“Mộ...Mộ Dạ Bạch...” Hai chân cô khẽ run. Cố gắng miễn cưỡng níu lấy chút lý trí cuối cùng đẩy vai anh ra, nhưng khi tay cô vừa chạm vào vai anh thì anh lại cúi đầu dụi dụi vào người cô, phẩy tay một cái, chiếc khăn tắm trên người cô tuột xuống.
Cô giật mình kinh ngạc kêu lên, chỉ còn biết nhanh chóng rút tay lại che lên người. Nhưng Mộ Dạ Bạch đã nhanh hơn cô một bước, thẳng tay ném chiếc khăn lên giường, tay còn lại tóm lấy hai tay cô đẩy ra sau lưng.
Động tác nhanh gọn dứt khoát không một chút do dự nào.
Cố Thiên Tầm run sợ đến cực độ.
Tư thế của cô lúc này...
Người cô mất thăng bằng lao về phía anh như đang chủ động dâng mỡ đến miệng mèo vậy, làn da trắng muốt nõn nà của cô đều đỏ ửng lên. Đèn trong phòng còn đang sáng như vậy, ánh sáng rọi trên người cô mượt mà, gợi cảm.
Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn cái cảnh này, nhắm chặt mắt giãy giụa: “Không đùa nữa... em...”
Nhưng vừa nhắm mắt lại, đầu lưỡi anh di chuyển trên bầu ngực cô khiến cô có cảm giác nóng và ẩm ướt, nhất là phần bên dưới rõ ràng nhất. Lưỡi anh xoay cuốn lấy đôi hạt hồng đào của cô, ngậm mút lấy như trẻ con ngậm kẹo ngọt, khi nhanh khi chậm đũa giỡn với nó trong miệng.
Trời ạ!
Đôi mi cô khẽ giật giật. Như có một luồng điện chạy dọc cơ thể khiến các dây thần kinh như chập điện tóe lửa vào nhau, cảm giác đó khiến cô không chịu nổi.
“Anh... đừng như vậy...” Cô khẽ vặn tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, các ngón tay nắm chặt lại.
Mộ Dạ Bạch ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, khuôn mặt anh không còn vẻ lãnh đạm điềm tĩnh thường ngày nữa mà giờ phút này đầy ắp những dục vọng ngập tràn, khiến cô ngây người. Cô thở hổn hển, đôi mắt như được phủ một màn sương mờ, đôi tay bị anh nắm lấy theo bản năng túm lấy tay anh như muốn làm điểm tựa đỡ lấy cơ thể đang mềm rũ ra của cô.
“Chúng ta không thể... làm thế này.” Cô bặm môi, ngẩng đầu lên nhìn anh, cố giữ hết sức để giọng mình được điềm tĩnh, “Mộ Dạ Bạch, chúng ta phải tỉnh táo một chút! Tỉnh táo lại!”
Cô nói nghiêm túc hết mức có thể, nhắc nhở anh cũng chính là tự nhắc nhở bản thân.
Cô không thể để bị anh dụ dỗ được...
Không thể mất kiềm chế bản thân như vậy...
“Tại sao lại không được?” Giọng anh khàn đi, mơ hồ. Ánh mắt anh mờ mờ nhìn chặt vào người cô. Cố Thiên Tầm bị anh nhìn đến mức nóng bừng cả người, vội vàng lắc đầu, “Em không nói thì anh cũng biết... anh bỏ em ra trước đã...”
Ánh mắt anh trở nên sẫm lại, cầm tay cô ấn xuống thân dưới của anh một cách bá đạo.
Trời!
Mắt cô kinh ngạc mở to.
Sức nóng và sự căng cứng đó khiến cô như nghẹt thở, chỉ còn biết đờ đẫn ra nhìn anh. Tay cô nóng bừng, đầu óc trở nên trống rỗng. Đến khi định thần lại cô lập tức rụt tay về nhưng anh không chịu buông ra, lì lợm ấn tay cô vào, khiến cô cảm nhận thấy rõ dục vọng của anh.
