Trong cái nhà này, có bố chồng và cũng chỉ có mình ông ấy là nói chuyện tử tế với mình.
......
Trong phòng giờ chỉ còn mỗi Cảnh Nam Kiêu là vẫn đơ ra trên gác, nét mặt khó coi đến cùng cực. Trần Di chạy lên lầu, hỏi: “Con trai, mau nói cho mẹ biết, cái con tiện nhân Cố Thiên Tầm có phải đã ngoại tình rồi không?”
“Con sớm đã biết cô ta không phải cái thứ tốt đẹp gì, bây giờ cuối cùng cũng bị bắt quả tang rồi nhé!” Cảnh Dao tỏ ra vui mừng thấy rõ: “Anh, lần này anh nhất định bỏ cô ta đi, không được nhân nhượng nữa!”
“Đủ rồi!” Cảnh Nam Kiêu mất kiên nhẫn cắt ngang hai người, “Đây là chuyện vợ chồng của con, không cần hai người phải bận tâm!”
Nói xong, anh ta đi về phòng mình, hất cánh cửa nặng đóng sầm một cái vào.
Cảnh Dao và Trần Di bị dọa đứng tròn mắt nhìn nhau, một lúc sau mới kịp định thần lại, Cảnh Dao tức giận kêu lên: “Mẹ, anh con bị uống nhầm thuốc rồi hả? Chúng ta đều muốn tốt cho anh ấy, anh ấy hung dữ cái gì chứ?”
“Mẹ xem cái kiểu anh ấy nói chuyện xem, thần kinh có bình thường không chứ? Cái gì mà chuyện vợ chồng con, không cần hai người bận tâm? Giờ ngược lại chúng ta biến thành người ngoài rồi?” Thái độ Cảnh Dao cực kỳ bất bình.
Trần Di nghĩ ngợi một lúc sau đó cả mặt tái mét đi, “Không lẽ nào nó thật sự yêu Cố Thiên Tầm rồi chứ?”
............
Trong thư phòng.
Cảnh Thanh Phong hai tay nắm sau lưng, đứng thẳng tôn nghiêm. Đôi mắt nhìn Cố Thiên Tầm thấy vẻ mặt quật cường của cô, đôi mắt thâm trầm, chứa đầy những tâm tư phức tạp.
“Thiên Tầm, cái tính cách của con giống hệt như mẹ con.” Cảnh Thanh Phong nói, giọng điệu có phần lự bất tòng tâm.
Vừa nghe đến mẹ mình, gương mặt quật cường của cô có chút xao động, mũi cay cay.
“Nói ba nghe xem nào, chuyện này đầu đuôi ra sao.” Cảnh Thanh Phong ngồi xuống sopha, nói chậm rãi, nhìn cô khẽ gật đầu biểu thị ý bảo cô cũng ngồi xuống, mới nói tiếp: “Những lời Nam Kiêu nói, ba không tin. Con là người như thế nào, trong lòng ba đều rõ.”
Trong mắt ông chứa đựng sự ấm áp hiền từ: “Con là đứa trẻ biết chừng mực.”
Thấy bố chồng tin mình một cách vô điều kiện như vậy, phút chốc như chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Cố Thiên Tầm, cảm giác chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể dỡ bỏ tấm mặt nạ kiên cường mà cô đã đeo bao lâu nay. Giờ đây không có mẹ và em trai ở bên, chỉ có bố chồng là đem lại cho cô cảm giác ấm áp của người thân, gia đình.
“Ba ạ, con không hề ngoại tình. Đêm qua con ở lại nhà một người bạn, nhưng quan hệ giữa chúng con không phải như những gì Nam Kiêu nghĩ. Nhưng... ” Hít vào một hơi sâu, ngón tay Thiên Tầm nắm chặt lại, “Con và Nam Kiêu... có lẽ nên ly hôn thôi. Hai năm nay, bọn con đều mệt rồi... Con cũng không muốn cứ tiếp tục vùi dập như vậy nữa.”
“Thiên Tầm, trước khi kết hôn con đã đồng ý với ba là dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ tiếp tục kiên trì. Con quên rồi sao? Hơn nữa tình cảm hoàn toàn có thể từ từ bồi đắp được.”
“Cũng đã hai năm rồi, nếu thật sự có thể bồi đắp được thì hiện giờ cũng đã có rồi, ba ạ.”
Cảnh Thanh Phong cười: “Con thật sự cho rằng Nam Kiêu không hề có chút tình cảm nào với con sao?”
Thiên Tầm sững sờ.
“Nó là con trai ba, ba hiểu nó hơn con. Nếu như nó không hề có chút tình cảm nào với con thì chuyện đêm qua con không về nhà nó cũng không đến mức phải tức giận, tra khảo con như vậy.”