“Thiên Tầm, chiếc túi phúc cậu đã đeo cho Tiểu Quai chưa? Cậu có dặn Lam Tiêu là không được tháo xuống không?” Dương Mộc Tây gọi điện đến hỏi chuyện Tiểu Quai, thằng bé không khác gì sinh mạng thứ hai của cô.
“Đeo lên rồi, còn có bị tháo xuống hay không thì tớ không biết.”
“Ừm. Sao nghe giọng cậu mệt mỏi thế, có chuyện gì à?” Dương Mộc Tây lúc này mới để ý đến giọng cô có vẻ khác thường. Cố Thiên Tầm miễn cưỡng nói vài câu trấn an Mộc Tây.
Cô bước đến hàng ghế dài trong vườn hoa bệnh viện rồi ngồi xuống, ngừng một lúc cô mới chậm rãi nói. “Bà Hạ Vân Thường tỉnh lại rồi.”
Dương Mộc Tây chợt hiểu ra. “Chẳng trách cậu ủ dột như vậy, nếu là tớ chắc tớ phát điên mất. Tuy tỉnh lại là chuyện đáng mừng nhưng nói thật lòng thì đối với cậu nó chẳng phải chuyện tốt lành gì. Thiên Tầm, tớ nhắc nhở cậu là từ xưa đến nay không biết bao nhiêu cặp vợ chồng vì quan hệ mẹ chồng – nàng dâu lục đục mà phải ly hôn đấy.”
Dương Mộc Tây nói điều này không phải là để hù dọa cô mà đó là những gì Mộc Tây tự mình trải nghiệm.
Cố Thiên Tầm cúi đầu nhìn xuống chân, cô cắn cắn môi. “Nếu tớ khiến bà ta phải vào tù thì anh ấy có thể tha thứ cho tớ không?”
Dương Mộc Tây cười. “Thiên Tầm, hãy nhớ lại lúc anh ta cho mẹ cậu vào tù xem, cậu có bỏ qua được không? Cậu không cảm thấy anh ta quá rộng lượng quá yêu cậu, nể tình cậu nên mới hủy đơn kiện đi đấy à?”
“......” Cố Thiên Tầm không nói nên lời.
“Tuy là luật pháp không dung tình người nhưng con người ta ai cũng bằng xương bằng thịt có tình có nghĩa. Cũng giống như cậu lúc đó thôi, biết rõ là đâm người là có tội nhưng cậu vẫn xin anh ta tha thứ đấy là gì.”
Dương Mộc Tây nói xong, Cố Thiên Tầm cảm thấy rối bời.
Rất hoang mang.
Tắt điện thoại xong, cô nghe lại đoạn ghi âm một lần nữa, những hoang mang rối bời vừa nãy đã bị sự phẫn nộ quét sạch.
..............
Trên lầu.
“Dạ Bạch, hãy nói cho mẹ biết, những gì nó nói có phải là thật không?” Bà Hạ Vân Thường nắm lấy tay con trai, có phần kích động.
“Mẹ, mẹ vừa tỉnh, chú ý sức khỏe, đừng nghĩ nhiều nữa.” Mộ Dạ Bạch vỗ vỗ lên vai bà, trấn an.
“Mẹ không đồng ý con lấy nó, biết không hả? Không thể được! Mẹ nuôi con lớn từng này, con luôn là niềm tự hào của mẹ, sao có thể lấy đứa con gái nhà họ Cố...”
“Được rồi, nó lấy Thiên Tầm với chuyện con nuôi nó lớn bằng từng này thì liên quan gì chứ?” Lão phu nhân chen vào. “Ta thấy con bé đó rất được đấy chứ. Tính tình hiền dịu, lại kiên nhẫn, trọng tình cảm, hai đứa đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi.”
Mộ Dạ Bạch nhìn sang bà nội với ánh mắt biết ơn.
Bà Hạ thật sự không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Trong khoảng thời gian mình hôn mê này rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao đến cả lão phu nhân cũng thay đổi 180 độ như vậy?
Bà nghi ngờ liệu có phải lão phu nhân già rồi lú lẫn không.
“Mẹ, sao mẹ có thể thấy nó xứng với Dạ Bạch nhà chúng ta được chứ, gia thế nó đâu có trong sạch gì, nó là đứa con gái của kẻ cưỡng...”
“Cưỡng cái gì?” Lần này người lên tiếng là ông Mộ Trung Thiên, ánh mắt sắc lạnh của ông nhìn vào bà Hạ đầy uy lực. “Nếu năm đó không phải do bà bày mưu hãm hại Vân La thì có Thiên Tầm không hả?”
“Ông... ông nói vậy là ý gì hả?”
Ông Mộ từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta.
Giọng ông lạnh băng vang lên bên tai bà Hạ. “Những cuốn băng bà để lại ở nhà, tôi đã giao cho cảnh sát rồi.”
Bà ta chấn động, giật thót người.
Ông cười nhạt nhìn bà ta. “Bà có biết không? Tôi rất vui khi thấy bà có thể tỉnh lại. Bởi vì... cảnh sát đều đang đợi ngày mà bà tỉnh lại! Hạ Vân Thường, ngày phán quyết bà đã đến rồi.”
“À, phải rồi...” Nói xong, ông vốn định đứng thẳng dậy, nhớ ra điều gì đó lại cúi xuống nói tiếp. “Sào huyệt của anh trai bà đã bị lục soát rồi.”
Ánh mắt bà ta đờ đẫn, nhìn chằm chặp vào ông Mộ Trung Thiên trân trối.
Như thâm thù đại hận.
Một giây sau, người bà lảo đảo, đôi môi yếu ớt cố gắng nói gì đó nhưng không nói được gì.
Cổ họng chỉ khàn đặc lẩm bẩm.
Đáng thương...
Bi thảm...
Bà đã hao mòn cả đời mình vào người đàn ông này, yêu cả đời, hận cả đời, nhớ nhung cả đời thậm chí vì ông mà chịu cảnh cô độc cả đời, nhưng...
Kết quả...
Không khác gì thiêu thân lao vào lửa.
Trong tim ông chưa từng có bà, dù chỉ là một góc nhỏ.
“Mẹ? Mẹ!” Mộ Dạ Bạch bước lên trước thì phát hiện bà Hạ đã ngất đi, anh vội vàng giơ tay ấn chuông. “Bác sĩ, bác sĩ!!!”
.............
Đợi đến lúc tâm trạng bà Hạ Vân Thường bình tĩnh lại rồi ba người mới ra khỏi phòng.
Trong lòng Mộ Dạ Bạch ngổn ngang bao suy nghĩ, vừa ra không thấy Cố Thiên Tầm đâu, anh cũng đoán được giờ tâm trạng cô đang rất hụt hẫng.
Anh lấy điện thoại ra xem, không hề có cuộc gọi lỡ của cô.
Ông Mộ nói: “Dạ Bạch, chúng ta nói chuyện một lúc.”
Mộ Dạ Bạch cũng cảm thấy giờ nên ngồi lại nói chuyện rõ ràng.
Lão phu nhân nói: “Ta bảo thư ký Điền đưa ta về khách sạn trước. Phải rồi, còn chuyện đăng ký của hai đứa?”
“Đợi Thiên Tầm gật đầu đã ạ.”
Anh chưa từng có bất cứ dao động nào. Thế nhưng còn Thiên Tầm thì sao?
Lão phu nhân gật đầu. “Nếu đã quyết định rồi thì mau làm thôi. Các cháu quyết đoán một chút, đừng chần chừ chậm trễ nữa. Đêm dài lắm mộng, có hiểu không?”
“Bà nội dạy phải ạ.”
Lão phu nhân đi rồi, hai cha con đi ra phía ngoài bệnh viện.
Tuyết đã tan gần hết, chất đống ở hai bên đường, ánh nắng mặt trời chiếu xuống phản chiếu lên ánh sáng chói mắt.
Ông Mộ Trung Thiên ngẩng đầu nhìn những ngọn cây khô hai bên đường. “Nói đi, con nghĩ thế nào.”
“.........” Anh không nói gì, trong mắt tràn vẻ ưu tư.
Khó chịu.
Rất buồn phiền.
Mẹ là người quan trọng với anh ra sao, người ngoài không thể hiểu được.
“Dung túng cho mẹ con là chuyện không thể nào! Phải, nếu con dung túng cho bà ấy, trong lòng con thoải mái rồi, mẹ con cũng thoải mái, nhưng còn Thiên Tầm thì sao?”
Ông Mộ dừng bước lại, nhìn anh, trên mặt ông có sự nghiêm nghị và dứt khoát của bậc tiền bối.
Mộ Dạ Bạch cũng dừng bước lại, ánh mắt anh trầm tĩnh, sâu thẳm khiến người đối diện không hiểu được những gì anh đang nghĩ.
Hồi lâu đôi môi cuối cùng cũng lên tiếng. “Theo pháp luật.”
Chậm rãi, trầm buồn, chỉ 3 từ đó.
Nét mặt anh càng u uất hơn.
Sau đó anh không nói thêm gì nữa. Bước chân càng lúc càng nặng nề, mỗi lần dẫm xuống đất như dẫm lên chính trái tim mình.
............
Kết quả
Buổi chiều hôm đó không làm được thủ tục.
Lúc Mộ Dạ Bạch gọi điện cho Cố Thiên Tầm, cô đang ngồi hóng gió bên dòng sông.
Mộ Dạ Bạch hỏi cô đang ở đâu để anh đi đón.
Cô nói: “Anh để em yên tĩnh một mình được không. Dạ Bạch, em muốn nghĩ cho kỹ.”
Giọng anh trầm xuống. “Nghĩ? Em còn muốn nghĩ chuyện gì nữa?”
Cô không nói gì nữa, Mộ Dạ Bạch còn định nói gì đó nhưng điện thoại đã bị tắt mất. Anh gọi thêm vài lần nữa nhưng đều không liên lạc được.
Anh thật sự rất u uất.
Tâm trạng vốn đã u uất, giờ càng vì không tìm thấy cô mà sẩu não hơn.
Cận Vân lái xe đi vòng vòng trong thành phố cũng không tìm thấy Cố Thiên Tầm. Cận Vân nói: “Mộ tổng, thành phố rộng lớn như vậy, muốn tìm một người là chuyện không đơn giản.”
Mặt Mộ Dạ Bạch tối sầm lại. “Tôi sợ cô ấy chết cóng.”
Bên ngoài gió to như vậy, cô lang thang đi đâu được chứ?
Sau đó quả nhiên là không tìm thấy cô.
Mộ Dạ Bạch đợi cô ở nhà, vốn anh cũng buồn bực, nhưng sau đó lại trở nên lo lắng. Cho đến khi kim đồng hồ chỉ 10 giờ tối, sự lo lắng của anh biến thành tức giận.
Rốt cuộc cô muốn làm gì?
............
Lúc này cô đang làm gì?
Cô đang uống rượu.
Muốn phát tiết hết những uất ức trong lòng, vì vậy đã đến bar.
Vốn là định ngồi một lúc rồi đi nhưng không ngờ lại gặp phải người quen.
Cảnh Nam Kiêu.
Anh đi cùng một nhóm người. Những người đó đều là bạn anh, ngày trước lúc Cố Thiên Tầm và Cảnh Nam Kiêu còn là vợ chồng, cô cũng đã từng gặp vài người trong số họ.
Bọn họ đang chơi đùa ồn ào, Cảnh Nam Kiêu lại ngồi một mình buồn buồn trong góc.
Nhìn thấy Cố Thiên Tầm, anh vô cùng ngạc nhiên.
Vốn dĩ ủ rũ không vui, bỗng chốc anh ngồi bật dậy, mắt sáng lên.
Sau đó một người bên cạnh trêu chọc.
“Cậu xem cậu kìa, vừa nhìn thấy vợ cũ một cái, đang ngồi xìu như con tôm khô bỗng bật dậy như... con tôm tươi.”
“Cậu thật thật là thằng yêu lâu, còn nhớ thương người cũ hả?”
“Còn yêu người ta thì theo đuổi đi, tình cũ không rủ cũng tới, chồng cũ theo đuổi vợ cũ chẳng dễ như trở bàn tay à!”
Cố Thiên Tầm ngỡ ngàng.
Cảnh Nam Kiêu lườm kẻ lắm mồm kia một cái khó chịu. “Phắn sang một bên, giờ người ta đã lấy chồng rồi.”
“Lấy chồng rồi? Lấy Mộ Dạ Bạch à?”
Cảnh Nam Kiêu miễn cưỡng gật đầu.
Mọi người cùng “ồ” lên một tiếng như thể phát hiện lạ. “Bảo sao hôm nay có người cứ ngồi buồn bã! Hóa ra là thế.”
Cố Thiên Tầm không chịu nổi những lời trêu chọc đó, bèn quay đầu đi thẳng.
Trước khi đi còn tiện tay cầm theo một lon bia. Cảnh Nam Kiêu cũng cầm theo một lon rồi chạy như bay đuổi theo.
“Này, không phải hôm nay em kết hôn sao? Sao lại một mình đến đây vậy? Chồng em đâu?”
Cảnh Nam Kiêu chạy theo hỏi.
Cô nắm chặt lon bia. “Chưa kết hôn.”
Cúi đầu nhìn lon bia, móc lon quá chặt, cô dùng lực kéo nhưng không kéo ra được.
Cảnh Nam Kiêu cau mày. “Em làm gì vậy?”
“Uống bia chứ còn làm gì nữa.” Cố Thiên Tầm cảm thấy anh hỏi câu này thật là ngu.
Anh giật nắp chiếc lon trong tay mình ra một cách dễ dàng rồi đưa cho cô. Cô cười cảm ơn, đưa lon bia của mình lại cho anh.
Anh mở ra rồi uống một ngụm.
“Sao lại không kết hôn nữa vậy?”
“Em không đi.”
“Em hủy hôn? Giỏi thật, bình thường em đều dính với anh ta như hình với bóng, anh tưởng em sớm đã muốn lấy anh ta rồi cơ. Đúng lúc quan trọng nhất em lại hủy bỏ thật khiến anh ngạc nhiên đấy.”
Ngoài sự ngạc nhiên ra thì trong lòng anh không tránh khỏi nhen nhúm lên một cảm giác mừng thầm.
“Ai nói em hủy bỏ chứ? Em không từ bỏ, chỉ là giận dỗi chút thôi.”
“Hủy hôn mà chỉ là giận dỗi thôi sao?”
Anh uống thêm một ngụm bia, chất lỏng đắng chát đó trôi xuống cổ họng. Sắc mặt cô tái xám. “Em cứ khó chịu vì chuyện của Thiên Hàn, cảm thấy bất công thay cho nó, trong lòng dồn nén lắm. Nhưng đâu thể tìm anh ấy mà nói chứ? Nói với anh ấy rồi chỉ càng khiến anh ấy khó xử hơn mà thôi.”
“Hai người không phải vẫn luôn vui vẻ hạnh phúc đấy sao, sao lại nghĩ đến chuyện đó? Nếu em cứ nghĩ mãi chuyện này thì sau này kết hôn rồi sao sống chung được chứ?”
Gió đêm thổi đến, Cố Thiên Tầm khẽ rùng mình.
Bàn tay cầm lon bia lạnh của cô đông cứng lại.
Cảnh Nam Kiêu nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng lên vì lạnh, anh thở dài, cởi áo khoác trên người ra khoác lên cho cô.
Cô ngẩng mặt nhìn anh.
Trong đêm tối tĩnh mịch, hai người ngồi sát nhau, cô có thể cảm nhận rõ được sự quan tâm chân thực trong mắt anh.
Cô đột nhiên nói. “Cảnh Nam Kiêu, lúc trước chúng ta ly hôn có lẽ cũng có một phần không nhỏ liên quan đến mẹ anh phải không.”
Cảnh Nam Kiêu sững người.
Nhắc đến chuyện quá khứ anh luôn có cảm giác không khác gì cứa vào vết sẹo trong lòng mình.
“Sao hả? Giờ định tính sổ với mẹ anh sao?” Anh cố cười đùa để che đi nỗi buồn trong lòng.
Cô lại không cười nổi.
“Vì vậy nên...” Trong mắt cô xám xịt như phủ một lớp tro. “Quan hệ mẹ chồng – nàng dâu thật sự rất quan trọng. ”
“Bà Hạ Vân Thường tỉnh rồi.”
Cô khẽ bổ sung một câu.
Cảnh Nam Kiêu nhìn cô với ánh mắt thương xót.
.............
Hơn 9 giờ, lão phu nhân hỏi Cố Thiên Tầm sao vẫn chưa về, Mộ Dạ Bạch nói dối là cô họp lớp với các bạn, muộn một chút nữa về.
Lão phu nhân không nghi ngờ gì, một lúc sau thì đi ngủ.
Ông Mộ ngủ muộn, lúc kim đồng hồ chỉ 9h45, ông ngẩng đầu nhìn sang con trai cứ luôn gọi điện rồi lại tắt máy, nét mặt sầu khổ.
“Hai đứa cãi nhau à?”
“Không ạ.”
Đây là sự thật.
Trước khi tắt máy, hai người vẫn còn nói chuyện bình thường.
“Liệu có phải mẹ con đã nói gì khiến Thiên Tầm không vui không?”
“Có lẽ vậy ạ.”
“Đợi nó về rồi hai đứa nói chuyện rõ ràng với nhau. Cả hai đã gắn bó với nhau đến tận giờ này rồi, đừng cãi cọ rồi rạn nứt.”
“Con biết rồi.” Anh đáp xong cúi đầu xuống xem báo, bảo Cận Vân và Trần Anh Hào tiếp tục đi tìm.
.....
Bên ngoài cổng có tiếng ô tô.
Cảnh Nam Kiêu tiễn Cố Thiên Tầm đến tận cửa căn biệt thự nhà họ Mộ.
“Em vào đây.” Cố Thiên Tầm uống bia hơi tây tây rồi, mặt cô đỏ bừng bừng.
Cô cởi áo khoác ra trả lại cho Cảnh Nam Kiêu.
“Đi vào cẩn thận đấy.”
“Vâng...” Cô mở hé cửa ra, rồi lại quay mặt lại hỏi. “Cái người khiến mẹ em phải nhận tội thay, Tần Tư Lam, giờ cô ta sao rồi?”
“Hôm nay anh đi đến sở cảnh sát thì bên họ vẫn đang thu thập chứng cứ. Bà Hạ Vân Thường cũng đã tỉnh rồi, nhất định sẽ tìm đến bà ta. Anh có hỏi qua luật sư, có lẽ sẽ phải ngồi tù 3-5 năm.”
Cố Thiên Tầm không nói gì nữa, xuống xe. “Lần sau gặp lại.”
Cảnh Nam Kiêu vốn định xuống xe tiễn cô vào hẳn trong nhưng vừa nhìn vào đã thấy một bóng người cao lớn đứng trước cửa.
Ở khoảng cách xa lắc mà anh còn cảm nhận được lửa giận đùng đùng của đối phương.
Anh lo thay cho cô. “Này, em cẩn thận đấy nhé, anh đi đây.”
“Anh đi đi, đi đi.” Cô không quay đầu lại, chỉ giơ tay xua xua.
Nhìn hai bọn họ, anh cười khổ, nhanh chóng rời đi.
Thực ra trong lòng anh hiểu rất rõ, hai con người này dù có cãi vã làm ầm lên đến thế nào thì đó cũng là chuyện giữa hai bọn họ, người ngoài cuộc không thể xen vào được.
Cố Thiên Tầm mở cổng bước vào liền nhìn thấy anh hai tay đút túi quần đang đứng ở cửa.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, không nhúc nhích. Ánh mắt không hề khách khí.
Rõ ràng là anh đang giận cô.
Cô biết mình không phải nên có tật giật mình, chỉ đành mượn rượu giả khờ, làm bộ say rồi không biết gì.
“Sao anh ăn mặc phong phanh thế này đứng ngoài cửa hả?” Cô giả bộ hồ đồ, đẩy anh. “Mau đi vào cho tôi! Anh tưởng anh khỏi hẳn bệnh rồi hả? Còn lâu nhá.”
Mộ Dạ Bạch không động đậy, một tay anh tóm chặt lấy tay cô.
Anh dùng lực mạnh một chút, cả người cô lao vào vòng tay anh.
Anh ôm chặt lấy lưng cô, siết chặt, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy cô.