“Đừng cử động!” Anh trầm giọng nói như ra lệnh.
Trong đôi mắt đó thoáng qua một tia khổ sở vì phải kiềm chế.
Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Tầm trực tiếp cảm nhận được cái đó của một người đàn ông. Hơn thế nữa, dưới sự đụng chạm vì giãy giụa của tay cô, “thứ đó” càng trở nên to và cứng hơn. Cô ngây người ra nhìn anh, không biết nên làm gì.
Về khoản này, ngoài những gì đọc được trên sách vở ra thì cô thật sự không có chút kinh nghiệm nào!
Nhưng....
Có một điều cô biết được rằng, anh không như những gì Dương Mộc Tây đoán mò rằng nhỏ xìu. Mà hoàn toàn ngược lại!
“Vậy... vậy giờ chúng ta làm gì?”
Mộ Dạ Bạch thực sự cảm thấy cô gái trước mặt này ngốc đến mức đáng yêu không chịu được, anh trêu cô: “Anh là người đàn ông bình thường... vậy em thử nói xem, nên làm gì?”
“Không được...” Cô cự tuyệt.
Mộ Dạ Bạch đặt tay lên vai cô, ôm bổng cô lên, sau đó đè cô xuống giường trước ánh mắt kinh ngạc của cô. Mắt cô long lanh nước: “Chúng ta...như thế này... hơi bị kích động rồi! Nên bình tĩnh lại!”
Mộ Dạ Bạch một tay tóm lấy hai tay cô đưa lên trên đầu giường, một tay để lên hông cô, khẽ nắn bóp. Mông cô chắc, mềm, bị anh nắm trọn trong lòng bàn tay.
“Em thật sự nghĩ rằng anh là thánh nhân à?” Mộ Dạ Bạch đè lên người cô, hìn sâu vào mắt cô như muốn nuốt chửng luôn lấy cô. Tay anh nâng cằm cô lên, “Em ăn mặc như vậy trước mặt anh, em nghĩ là chúng ta có thể không làm gì, nhìn nhau cười, phẩy tay như hai người bạn à?”
Giọng nói của anh khàn đi, trở nên sexy hơn bao giờ hết, hơi thở anh phả trên mặt cô, thân người to lớn đè lên người cô, vật bên thân dưới của anh ngóc đầu lên kiêu ngạo, mấp mé ở bên cạnh người cô một cách đầy thôn tính, cô chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra.
“Không phải em cố tình mặc như vậy...” Cô cắn môi giải thích. Mộ Dạ Bạch nhìn cô, động lòng, anh khẽ hắng giọng một tiếng rồi không kiềm chế được mà hôn xuống môi cô, cô bất ngờ kêu lên, anh lập tức nhân cơ hội đó thò lưỡi mình vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô rồi hôn sâu mút sâu hơn.
Bàn tay anh sờ soạng khắp nơi trên người cô.
Cô không chịu nổi mà khẽ rên lên một tiếng, tức giận bản thân mình không thể lý trí nổi, nhưng cái cảm giác khoái lạc mà lạ lẫm đó nhanh chóng cuốn lấy cô. Cô giờ như một chiếc lá nhỏ trôi lạc giữa biển khơi, trồi lên thụt xuống bị anh dẫn dắt theo.
Vì quá căng thẳng mà người cô cứng đờ ra.
Đang đắm chìm trong trận hôn của anh không thể rút ra được thì Mộ Dạ Bạch lại đột nhiên bế bổng cô lên khỏi giường. Anh ngồi lên trên sofa, đặt cô lúc này đang không mảnh vải lên trên đùi mình.
Dáng ngồi lúc này của cô khiến toàn thân đều lộ ra, bị anh nhìn thấy kỹ càng từng li từng tí một, cô xấu hổ không biết làm gì, chỉ đành quay người lại ôm chặt lấy cổ anh, chắn ánh mắt anh nhìn vào người mình.
Mộ Dạ Bạch khẽ nâng mặt cô lên, hôn tiếp một trận nữa. Bàn tay anh luồn vào giữa hai đùi cô, cô “A” lên một tiếng kinh ngạc, hai chân khép chặt lại.
“Ngoan nào, em dang chân ra...” Anh dỗ dành cô.
Ngón tay cô túm chặt lấy cổ áo sơ mi của anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh có chút mâu thuẫn và giằng co, thêm cả sự thất thần mê hoặc.
Còn mắt anh lại là sự khổ sở vì bị giày vò phải kiềm chế, trán anh toát mồ hôi.
“Em ngoan nào, thả lỏng người ra một chút.” Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, nhẫn nại dỗ dành cô, giọng nói anh đầy sự dụ hoặc khiến người ta như đắm chìm vào đó: “Đêm nay anh có thể không làm gì em, nhưng anh muốn để em biết được chuyện ân ái là điều tuyệt vời như thế nào, nó sẽ khiến em nghiện...”
Mặt cô đỏ bừng. Nghiện? Thật sự như vậy sao?
Rõ ràng biết rằng đó là một vòng xoáy mà cô không thể rút ra được, nhưng cô vẫn không chịu nổi sự dụ hoặc của anh, những tế bào tò mò trong người trỗi dậy khiến cô không thể không khuất phục trước những kích thích và khoái cảm mà anh mang lại...
Người cô mềm nhũn ra, anh hơi nhích vào một chút là đã mở được hai chân cô ra. Cô vẫn thấy rất xấu hổ, chỉ biết nhắm mắt lại. Ngón tay anh bịt vào đóa hoa hồng mà trước giờ chưa từng có ai chạm vào của cô, nhẹ nhàng ấn xuống....
“Ư...”
Nơi nhạy cảm nhất bị anh kích thích, cơ thể mềm mại của cô trở nên căng cứng, đôi chân trắng như bạch ngọc bỗng tê liệt.
Mỗi một động tác của anh, mỗi một cái nhấn nhá dùng lực đều như có ma thuật khiến cô không kiềm chế được mà rên rỉ lên, ngón tay cô túm chặt lấy áo anh đến đỏ bừng.
“Em có thấy thích không?” Anh hỏi đầy dụ dỗ, ngón tay anh tiến vào huyệt đạo ngọt ngào nhất của cô.
Cô ngẩng đầu lên, cảm giác dục vọng xa lạ này khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng, cơ thể thít chặt lại. một luồng hơi ẩm ướt túa ra từ bên trong cơ thể làm ướt quần anh.
Anh đưa ngón tay mình vào sâu hơn nơi ẩm ướt mềm mại đó của cô, cảm giác nó khít chặt khiến anh tưởng tượng ra cảnh nó nuốt chửng lấy cái đó của mình.
Tưởng tượng đó sinh ra ảo giác khoái cảm, suýt chút nữa khiến anh tan ra.
Anh khổ sở kiềm chế, đẩy nhanh tốc độ ra vào của ngón tay, đùa giỡn ấn bóp nó...
Cố Thiên Tầm chỉ còn biết ôm lấy cổ anh, để cho cơ thể mình ẩm ướt dưới tay anh.
Cô không cách nào miêu tả cái cảm giác đó bằng lời được, chỉ cảm thấy so với lần đầu tiên bị cái máy đó đưa vào lạnh lẽo đau đớn thì cảm giác mà anh mang lại vừa ấm áp vừa sung sướng.
Đây là chuyện ân ái mà anh nói sao?
“A... Mộ Dạ Bạch...” Cô không chịu nổi nữa, không biết làm thế nào chỉ còn biết gào thét tên anh.
“Ngoan, em đợi một chút... nhẫn nại một chút...” Mộ Dạ Bạch biết cô sắp sửa trải qua lần cao trào đầu tiên trong đời, đây cũng là điều anh muốn đem đến cho cô, nhưng anh hy vọng rằng sự khoái cảm này sẽ lâu một chút để cô có thể cảm nhận rõ ràng hơn về nó.
Anh đưa ngón tay ra lùi ra ngoài một chút, không nhúc nhích, chỉ nhìn sâu vào mắt cô.
Cảm giác trống rỗng đó khiến cô cảm thấy khó chịu. Cố Thiên Tầm khẽ cau mày rồi mơ hồ động đậy một cái, khiến tay anh đưa sâu vào thêm một tấc.
Cảm giác lại bị căng tức khiến cô không nhịn được mà rên lên, cả người nhũn ra. Anh đau khổ kìm chế bản thân, cảm thấy đây đúng là một loại khổ hình thực sự.
Có trời mới biết được bây giờ anh muốn được đè lên cô, thô bạo đưa vào bên trong mà chiếm lấy cô sục sạo trong đó như thế nào, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc! Anh hy vọng có một ngày cô có thể không chút do dự, không còn băn khoăn lo lắng gì mà giao mình cho anh.
“Mau gọi tên anh...” Anh ra lệnh cho cô, cố ý trêu đùa với cô, rụt tay lại một chút ra ngoài.
Cô hoàn toàn mất hết lý trí, không còn ý thức được gì nữa, chỉ còn biết nghe theo lệnh anh gọi một tiếng “Dạ Bạch...”
Hai từ đơn giản đó khiến Mộ Dạ Bạch trấn động. Anh ho nhẹ một tiếng rồi không dền dứ nữa mà điên cuồng đưa sâu vào trong...
Một lần rồi thêm một lần nữa, đưa cô lên đỉnh, cho cô biết thế nào là khoái cảm cao trào.
.....................
Đến khi Cố Thiên Tầm tỉnh táo lại thì đã thấy mình nằm trên giường. Trong nhà tắm, tiếng nước dội ào ào vọng đến, Mộ Dạ Bạch ngâm mình trong nước lạnh. Vừa nãy anh rõ ràng rất khổ sở rất kiềm nén, đến cuối cùng anh vẫn không động vào cô như lời anh hứa.
Cô ôm chăn ngồi trên gường, ngây người nhìn ánh đèn nhà tắm hắt ra, mặt và người ửng hồng.
Vừa nãy tuy là hai người chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng những chuyện đó không có khác biệt gì cả.
Tim cô đập mạnh, ảo não ôm mặt, nghĩ lại bộ dạng mình lúc mất kiểm soát đó... thật sự quá mất mặt.
Nhưng, sao Mộ Dạ Bạch lại đột nhiên xuất hiện ở đây vào lúc này?
“Thiên Tầm.” Nước ngừng rồi giọng anh từ trong nhà tắm vọng ra. Anh không còn gọi cả họ và tên của cô như trước nữa mà chỉ gọi mỗi tên thôi, tim cô đập thình thịch, vội đáp: “Vâng.”
“Lấy cho anh cái khăn tắm.”
“Vâng, em mang vào ngay!” Cố Thiên Tầm vội vàng mặc quần áo vào. Cô không dám mặc đồ ngủ mà lại mặc lên người bộ quần áo chỉnh tề: áo sơ mi trắng và váy màu cam.
Sau khi mặc xong quần áo, cô vội vơ lấy khăn tắm bước đến cửa phòng tắm. Cô mở hé cửa ra rồi lúng túng nói nhỏ: “Khăn tắm... em vừa mặc lúc nãy, anh lau tạm nhé.”
Anh cầm lấy chiếc khăn khỏi tay cô xong cô lập tức đóng cửa lại, hồi hộp như đi ăn trộm.
Trên giường chăn ga xộc xệch khiến cô nghĩ lại chuyện vừa nãy, cuống quýt trải lại ga, xếp lại chăn gối. Cô không dám ngồi trên giường nữa mà ngồi trên sofa giả bộ điềm tĩnh xem tivi.
Một lúc sau cửa mở, Mộ Dạ Bạch bước từ trong nhà tắm ra ngoài.
Anh đi vội nên không đem theo quần áo, vẫn mặc chiếc sơ mi thêu tay và chiếc quần đen đó.
Áo sơ mi của anh để mở hai cúc trên, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ rắn chắc, tay áo xắn cao, cảm giác có phần thoải mái hơn lúc bình thường “thanh niên nghiêm túc” khi ở công ty.
Căn phòng vốn dĩ khá to, nhưng khi anh từ nhà tắm bước ra Cố Thiên Tầm đột nhiên có cảm giác hô hấp trở nên khó khăn. Nhất là lúc anh từng bước một lại gần cô, tim cô thắt lại.
“Em đang xem gì mà chăm chú vậy?” So với cô thì anh hoàn toàn điềm tĩnh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ liếc mắt qua tivi rồi cầm khăn tắm lên lau đầu.
“Em đang xem phim, bộ phim này nước mình đầu tư, gần đây rất rầm rộ đó.” Cô cười gượng gạo, cố nói thêm vài câu để che giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình. Thực ra cô cũng chẳng biết bộ phim này đầu cua tai nheo ra làm sao. Vừa nãy cô luôn đứng trước cửa phòng tắm hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, nào đâu để ý gì đến bộ phim đang mở.
“Vậy sao?” Mộ Dạ Bạch đáp lại một tiếng, nhìn tivi rồi lại nhìn cô một cái: “Bộ phim này nói về cái gì vậy? Em kể cho anh nghe coi.”
“Ờ.. phim tình cảm yêu đương mà, thì... chỉ vậy thôi.” Cô chẳng có chút khái niệm nào về bộ phim này, đành đáp bừa rồi cười trừ.
Mộ Dạ Bạch bỏ khăn tắm ra rồi vuốt vuốt tóc. Sau đó cũng không nhìn cô mà chỉ chậm rãi nói: “Nếu anh nhớ không nhầm thì bộ phim này không phải trong nước sản xuất, mà là phim do Nhật đầu tư. Hơn nữa cũng không phải phim tình cảm...”
Anh quay đầu lại ghé sát gần cô rồi nói bằng giọng đầy mờ ám: “Mà là phim kinh dị.”
“Phim kinh dị?” Cố Thiên Tầm tròn mắt không tin, quay đầu nhìn màn hình. Vừa đúng lúc có cảnh máu me khiến cô chợt nhớ đến lời bàn tán của những người trong khách sạn về vụ người chết ở tầng trên. Cô sợ mặt tái mét, lập tức ôm chặt lấy tay Mộ Dạ Bạch. Mộ Dạ Bạch thuận thế tóm ngược lại tay cô, tay kia cầm lấy điều khiển chuyển kênh khác.
“Được rồi.”
Cố Thiên Tầm cảm thấy rất mất mặt, rút tay từ trong tay anh ra, vuốt vuốt tóc, “Trước đây em không nhát như vậy đâu, hôm nay là do bị mấy lời nói của những người kia dọa cho sợ.”
Cô đột nhiên nhớ ra liền hỏi anh: “À phải rồi, sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây? Lúc chiều gọi điện cho em anh còn nói tối có việc bận cơ mà?”
“Ừm.” Mộ Dạ Bạch gật đầu: “Lúc chiều nghe tin tức thấy ở đây có án mạng nên anh đến xem.”
Cố Thiên Tầm quay người lại nhìn anh.
“Anh... không lẽ là vì chuyện này nên đến đây tìm em?”
Cô cẩn thận dò hỏi, sợ rằng mình hiểu lầm ý của anh, và sợ tự mình đa tình thì lại thành chuyện cười cho anh. Nhưng trong lòng vẫn có một chút mong đợi.
“Ừm, đúng vậy.” Mộ Dạ Bạch ngả người lên sofa, mắt vẫn nhìn tivi, nói: “Thực tế chứng tỏ anh đến đây là đúng, em đúng là bị thần hồn nát thần tính không nhẹ.”
“Anh đi gì đến đây?”
“Như em thôi, vé máy bay đã hết rồi, đành lên chuyến tàu gần nhất đến đây.”
Chuyến tàu bọn họ đến không phải tàu cao tốc mà chỉ là tàu thường. Đông người chen chúc mà hơn nữa không khí rất tệ, mùi người mùi mồ hôi, đủ mọi tầng lớp xã hội. Mọi người ngồi tụm lại hút thuốc, đánh bài, ăn mỳ hộp, tất cả các mùi đó quyện vào với nhau.
Từ bé Cố Thiên Tầm đã lớn lên trong hoàn cảnh khá phức tạp mà còn thấy khó chịu nữa là công tử con nhà giàu như Mộ Dạ Bạch. Cô thật không thể tưởng tượng được anh làm sao có thể chịu đựng được hơn 3 tiếng đồng hồ.
Cô thấy rất cảm động, không kiềm lòng được mà quay sang nhìn anh một lúc, thấy vẻ mệt mỏi trên mặt anh, cô có chút không nỡ: “Vậy anh ăn cơm tối chưa?”
“Đi vội nên vẫn chưa ăn gì.” Anh thuận miệng đáp.
Cố Thiên Tầm xót ruột, hỏi anh: “Sao anh không nói sớm?”
Mộ Dạ Bạch lúc này mới nhìn cô, thủng thẳng đáp: “Từ lúc bước vào phòng đã không có cơ hội nói điều đó rồi.”
Cô giật thót, tất nhiên là hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Vừa bước vào phòng một cái là bọn họ đã...
Mặt cô nóng bừng, đứng dậy, cố tình giả bộ điềm tĩnh nói: “Đứng lên đi, em đưa anh đi ăn, đừng để muộn thêm nữa.”
Mộ Dạ Bạch đứng dậy, đưa tay ra nắm lấy tay cô một cách tự nhiên như ruồi: “Giờ còn đi đâu ăn được nữa? Lúc anh đến đã khuya rồi.”
Bị anh nắm lấy tay, Cố Thiên Tầm hơi đơ người ra rồi sau đó hơi ấm từ tay anh khiến cô lưu luyến, cuối cùng vẫn không rút tay ra, để cho anh nắm. “Lúc em về khách sạn có thấy bên đường có một số cửa tiệm nhỏ vẫn còn mở cửa. Đã muộn như vậy rồi, em cũng không cách nào làm đồ ăn ngon hơn được, anh ăn tạm nhé.”
“Anh không kén ăn như em nghĩ đâu, chỉ cần mùi vị bình thường là OK.”
Mộ Dạ Bạch cất chìa khóa vào túi rồi khóa cửa lại. Động tác nhanh gọn, cô chỉ cần ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh, không cần làm gì cả. Anh dắt cô vào trong thang máy, Cố Thiên Tầm nghĩ lại những lời cặp vợ chồng nói lúc trước trong thang máy, bất giác dựa vào người Mộ Dạ Bạch.
Biết Cố Thiên Tầm vẫn còn sợ, Mộ Dạ Bạch nắm chặt lấy tay cô. Một lúc sau cô dần cảm thấy yên tâm hơn rồi mới nói: “Tối nay không phải anh có việc bận à? Anh đến đây rồi thì việc bên đó làm thế nào?”
“Sáng mai giải quyết sau, không gấp.”
“Sáng mai? Vậy anh phải dậy từ rất sớm để về à?”
“Ừm. Anh bay chuyến 6 giờ sáng mai. Nếu không bị delay thì chắc hơn 7h là ra khỏi sân bay.” Trong 3 tiếng đồng hồ ngồi trên tàu, anh đã kịp thu xếp lại lịch trình ổn thỏa.
“Sớm vậy sao? Từ đây ra sân bay cũng phải mất hơn nửa tiếng ngồi ô tô. Ăn tối xong về đến khách sạn cũng phải hơn 12 giờ rồi, chỉ ngủ có vài tiếng như vậy anh có dậy nổi không? Lỡ anh lại bị đau đầu...” Cố Thiên Tầm lo lắng nhìn anh.
Mộ Dạ Bạch nhìn thấy sự lo âu trong mắt cô liền mỉm cười: “Em yên tâm, anh không sao đâu.”
Cố Thiên Tầm cũng cười, không nói gì. Cô cúi nhìn bàn tay mình và anh đang nắm lấy nhau, tim bỗng có cảm giác xao xuyến, cảm thấy hai người như đang yêu nhau vậy...
Chỉ có điều...
Sự ngọt ngào hiện nay của cả hai là vụng trộm!
Trở về thành phố kia, bọn họ lại ai làm việc nấy, quay lại đúng vị trí của mình....
....................
Hai người ngồi xe mất hơn mười phút mới đến được nơi ăn tối. Vào giờ này thì người đi ăn khuya cũng không nhiều nữa. Cả quán ăn đều tĩnh mịch. Đây chỉ là một hàng ăn bình dân, không bài trí gì nhiều, cũng không có những phòng riêng sang trọng, chỉ có vài nhân viên phục vụ đang đứng chào khách, đến gọi món cũng là viết tay ra giấy.
Mộ Dạ Bạch vừa xuất hiện một cái thì hai nữ phục vụ bàn trẻ lập tức nhìn không chớp mắt. Hai cô gái trầm trồ rồi đứng thì thầm với nhau.
Cố Thiên Tầm khẽ cười, chọn đại một bàn ngồi xuống rồi ghé tai anh nói nhỏ: “Em phát hiện ra anh đúng là một bông hoa tươi thắm.”
Anh không chỉ rất thu hút ong bướm mà còn có phần không tự nhiên khi ở đây, chắc hẳn anh rất ít khi vào những chỗ như thế này.
“Vậy em là ong hay là bướm?” Mộ Dạ Bạch hỏi rất nghiêm túc, anh hiểu ý của cô, một câu hỏi ngược mà làm cô lúng túng, cô nghĩ một lát rồi cười: “Em hả? Em là... đạo tặc.”
“Ngắt trộm hoa?” Mộ Dạ Bạch nói theo đầy ăn ý.
“Ừm.” Cô bắt chước biểu cảm của anh, gật đầu theo cách anh hay làm. Mộ Dạ Bạch cười theo: “Vậy xin hỏi cô nương đạo chích này, khi nào mới có thể làm việc tận tâm một chút, đem đóa hoa là tôi đây ngắt về nhà? Hay là... đêm nay luôn đi?”
Câu cuối cùng khiến cô bỗng nghĩ về những cảnh nóng bỏng trong phòng, nghĩ đến nụ hôn của anh, nghĩ đến ngón tay đầy ma lực của anh, Cố Thiên Tầm đột nhiên á khẩu, lúng túng ho một tiếng, vơ lấy tờ menu đơn giản trên bàn lên che mặt rồi nói: “Gọi món thôi!”
Mộ Dạ Bạch nhìn tên những món ăn trên tờ menu thì vui vẻ giơ tay gọi nhân viên phục vụ.
“Xin chào quý khách, xin hỏi muốn gọi gì ạ?” Cô gái trẻ tay cầm giấy và bút nhanh chóng chạy lại. Ánh mắt hoàn toàn dán lên người Mộ Dạ Bạch, không chút che giấu sự vui mừng lấp lánh trong mắt. Cố Thiên Tầm vừa cười vừa tự rót trà cho mình.
Anh thật giống con đom đóm, đi đến đâu cũng phát sáng, cho dù có giản dị thế nào đi chăng nữa. Giống như lần đầu gặp mặt ở Thịnh Thế cũng là cảnh tượng như thế này.
Chỉ là đối mặt với người lạ thì anh luôn tạo ra cho người khác cảm giáccao quý xa cách, ví dụ như bây giờ.
Anh chỉ lạnh lùng nhìn cô nhân viên, và tránh ánh mắt cô ta nhìn mình như không để ý đến ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của cô ta. Sau đó anh quay sang hỏi Cố Thiên Tầm: “Em muốn ăn gì?”
Cô nhân viên phục vụ không những không thất vọng mà ngược lại sự ngưỡng mộ trong ánh mắt lại càng tăng lên. Người đàn ông ân cần như vậy càng đẹp trai! Tiêu sái lịch thiệp, còn có chút lạnh lùng!
Cố Thiên Tầm lại nghĩ sang chuyện khác.
Như thế này thì ai mà trở thành người yêu của anh chắc là sẽ luôn có cảm giác bất an. Vì vậy.... chỉ có người phụ nữ tỏa sáng lấp lánh hào quang mới tương xứng với anh.
Mà cô thì... hoàn toàn không phải một người như vậy...
“Em đang ngây ra đó làm gì vậy?” Mộ Dạ Bạch nhíu mày, gõ nhẹ lên trán cô một cái. Lúc này cô mới định thần lại nhìn anh, cố gắng che lấp đi cái cảm giác buồn bã trong lòng, cô cười một cái: “Em không muốn ăn gì cả, tối nay em ăn hơi nhiều, bây giờ còn chưa tiêu hóa hết.”
Cô bưng cốc trà lên, mắt nhìn menu một lượt, hỏi cô phục vụ: “Ở quán này có món nào đặc biệt hút khách không?”
“Có ạ. Khách gọi nhiều nhất là món...” Cô gái trẻ còn chưa kịp nói hết thì mặt đã đỏ bừng. Mắt nhìn sang Mộ Dạ Bạch. Anh cũng nhìn sang côm không phát hiện thấy điều gì kỳ lạ, chỉ hỏi: “Là món gì?”
“...Ngẩu pín bò.”
“Hả...” Cố Thiên Tầm đang uống trà, bị ba từ đó làm cho đỏ mặt. “Nhìn anh ấy rất giống người cần ăn món này sao?”
Bị hỏi như vậy, cô phục vụ càng đỏ mặt hơn, nhìn sắc mặt sa sầm lại của Mộ Dạ Bạch, cô ta vội vàng giải thích: “Tôi không phải có ý đó. Chỉ là... gợi ý cho hai người thôi. Tuy là món này hơi đắt một chút nhưng đầu bếp nhà hàng chúng tôi tay nghề giỏi, những khách ăn qua đều khen ngon.”
Cố Thiên Tầm nhìn sắc mặt Mộ Dạ Bạch, cố nhịn cười, trêu anh: “Mộ tổng, anh thấy thế nào? Có muốn ăn không?”
Mặt Mộ Dạ Bạch u ám nhìn cô một cái: “Được thôi, đã nhiệt tình đề cử như vậy thì chúng ta ăn thử xem sao.” Sau đó cô nhỉn nữ phục vụ rồi nói: “Thêm ba món nữa, nhẹ nhàng đơn giản thôi, cô chọn là được rồi.”
“Vâng, xin quý khách vui lòng đợi một lát.”
Cô phục vụ mang menu đi khỏi, Cố Thiên Tầm nhấp ngụm trà, vẫn cười vì chuyện vừa nãy. Anh tự rót trà cho mình rồi nhìn cô một cái, nói đều đều: “Có vẻ em rất bất mãn vì anh đã không làm gì em nhỉ?”
Cố Thiên Tầm khựng lại, cô chợt hiểu ra điều gì đó, vội vàng trừng mắt giải thích: “Em không phải có ý đó!”
“Không cần phải xấu hổ, lát nữa anh sẽ chiều lòng em.” Mộ Dạ Bạch thản nhiên nói tiếp, không thèm để ý đến gương mặt đang đỏ bừng của cô, mặt rất nghiêm túc nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Vừa hay còn lại vài tiếng đồng hồ, đêm nay chúng ta tranh thủ khỏi ngủ luôn.”
Cố Thiên Tầm há hốc miệng.