Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên lặng nghe tiếng tim anh đập, cuối cùng cô cũng có thể chạm vào một người sống động như vậy chứ không phải gặp nhau trong những cơn ác mộng đáng sợ kia.

 

Vuốt ve an ủi một lúc lâu, giọng nói kia  cuối cùng cũng thoát khỏi ham muốn trước đó, nhẹ nhàng nói:

 

"Anh thấy tin nhắn em gửi rồi, xin lỗi vì anh không thể trả lời được."

 

Tình huống lúc đó khẩn cấp, kẻ địch ấp đến bất ngờ, anh còn chưa kịp soạn xong tin nhắn gửi đi thì hỏa lực đã tới trước mắt.

 

Không có thời gian lo nghĩ đến chuyện khác, bất kể là ai gặp tình huống đó cũng sẽ ném điện thoại xuống, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp phản kích.

 

Nhưng Fred lại nắm chặt chiếc điện thoại vẫn còn phát sáng đó trong tay.

 

Đợi đến khi mọi thứ ổn định lại, lúc anh cúi xuống kiểm tra thì chiếc điện thoại kia đã tắt ngúm, bị bóp nát.

 

"Không sao đâu." Thẩm Mộ Khanh đưa tay ra siết chặt bàn tay to lớn của anh như đang an ủi: "Anh thấy được tin nhắn đó thì sứ mệnh của nó cũng đã hoàn thành."

 

Hơi thở ấm áp thơm ngát của cô gái phả vào lồng ngực rắn chắc của anh.

 

Fred kiềm chế xúc động trong lòng, đè thấp giọng hỏi cô:

 

"Những lời em nói là thật đúng không?"

 

Thẩm Mộ Khanh bất chợt nhớ lại đêm anh rời đi, tối đó cô trằn trọc không yên, cuối cùng gửi tin nhắn đi, xấu hổ đến mức lại vùi đầu vào lồng ngực anh.

 

Trong vòng tay vô cùng an toàn đó, cô yên tâm lại thỏa mãn gật đầu:

 

"Đúng vậy, rất nhớ anh, nhớ đến mức không ngủ được, vẫn luôn đợi anh về, thế mà anh lại để em đợi lâu như vậy."

 

Cô nằm nhoài trên người anh, nhìn như đang trách cứ và than phiền nhưng Fred lại cảm thấy vui chưa từng có.

 

Đây là niềm vui đặc biệt nhất, ngay cả niềm vui khi kiểm soát được toàn bộ gia tộc Fred cũng không thể sánh bằng. 

 

Anh chỉ cảm thấy máu mình sôi lên, thứ bên trong tim đầy như muốn tràn ra.

 

Cô gái lấn tới, áp sát, vươn môi đến đặt một nụ hôn lên ngực anh, khao khát nhận thêm sự yêu thương từ anh.

 

"Fred Keith."

 

Cô bất ngờ nhẹ giọng gọi tên anh, trong giọng nói là tình cảm quyến luyến chưa từng có trước đây.

 

"Rắn Đuôi Chuông đã kể với em tất cả những nguy hiểm và khủng khiếp của gia tộc Fred, cô ấy muốn em sẵn sàng đối mặt cùng anh."

 

Cô chậm rãi nói ra, những lời này khiến hơi thở của Fred hơi chậm lại, cả căn phòng dường như chỉ còn nghe thấy tiếng hai trái tim đập liên hồi.

 

"Em rất quý mạng sống của mình." Thẩm Mộ Khanh dường như hơi ngượng ngùng nhưng Fred lại hiểu ý trong lời cô nói.

 

Cô không muốn cùng anh đối mặt, đó là suy nghĩ trong lòng cô.

 

Nhưng Thẩm Mộ Khanh lại đột nhiên gẩng đầu lùi lại, ngước lên cố gắng nhìn vào đôi mắt xanh kia.

 

Cho dù biết Fred không thể nhìn thấy nhưng chỉ cần cô nhìn vào đôi mắt đó là đã có đủ dũng khí.

 

"Nhưng bây giờ em đã thay đổi ý định rồi." Thẩm Mộ Khanh cười ranh mãnh, đôi mắt sáng long lanh, lấp lánh ánh nước: "Fred Keith, anh sẽ bảo vệ em, đúng không?"

 

Ngay cả hô hấp cũng bắt đầu nóng bừng lên, Thẩm Mộ Khanh đánh bạo chọc lên ngực anh.

 

Ngay lập tức tay cô đã bị một bàn tay to lớn nắm trọn lấy.

 

Đôi môi hạ xuống, in mạnh lên trên môi cô gái. 

 

Dịu dàng quyến luyến, cô hoàn toàn cảm nhận được tình yêu trong đó.

 

Nụ cười thoáng hiện trên môi, cô bất ngờ vòng tay qua cổ anh, cố gắng ngẩng đầu lên để anh thấy thoải mái đòi lấy hơn.

 

Đầu lưỡi khẽ run, chủ động cuốn lên, quyến rũ quấn quanh chiếc lưỡi lớn đang chuẩn bị càn quét tất cả.

 

Mút vào thật sâu, tiếng môi chạm môi vang lên bên tai.

 

Nụ hôn này không cuồng nhiệt lại mang theo dục vọng xâm chiếm mãnh liệt như trong dĩ vãng nhưng hôn sâu như vậy lại thân mật hơn so với những lần hoan ái kia.

 

Bọn họ đang hôn lên gốc rễ linh hồn của nhau, bao gồm cả trái tim đáng thương và sống lưng kiêu hãnh. 

 

Lần này, anh cúi đầu vì cô, cô dũng cảm vì anh.

 

Thẩm Mộ Khanh mơ mơ màng màng, toàn thân tê dại, ngay cả đôi tay quấn quanh cổ anh cũng bắt đầu run rẩy, suýt thì rơi xuống.

 

Ngón chân cô cũng bắt đầu co lại, lúc bàn tay Fred chui vào váy ngủ đặt lên đùi cô, từ từ di chuyển đến eo cô, Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí.

 

Cô khẽ quay mặt đi, thở dốc, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng:

 

"Anh... anh còn đang bị thương đó... Không được!"

 

Giọng nói ngắt quãng nhưng lại kiên quyết không cho tranh cãi, Thẩm Mộ Khanh rút tay lại, giữ chặt bàn tay lớn đang nhẹ nhàng vuốt ve ở eo cô. 

 

Nhưng người trước mặt hoàn toàn không có ý định dừng lại, nghiêng đầu di chuyển xuống dưới, đôi môi đặt lên cần cổ run rẩy của cô.

 

Cả đầu anh vùi vào cổ cô, sống mũi cao không ngừng cọ vào xương quai xanh của cô.

 

Anh còn cố ý thở dốc, chọc cho Thẩm Mộ Khanh mềm nhũn ra như nước ngồi gục trong lãnh địa của anh.

 

Nhưng khi ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, người đàn ông này cuối cùng cũng dừng tay lại, vòng tay ôm lấy toàn bộ cơ thể  nhỏ nhắn của cô vào trong lòng.

 

Anh cúi đầu thân mật hôn lên trán cô, đôi môi mỏng cũng không rời đi, mở ra khép lại trên vầng trán mịn màng của cô, đưa ra lời thề nguyện của mình.

 

 "Anh sẽ bảo vệ em."

 

Lòng cô cuối cùng cũng bình yên.

 

Mấy ngày sau đó, Thẩm Mộ Khanh không phải đang chăm sóc Fred thì là đang chăm sóc anh trên giường, ngay cả Bach cũng không có cơ hội đến gần.

 

Tất cả mọi thứ Thẩm Mộ Khanh dường như đều cảm thấy không yên tâm, phải kiểm tra từng thứ một mới yên tâm dùng trên người Fred.

 

Bach nhìn cô gái đang bận rộn trong phòng, vui vẻ thay thuốc cho Fred, cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút.

 

Lúc ấy ở trên xe, anh ấy nghe thấy ngài ấy nhắc đến nữ chủ nhân của gia tộc Fred thì trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên.

 

Mà bây giờ, sau khi nhìn thấy quyết tâm trở về sớm dù trên người chồng chất vết thương, nguy hiểm đến cả tính mạng của ngài ấy, anh ấy cũng đã nghĩ thoáng hơn.

 

Bach chỉ hy vọng Thẩm Mộ Khanh sẽ không phụ tình yêu của Fred.

 

Dưới sự chăm sóc đầy yêu thương và cẩn thận từng li từng tí của đồng chí Thẩm Mộ Khanh, vết thương của Fred cũng dần bình phục.

 

Ngoài công lao của Thẩm Mộ Khanh ra còn nhờ mấy ngày hôm nay tâm trạng của Fred rất tốt.

 

Cô gái anh thích không ngừng đi qua đi lại trước mặt anh, giống như một bà cụ trẻ không ngừng dặn dò đám thuộc hạ của anh.

 

Bất kể trong phòng có người hay không, mỗi lần anh muốn, cho dù không nhìn thấy, cũng có thể chuẩn xác kéo cô vào lòng, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lải nhải của cô.

 

Thẩm Mộ Khanh vốn đang khí thế mười phần cũng chỉ có thể đỏ mặt, nhũn chân tiếp tục dặn dò một đám người đang cúi đầu.

 

Trong khoảng thời gian gần một tháng tiếp theo, được Thẩm Mộ Khanh dìu đỡ, Fred đã có thể tự do đi lại trong biệt thự, dạo quanh vườn hoa và trang viên.

 

Trong thời gian này có một người quen đã đến thăm.

 

Gladster, người đã đi cùng Constance Lucini trong Thâm Hải Di Châu lúc đó.

 

Đối tác kinh doanh của Fred.

 

Mùa hè nóng nực còn chưa kết thúc, vì để Fred hấp thụ đủ các loại dưỡng chất, Thẩm Mộ Khanh đã tốn không ít công sức.

 

Hôm đó, khi cô đang bưng đĩa trái cây định đút cho anh ăn, Charlotte đột nhiên dẫn một người đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK