trên xuống dưới như muốn thiêu rụi cô.

Tim Dương Nguyệt đập mạnh. “Anh... chúng ta... có phải nên ăn cơm trưa không?”

“Vẫn chưa đến giờ mà. Giờ anh chỉ muốn ăn em!” Giọng anh khàn khàn, khiến cô kinh ngạc.

Dương Nguyệt không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện chăn gối như anh, hơn nữa dục vọng của anh quá mạnh mẽ khiến cô ít nhiều vẫn có cảm giác sợ và bất an.

Nhất là đây là thị trấn nhỏ ở quê cô.

Cô có cảm giác tội lỗi rất lớn.

“Không được... Lý Vũ Sâm, chúng ta không thể ở đây...” Cô lắc đầu, cắn môi. Trong đầu chợt hiện lên những lời mẹ nói không được yêu sớm.

Thật không thể tưởng tượng nổi nếu như bố mẹ biết cô không những yêu sớm mà còn dám có quan hệ thân mật với một người đàn ông hơn mình những 10 tuổi như vậy thì sẽ thất vọng thế nào...

Lý Vũ Sâm tóm lấy tay cô, ấn xuống bên dưới áo ngủ, không cho cô cơ hội kháng cự.

Trong mắt anh rực lên ngọn lửa dục vọng. “Đừng cự tuyệt anh. Em biết anh nhớ em thế nào không? Trên đường đến đây anh đều nghĩ nên “yêu” em như thế nào mới được... bé con, anh thật muốn đem em về... giữ em bên cạnh để anh có thể nhìn thấy em bất cứ lúc nào...”

Những lời tình cảm của anh động lòng người như vậy khiến tim cô không ngừng run lên. Biết rõ là không được nhưng cơ thể lại dần dần mềm đi.

Lông mi cô cũng không ngừng run lên.

“Em... em hơi sợ...”

Lý Vũ Sâm cúi đầu xuống, hôn cô say đắm.

Những suy nghĩ dồn lại trong lòng, trừ việc hôn cô, làm chuyện đó ra, anh thực sự không biết nên làm cách nào để có thể phát tiết ra ngoài.

Mấy ngày không gặp đã khiến sự nhẫn nại của anh lên đến cực điểm.

Nếu không phải gần đây việc trong khách sạn quá nhiều thì anh sớm đã đến đây rồi.

“Đừng sợ, bé con, anh sẽ không hại em đâu...” Lý Vũ Sâm dịu dàng hôn cô, trong lời nói chứa đầy sự cưng chiều.

Cảm nhận được thân người cô đang căng cứng, anh có chút thất vọng.

Trước đây lúc còn ở trường, cô chưa từng như vậy. Dù có cự tuyệt thì cô cũng không sợ. Giờ về đến quê rồi, dường như trong lòng cô đã có thêm một hàng rào ngăn cách.

Anh lại không hề muốn cưỡng ép cô, dù gì cô vẫn còn nhỏ. Chỉ cần có bất kỳ một chút gượng ép nào, anh cũng đều cảm thấy đang đối xử tệ với cô.

Anh thở ra một hơi. “Nếu em không muốn thì thôi, anh không miễn cưỡng em. Nhưng ngủ với anh một lúc, đến giờ cơm thì đi ăn với anh.”

Anh nói xong, quay người nằm sang bên cạnh.

Anh vỗ lên cánh tay mình. “Nằm xuống đây!”

Dương Nguyệt nhìn anh, tim cô bỗng cảm thấy nhoi nhói. Cô cúi xuống, những sợi tóc quét trên mặt anh, khẽ hỏi. “Anh không vui à?”

“Đừng nghĩ lung tung.” Anh ôm lấy lưng cô, khẽ vỗ lên mông cô. “Không có gì không vui cả, em có quyền từ chối anh.”

“Nhưng... em cảm thấy anh thật sự không vui.” Dương Nguyệt không muốn khiến anh không vui. Anh mệt như vậy, còn chạy xa như thế đến gặp mình...

Lý Vũ Sâm ôm bổng lấy cô, để cả người cô nằm sấp lên ngực mình. Bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn cô chăm chăm, khẽ vuốt tóc cô. “Không có gì không vui cả, cũng không muốn miễn cưỡng em, chỉ là có hơi thất vọng. Anh nghĩ rằng... lâu như vậy rồi không gặp, em cũng giống như anh, cũng sẽ muốn cùng anh. Nguyệt Nguyệt, khi em thực sự yêu sâu sắc một ai đó, sẽ đều muốn chiếm lấy người đó từng giờ từng phút, muốn được hòa làm một với họ, dù là nam hay nữ. Em có hiểu ý anh không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK