"Ầm!"
Nhận được tin, có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng đột nhiên tràn ra con đường này.
May mà quán pub này nằm ở vị trí khá vắng vẻ nên giờ này gần như không có người đi trên đường.
Cửa bị mở ra, một đám người xông vào.
Jason vốn định quan sát từ xa nhưng đột nhiên lại nổi hứng, nảy sinh ý định tận mắt chứng kiến thảm cảnh nhân vật truyền kỳ Fred Keith mất mạng.
Anh ta nở nụ cười hào hứng.
Tiện tay cầm cây súng ngắn đặt trên ghế lái phụ lên, Jason nhanh chóng nhảy xuống xe rồi đi theo đám người xong vào quán pub đập phá.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, những âm thanh thê lương liên tục vang lên trong quán pub.
Người đang định đi vào đột nhiên dừng lại, sau đó nắm chắc cây súng trong tay rồi đột ngột lao vào trong.
Cánh cửa bị đẩy ra rồi lại đóng vào, thế nhưng không thể ngăn được những tiếng kêu thảm thiết liên tục và tiếng súng đùng đoàng.
Tình hình chiến đấu khá nghiêm trọng, nhưng Jason không hề sợ hãi. Anh ta nghĩ rằng, dù Fred Keith có mạnh đến mức nào, nếu không có lính đánh thuê HX hộ tống thì còn có một người phụ nữ yếu như gà bên cạnh cần bảo vệ.
Anh ta không tin bao nhiêu người như vậy mà còn không bắt được anh.
"Cút!"
Jason nhìn người phía trước rồi quát một tiếng.
Đám người quay đầu lại, thấy người tới là Jason thì kính cẩn nhường ra một con đường để anh ta thuận lợi đi qua.
Đột nhiên, không khí trong phòng trở nên im ắng, hàng loạt tiếng súng vừa vang lên ầm ầm và tiếng kêu la thảm thiết chợt im bặt.
Quán pub lớn như vậy nháy mắt khôi phục sự yên tĩnh như ban đầu.
Jason nhướng mày, sau đó lại từ từ thả lỏng ra, cảm giác hơi tiếc nuối.
Xem ra Fred Keith đã thiệt mạng thật rồi.
Anh ta mím môi, lại nhíu mày, đặt hai tay lên cánh cửa lớn rồi đẩy mạnh ra.
"Rầm!"
Ngay khi trước mắt chợt sáng lên, anh ta đang định nhìn rõ không gian bên trong thì một nguồn lực cực lớn đột nhiên đánh thẳng vào bụng anh ta.
Jason bay ngược ra ngoài, đập thẳng vào đám đàn ông cao lớn đằng sau rồi rơi xuống đất.
Anh ta nhìn về phía cánh cửa "ăn thịt người", lúc này cánh cửa đã bị người ta cố định lại, không còn di chuyển được nữa.
Một người phụ nữ tóc ngắn với sắc mặt lạnh lùng, đang mặc váy dài đứng ở cửa, một tay rút điếu thuốc ra khỏi miệng rồi vứt xuống đất.
"Được đấy, cái váy dài vướng víu này cũng không cản được em!"
Hồn Ma chậm rãi xuất hiện sau cánh cửa, tất nhiên trên người anh ta là bộ vest đen của Fred.
Còn người đóng giả là Thẩm Mộ Khanh chính là Rắn Đuôi Chuông.
Su khi nhìn thấy hai người này, con ngươi của Jason co rụt lại, một chút tiếc nuối và sung sướng vì chiến thắng đã hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra rồi, đội lính đánh thuê cao cấp HX vốn không rời khỏi biệt thự, mà kế hoạch dừng lại ở Frankfurt cũng là giả!
Đây là cạm bẫy! Cạm bẫy!
Thấy anh ta sắp giơ cây súng lục lên, Rắn Đuôi Chuông nhanh nhẹn nhảy xuống, đá văng cây súng trong tay anh ta ra.
"Lạch cạch!"
Cây súng ngắn rơi xuống đất, con đường bên ngoài quán pub và tất cả những con đường có thể đi được hay trong hẻm nhỏ đều đột ngột xuất hiện rất nhiều người.
Những người này không phải người của Fred Nick mà đều là thuộc hạ của Fred Keith đã được huấn luyện bài bản.
Còn hầu hết những người của Fred Nick ở Frankfurt đều không được trải qua hệ thống huấn luyện, sau khi thấy cả đội bị bao vây thì sợ muốn tè ra quần.
Những người đang cầm súng ngắn trong tay không dám hành động thiếu suy nghĩ, cả người run lẩy bẩy, chờ bị đám người của Rắn Đuôi Chuông xử lý.
Rắn Đuôi Chuông thấy Jason còn muốn giãy giụa thì nhấc một bàn chân đang đi giày cao gót lên giẫm thẳng vào cổ tay anh ta.
Cô ấy dồn sức xuống bắp chân để gót giày cao gót nhọn hoắt giày xéo lặp đi lặp lại, cuối cùng hoàn toàn đâm vào trong thịt.
Máu tươi từ từ chảy ra, nhưng Jason chỉ nghiến chặt răng, cắn nát tiếng kêu gào đau đớn rồi nuốt vào bụng.
Hai mắt Jason đỏ bừng, gân xanh hằn hết lên trán và cổ, mồ hôi lạnh trút xuống như mưa.
Rắn Đuôi Chuông nghiêng đầu khó hiểu, lực dưới chân lại tăng thêm mấy phần, gót giày cao gót nhọn hoắt xuyên qua máu tươi đâm thẳng vào xương của Jason.
Thế mà thằng nhãi này lại không kêu một tiếng nào, lại còn trợn mắt căm phẫn nhìn Rắn Đuôi Chuông.
"Ừm." Rắn Đuôi Chuông khẽ gật đầu, nhíu mày nói: "Giỏi lắm, Fred Nick nuôi được một con chó trung thành nha."
Nói xong, cô ấy nhấc chân ra khỏi cổ tay Jason.
"Đáng tiếc, anh chọn sai chủ rồi." Rắn Đuôi Chuông giơ tay lên, một cây súng lục xuất hiện trong tay cô, theo cánh tay chậm rãi di chuyển, họng súng ngắm thẳng giữa trán anh ta.
Cô ấy còn chưa bóp cò thì Bach đã xuất hiện, tay cầm một con dao quân dụng ngăn cản hành động của Rắn Đuôi Chuông.
"Trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, ngài Fred còn một việc cần làm." Bach nở nụ cười xin lỗi với cô ấy, sau đó chậm rãi bước lại gần Jason đang hấp hối, anh ấy ngồi xổm xuống.
"Đây là món quà mà ngài Fred tặng cho cậu Nick, hy vọng cậu ấy sẽ thích."
Khi tiếng nói vừa dứt, Jason yếu ớt híp mắt lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy con dao quân dụng đang đến gần qua khe hở nho nhỏ, còn có ánh sáng phát ra từ lưỡi da bóng loáng.
Dao sắc rạch qua da thịt, chậm rãi xẹt qua gương mặt anh ta theo động tác tay của Bach.
Đến cuối cùng, Jason rên rỉ đau đớn, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Rắn Đuôi Chuông quay lại nhìn Hồn Ma, rồi bật cười nói: "Còn tưởng là một tên xương cứng thật, xem ra thuộc hạ của Fred Nick cũng chẳng ra gì."
"Bảo sao anh ta lại giao phía sau lưng cho lũ cháu Flamingo." Hồn Ma ngồi xổm xuống để nhìn rõ chữ khắc trên mặt Jason, cây súng lục trong tay liên tục xoay vòng vòng.
LOSER.
Năm chữ này suýt nữa lấy mạng Jason.
Sau khi hoàn thành nhát dao cuối cùng, Bach đứng dậy, hài lòng ngắm nhìn "tác phẩm" của mình.
Sau đó, anh ấy đứng lên, quay lại nhìn Rắn Đuôi Chuông, cúi đầu nói: "Làm phiền trưởng quan Rắn Đuôi Chuông tự tay đưa anh ta đi gặp Satan.
Cây súng ngắn ngắm thẳng vào trán anh ta, Jason cố dồn hết chút sức lực cuối cùng để cất giọng khàn khàn: "Không... Fred Keith, sẽ có... Sẽ có ngày cậu Nick lấy lại vị trí vốn thuộc về mình."
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, Rắn Đuôi Chuông lạnh lùng rũ mắt nhìn người đàn ông máu me bê bết, mặt không cảm xúc.
"Mang về đi, tôi biết các anh có thể liên hệ được với Fred Nick, nhất định phải đưa thi thể này cho anh ta xem." Rắn Đuôi Chuông vỗ vỗ cây súng ngắn vẫn còn nóng bỏng vào một kẻ trong đám bọn chúng, nói.
Người đàn ông bị vỗ sợ hãi run lẩy bẩy, vội vàng gật đầu như trống bỏi, còn chẳng dám nhìn vào mắt người phụ nữ trước mặt.
Nhận được một đáp án hài lòng, Rắn Đuôi Chuông nở nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày hôm nay.
Cô gái đang mặc chiếc váy dài nhuốm máu chậm rãi xoay người lại, tươi cười với Hồn Ma.
"Hồn Ma, nghỉ ngơi thôi."