Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổng chính của trường đua ngựa vô cùng rộng rãi, được chia thành hai phía: trong nhà và ngoài trời.

 

Hôm nay, chủ trường đua ngựa là Finn Eve đã đặc biệt sắp xếp để toàn bộ trường đua ngựa không mở cửa đón khách, chỉ có những con cháu nhà giàu được cô ấy mời đến tham dự.

 

Chiếc Lincoln dừng lại, cửa xe cũng được tài xế mở ra. Gladster không quan tâm đến Finn Eve đang đứng bên cạnh, sải bước dài ra khỏi xe.

 

Anh ấy nắm lấy tay Dolores đang duỗi ra, dìu cô ấy xuống xe.

 

Nhưng còn Thẩm Mộ Khanh ở phía sau, anh ấy lại không dám đụng chạm gì cả. Chỉ nghĩ đến ánh mắt rình rập khắp nơi của Fred thôi mà anh ấy đã không khỏi rùng mình.

 

"Khanh."

 

Dolores thì ngược lại, cô ấy hoàn toàn không có vẻ gì là khách sáo trước Thẩm Mộ Khanh. Cô ấy nắm lấy tay Thẩm Mộ Khanh đang chuẩn bị bước xuống xe, nhẹ nhàng kéo cô ra.

 

"Anh Gladster."

 

Thẩm Mộ Khanh có chút ngượng ngùng, nhanh chóng gật đầu chào Gladster trước, coi như chào hỏi.

 

"Chào buổi trưa hai quý cô xinh đẹp."

 

Lúc này, Gladster đang mặc bộ trang phục cưỡi ngựa bó sát, chiếc mũ bảo hộ trên đầu cũng được anh ấy cởi ra và cầm trên tay. Tuy mái tóc hơi rối bời nhưng dưới ánh nắng mặt trời lại vô cùng quyến rũ.

 

Hơi thở nam tính của người đàn ông ngoại quốc như tỏa ra khắp nơi, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt như một vị hoàng tử châu Âu.

 

Bỗng nhiên, trong đầu cô hiện ra hình ảnh Fred mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen.

 

Dáng vẻ cao quý của người đàn ông, cùng với thân hình vạm vỡ, bao gồm cả đôi mắt xanh lục lạnh lùng và kiêu hãnh.

 

Hình như hai chữ "hoàng tử" không đủ để miêu tả anh, có lẽ từ "đế vương" sẽ phù hợp hơn.

 

"Khanh, cô không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

 

Mặt cô đỏ bừng bừng mà không hề hay biết, cho đến khi Dolores bỗng lên tiếng, cau mày lo lắng lắc nhẹ vai cô. Lúc đó, cô mới ngừng suy nghĩ đang bay xa về phía người đàn ông kia lại.

 

Cô ngước mắt, chớp chớp đôi mắt long lanh như nước, dùng mu bàn tay chạm vào má mình, tùy tiện tìm một cái cớ: "Không cần lo lắng, có lẽ do trời quá nóng mà thôi."

 

Nói xong, Thẩm Mộ Khanh cũng chỉ có thể mỉm cười ngại ngùng với hai người.

 

"Trời rất nóng, các vị hãy vào trường đua ngựa trước đi. Gladster rồi cũng đã đến rồi, chỗ tôi có vài con ngựa rất đẹp đó!”

 

Bỗng nhiên, Finn Eve bước tới chỗ ba người. Cô ấy trang điểm rực rỡ, môi đỏ mọng cũng cong lên, hệt như một mỹ nhân tuyệt sắc.

 

Sau khi chào hỏi Finn Eve, Dolores cũng thấy rất lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Mộ Khanh nên gật đầu theo lời Finn Eve, kéo cô vào trường đua ngựa.

 

Vừa bước vào sảnh chính của trường đua, cảm giác mát mẻ ùa đến khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Mùa hè ở Đức rất nóng bức, chỉ ở ngoài trời một lát thôi cũng đã nóng nực không chịu nổi.

 

Sảnh chính của trường đua ngựa có vẻ sáng sủa và đơn giản, chỉ có một người đang đứng ở quầy lễ tân. Nhìn vào bên trong, những gì đập vào mắt họ chính là những phòng nghỉ sang trọng và tiện nghi.

 

Tất cả các phòng nghỉ đều có một vách kính để có thể nhìn ra trường đua ngựa ngoài trời.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, một trường đua ngựa như vậy chỉ dành cho những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu.

 

"Đây là phòng nghỉ, bên tay trái là trường đua ngựa ngoài trời, bên tay phải là trường đua ngựa trong nhà." Finn Eve đi trước mọi người, liên tục đưa tay giới thiệu từng nơi.

 

Sau đó, cô ấy đột nhiên dừng nói, quay lại mỉm cười thân thiện với Thẩm Mộ Khanh,

 

"Nếu quý cô này thấy không khỏe ở đâu đó, vậy hôm nay chúng ta hãy chơi trong trường đua ngựa trong nhà nhé, ở đó có máy lạnh."

 

Thẩm Mộ Khanh nghe thấy vì mình mà kế hoạch của mọi người thay đổi, cô mở to hai mắt, lắc đầu rồi xua xua tay: "Không cần đâu, tôi không sao cả, cứ theo kế hoạch của mọi người đi.

 

Cánh tay bị ai đó lay lay, Thẩm Mộ Khanh quay đầu lại thì phát hiện Dolores đang ôm lấy cánh tay mình mỉm cười cảm ơn Finn Eve.

 

Sau đó, cô ấy tiến thẳng đến chỗ Thẩm Mộ Khanh, nở nụ cười đầy ranh mãnh.

 

"Nếu cô xảy ra chuyện gì, ngài Fred sẽ lật tung toàn bộ nơi này lên. Lúc đó, nhà Finn Eve cũng sẽ gặp họa, vì vậy chơi ở trong nhà là lựa chọn tốt nhất."

 

Cô đã tận mắt chứng kiến sự độc đoán và tàn bạo của Fred. Chỉ vì Constance Lucini khiến cô khó chịu mà cô ta phải chịu kết cục như vậy.

 

Mặc dù Constance Lucini là người khiêu khích trước nhưng hình phạt dành cho cô ta quá nặng nề.

 

Fred không tin vào thần linh nhưng cô lại bằng lòng tin. Cô muốn tích đức cho anh, bất kể câu chuyện về thiên đường hay địa ngục có thật hay không.

 

Sau khi rùng mình một cái, Thẩm Mộ Khanh mới quay sang Finn Eve đang nhìn mình và mỉm cười xin lỗi: "Vậy thì cám ơn cô Eve."

 

Người phụ nữ xinh đẹp đó xua tay một cách vô tư, vuốt lại mái tóc dài buộc sau gáy, nháy mắt với mọi người.

 

"Gọi tôi là Eve được rồi, tôi rất thích mọi người."

 

Không biết lời nói của cô ấy có thật lòng hay không, nhưng mọi người cũng không hề từ chối, chỉ gật đầu khi nghe cô ấy nói vậy.

 

Mọi người tiến vào bên trong trường đua, những tiếng reo hò cổ vũ dần vang vọng đến tai Thẩm Mộ Khanh. Mọi người đều đồng thời nhìn ra ngoài sân.

 

Có vài người đàn ông và phụ nữ mặc quần áo cưỡi ngựa đang phi nước đại ngoài sân.

 

Mặc dù đội mũ nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh mái tóc dài của mình bị gió cuốn bay phấp phới sau gáy.

 

“Hôm nay có khách đến chơi sao?” Thẩm Mộ Khanh nhìn những người trong đó, không kiềm được lên tiếng hỏi.

 

“Họ không phải là khách, họ cũng là bạn mà tôi mời đến chơi, chỉ có mấy người chúng ta chơi thôi, nghĩ thôi cũng đã thấy chán.”

 

Finn Eve nhìn mọi người đang phi ngựa mà trong lòng háo hức không thôi.

 

Chẳng hề chần chừ, cô ấy đội lại chiếc mũ đang cầm trên tay, hất cằm về phía Gladster.

 

"Xin lỗi các quý cô, tôi đi một lát. Anh Gladster biết phòng thay đồ ở đâu, anh ấy sẽ dẫn các quý cô đến đó."

 

Nói xong, cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh, nhướng mày quay người chạy ra ngoài sân, chỉ để lại một bóng hình kiều diễm cho ba người.

 

Dolores cũng thôi không nhìn theo nữa nhưng cô ấy cũng không quên trêu chọc Gladster đang tỏ ra bất lực: "Có vẻ như một buổi sáng nay hai người đã tiến triển khá tốt nhỉ."

 

Ngay cả Gladster cũng không thể hiểu nổi Finn Eve đang nghĩ gì.

 

Đối với thái độ của cô ấy, Gladster không có ý định vạch trần, hơn nữa việc kết bạn với cô ấy cũng không hoàn toàn vô ích.

 

Anh ấy không trả lời Dolores, chỉ nhướng mày và nhún vai: “Đi thôi, hãy để tôi, người bảo vệ này đưa hai quý cô xinh đẹp đến phòng thay đồ."

 

Dolores thấy không moi được tin tức gì thêm nên cũng không hỏi nữa, chỉ quay sang hỏi Thẩm Mộ Khanh: “Khanh, cô có thể cưỡi ngựa không?”

 

Khi còn nhỏ, Thẩm Mộ Khanh được cha cho cưỡi ngựa một chút. Cô thoáng để lộ vẻ e thẹn, tuy sắc đỏ trên má phai đi bớt nhưng vẫn còn phớt hồng.

 

Mặt trời đang tỏa ánh nắng rực rỡ, như một quả táo nhỏ chín mọng, căng tròn và đầy đặn, chờ người hái lượm.

 

"Tôi không biết nhưng tôi rất muốn thử!" Cô nàng nhà họ Thẩm lo lắng rằng mọi người sẽ không cho mình cưỡi ngựa nên vội vàng bổ sung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK