Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồn Ma che chỗ bị Rắn Đuôi Chuông đá, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô ấy.

 

Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng nhìn ra, trưởng quan Hồn Ma không chỉ có quan hệ với Rắn Đuôi Chuông mà đêm qua còn làm chuyện xấu.

 

Đột nhiên mặt cô đỏ bừng lên, mở cửa sau xe của hai người, ảo não chui vào, cửa xe đóng lại.

 

Chỉ một lát sau, cửa kính xe đang đóng chặt bỗng nhiên hạ xuống một chút xíu, mở ra một khe hở nhỏ.

 

Qua cửa kính không thể nhìn rõ mọi thứ trong xe nhưng lúc này Rắn Đuôi Chuông cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò hóng hớt của Thẩm Mộ Khanh.

 

Cô ấy bước tới, lại đấm Hồn Ma một phát, thấy anh ta bị đau mới thoáng mềm lòng, nói: "Ngoan ngoãn đợi ở biệt thự đi, không được đi lung tung."

 

Thấy Rắn Đuôi Chuông không còn nói mấy câu đuổi mình đi nữa, Hồn Ma lập tức vui vẻ ngẩng đầu lên, đâu còn dáng vẻ ôm vết thương yếu ớt kêu rên vừa nãy nữa.

 

Không để ý đến anh ta nữa, Rắn Đuôi Chuông mở cửa bên ghế tài xế, lên xe rồi nhanh chóng lái ra khỏi trang viên.

 

Bọn họ vẫn đi con đường đến gia tộc Nicholas, trong lòng Thẩm Mộ Khanh thầm mong đợi, hào hứng nói với Rắn Đuôi Chuông:

 

"Rắn Đuôi Chuông, chờ đến khi xem đống vải đó, tôi nhất định sẽ tự tay may cho cô và Dolores một bộ sườn xám."

 

Đôi mắt hạnh của cô gái sáng ngời, hai tay chắp lại trước ngực, hàm răng hơi lộ ra, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng và yêu kiều.

 

Giống như một vị thiên sứ không rành thế sự, vô tình lạc xuống trần gian, khiến mọi người yêu thương.

 

"Của cô sẽ dùng màu xanh lam, màu xanh lam giống như đôi mắt cô, Dolores thì dùng màu vàng nhạt, màu vàng nhạt dịu dàng giống như cô ấy vậy." Cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra niềm vui của hai người khi nhận được món quà.

 

Rắn Đuôi Chuông thấy vậy trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ấm áp, có thể tiếp nhận nhiệm vụ của Fred Keith là điều may mắn nhất mà cô ấy từng làm trong năm nay.

 

Cô ấy đang định khen ngợi bé cưng khiến người ta vui vẻ này thì Thẩm Mộ Khanh đột nhiên mở miệng: "Nếu trưởng quan Hồn Ma nhìn thấy cô mặc nó nhất định sẽ không chờ đợi nổi đâu."

 

Đây là mấy lời hung ác tàn bạo gì vậy? Rắn Đuôi Chuông vốn đã miễn dịch với những thứ này nhưng khi nghe thấy những lời đó thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Mộ Khanh thì vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

 

"Chúng ta đến rồi, đến dinh thự của gia tộc Nicholas rồi."

 

Cánh cửa sắt trước mặt được lính canh mở ra, Rắn Đuôi Chuông vội vàng nói sang chuyện khác, dẫn dắt sự chú ý của Thẩm Mộ Khanh tập trung vào vị trí của chiếc xe.

 

Vừa lái xe vào đình viện trước căn biệt thự chính, qua cửa kính xe ô tô, Thẩm Mộ Khanh đã nhìn thấy Dolores mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, xách một chiếc túi cùng màu đang đợi ở bên ngoài.

 

Nhìn chiếc xe đang đến gần, trên khuôn mặt vốn thờ ơ của Dolores hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

 

Xe vừa dừng lại, cửa đã bị Thẩm Mộ Khanh mở ra từ bên trong, mi mắt cô cong cong, vẫy vẫy tay với cô gái ở bên ngoài: "Dolores, mau qua đây."

 

Nhìn thấy sự vội vã của cô, nụ cười của Dolores càng sâu hơn, ngay những đám mây trắng đang nhàn nhã dạo chơi trên bầu trời cũng không thể sánh bằng, cô ấy gật đầu, vén váy lên ngồi vào trong xe.

 

"Tôi rất mong chờ, không thể chờ đợi được xem tay nghề của Khanh." Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, không chỉ các quý bà, quý cô thượng lưu mà ngay cả bản thân cô ấy cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh đột nhiên bước đến từ đằng sau cánh cửa hoa lệ kia.

 

Sự quyến rũ và nét ý nhị của phụ nữ phương Đông và cảm giác thoải mái như đang ở Giang Nam, tựa vào lan can nghe nhạc đều hiện lên trong lòng.

 

Cô ấy cũng đã từng đến Trung Quốc nhưng trong số những cô tiểu thư mà cô ấy từng gặp không có ai xinh đẹp và rạng rỡ như Thẩm Mộ Khanh.

 

"Tôi làm rất chậm, sợ là còn phải đợi rất lâu." Thẩm Mộ Khanh mím môi cười ngượng ngùng: "Bộ sườn xám mặc ở buổi đấu giá lần trước đã tốn gần hai tháng của tôi nhưng tôi rất hài lòng về thành phẩm."

 

Nghe vậy Dolores chỉ có thể tiếc nuối gật đầu: "Ngài Fred sẽ không dừng chân ở Munich quá lâu, tôi chỉ có thể đến Berlin tìm cô sau vậy."

 

Thẩm Mộ Khanh vỗ vỗ tay cô ấy như muốn an ủi: "Mấy quý bà ở Munich đành nhờ cô thăm hỏi giúp tôi."

 

Dù lý do là gì đi chăng nữa, Thẩm Mộ Khanh chỉ biết người đến đều là khách.

 

Nếu bọn họ đã tìm đến Dolores, nói thế nào Thẩm Mộ Khanh cũng sẽ hoàn thành tốt mỗi một món thành phẩm.

 

"Hai quý cô xinh đẹp, chúng ta đến rồi." Xe vừa dừng lại, Rắn Đuôi Chuông ngồi ở ghế lái hất cằm với hai người ngồi ở ghế sau.

 

Nơi bọn họ đến là một khu nhà kho không biết tên Munich, thấy có xe lái tới, mấy người đàn ông đứng trước nhà kho cũng bước tới.

 

Rắn Đuôi Chuông bước xuống xe trước, lấy trong túi ra một tấm thẻ ném về phía người đàn ông đi đầu, sau đó quay người lại mở cửa ghế sau.

 

Người đàn ông nhận lấy tấm thẻ định thần nhìn lại, vội vàng cung kính đưa tấm thẻ này cho Rắn Đuôi Chuông: "Có cần mở kho ra ngay bây giờ không?"

 

Rắn Đuôi Chuông gật đầu, tiến về phía trước mấy bước, đôi giày quân đội giẫm trên mặt đường phát ra âm thanh "lộp cộp lộp cộp" giòn giã.

 

"Mở kho đồ hôm nay mới gửi từ Berlin đến Munich ra." Thấy người nọ gật đầu, lúc xoay người, Rắn Đuôi Chuông liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, nói: "Hai người đi theo anh ta vào trong đi, thích loại vải nào cứ nói với anh ta là được, tôi đi hút điếu thuốc."

 

"Vậy lát nữa tôi sẽ ra tìm cô." Thẩm Mộ Khanh gật đầu, kéo tay Dolores đi theo người đàn ông rời đi.

 

Rắn Đuôi Chuông móc một bao thuốc lá từ trong áo ra, châm lửa, đưa lên miệng rít một hơi dài.

 

Sau đó cô ấy phả ra một làn khói dày đặc, qua lớp khói trắng này nhìn dõi theo hai thân ảnh xinh đẹp dần dần biến mất trong tầm mắt.

 

Đứng đó hồi lâu, Rắn Đuôi Chuông mới quay người, ngậm điếu thuốc trong miệng chậm rãi đi về phía chiếc ô tô đỗ ở sau lưng.

 

Nhẹ nhàng mở cửa hàng ghế sau chưa được đóng chặt ra, Rắn Đuôi Chuông nhẹ nhàng thò người vào, hàng ghế sau rất sạch sẽ và gọn gàng, không có quá nhiều thứ nhỏ nhặt lặt vặt.

 

Rắn Đuôi Chuông nheo mắt lại, liếc mắt nhìn qua tất cả một lượt.

 

Sau khi kiểm tra nhiều lần, trong lòng mới xác nhận được.

 

Cô ấy chui ra, "ầm" một tiếng vung tay đóng sầm cửa xe lại, cụp mắt nhìn chiếc điện thoại di động vừa lấy trong túi xách ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, cuối cùng bấm một dãy số.

 

Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Rắn Đuôi Chuông dùng tay kia lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, sau đó nhả một vòng khói, cung kính mở miệng:

 

"Ngài Fred, trong xe không có gì cả, chắc là ở trên người cô Dolores."

 

Nghe vậy, người đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Bảo Khanh Khanh mời Dolores đến trang viên dùng bữa tối."

 

"Vâng."

 

Khóe miệng Rắn Đuôi Chuông cong lên, lông mày nhướng lên để lộ ra vẻ phấn khích.

 

Dứt lời cô ấy cúp điện thoại, sau khi cất điện thoại đi rồi, cô ấy khoanh tay trước ngực, hút thuốc lạnh lùng nhìn vào kho hàng kia.

 

Không ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cô ấy cháy hết, lúc này Rắn Đuôi Chuông mới dụi tắt nó, ném vào thùng rác ven đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK