Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người Đức không có tập tục giữ khách lại đủ kiểu như ở Trung Quốc, vì vậy Dolores nghe Thẩm Mộ Khanh nhắc tới Fred thì không nói gì nữa, đành gật đầu bảo.

 

“Cô hứa rồi nhé, lần sau nhất định phải tới đấy.”

 

Dolores tiễn Thẩm Mộ Khanh xuống dưới lầu, sau khi hàn huyên vài câu với Donald và các thành viên cốt cán, đứng đầu gia tộc khác, Thẩm Mộ Khanh mới từ từ đi về phía cửa.

 

“Dolores yên tâm đi, tôi sẽ sử dụng những tài liệu đó thật tốt.” Thấy cô ấy không nỡ xa mình, Thẩm Mộ Khanh bèn nheo mắt cười, vỗ vào tay của cô ấy: “Cô tiễn đến đây thôi, cha của cô còn đang chờ cô ăn cơm đấy.”

 

“Được, cô nhớ chú ý an toàn nhé.” Thấy Thẩm Mộ Khanh không cho mình tiễn nữa, Dolores phải đành thôi.

 

Cô ấy dõi theo bóng lưng của cô bước ra sân, vẫy tay khi cô quay đầu nhìn lại, sau đó mới lưu luyến đi về phòng.

 

Xe của Rắn Đuôi Chuông đậu trước cửa nhà chính của gia tộc Nicholas, đỗ ở cách đó không xa.

 

Khoảng thời gian giao mùa từ hè sang thu luôn đi kèm với sự thay đổi đột ngột của thời tiết.

 

Ban đầu thời tiết khá tốt, đến giữa trưa thì không khí bỗng se se lạnh.

 

Thẩm Mộ Khanh cất bước, chầm chậm bước đi trên con đường bằng phẳng, suy nghĩ bay xa.

 

Đầu cứ nghĩ về tất cả những gì cô đã làm sau ngày hôm nay và trước khi rời Munich.

 

Cô không nhìn dưới chân, không biết một cục đá vừa vừa, chẳng lớn chẳng nhỏ từ đâu bỗng xuất hiện dưới chân.

 

Vô tình Thẩm Mộ Khanh giẫm giày cao gót va vào cục đá.

 

Cảm giác mất thân bằng bất ngờ xuất hiện khiến cô sợ hãi phải la lên thành tiếng.

 

Cả người Thẩm Mộ Khanh loạng choạng, chân trượt dài, mắt cá chân lệch sang một bên.

 

Cô vốn tưởng mình không thể tránh thoát kiếp nạn phải tiếp xúc thân mật với đất mẹ, ai ngờ vòng eo bị ai đó siết chặt, cánh tay cũng được người khác tóm lấy.

 

Thẩm Mộ Khanh ổn định cơ thể, không bị thương gì cả, lúc này cô mới hoảng sợ nhìn người đã đỡ lấy mình.

 

Dường như là phản xạ có điều kiện, Thẩm Mộ Khanh vừa đứng vững thì đã nhanh chóng đẩy người đàn ông đỡ mình ra, rồi hốt hoảng lùi về sau vài bước.

 

Cô ngước lên nhìn thẳng vào mặt của người đàn ông, sau đó mới thấy rõ gương mặt của đối phương.

 

Đây là một chàng trai chừng mười bảy, mười tám tuổi, cũng có đôi mắt màu nâu giống hệt Dolores.

 

Ánh mắt của chàng trai rất sạch sẽ, lại dịu dàng đáng yêu, gương mặt trắng nõn điển trai, pha lẫn nét ngây ngô của thiếu niên mới lớn.

 

Có điều cậu trưởng thành rất thành công, vóc người cao hơn mét tám, rắn rỏi vạm vỡ.

 

Thấy Thẩm Mộ Khanh vô thức nhíu màu quan sát mình, chàng trai không những không giận mà còn dịu dàng bật cười, như gió xuân se lạnh thổi lướt qua sườn đồi.

 

“Xin lỗi, quý cô, tình hình quá khẩn cấp, tôi không thể không động chạm vào cô.”

 

Thẩm Mộ Khanh nghe thấy tiếng Đức trôi chảy của đối phương thì mới nhận ra mình đã mất kiểm soát, thế là cô nhanh chóng cúi người nói cảm ơn.

 

“Xin lỗi, người thất lễ là tôi mới đúng, cảm ơn cậu đã đỡ tôi, bằng không không chừng giờ tôi phải nhập viện mất.”

 

Chàng trai khẽ cười rồi lắc đầu: “Tôi là Leo của gia tộc Nicholas, không biết tôi có vinh hạnh được biết tên cô không?”

 

Thẩm Mộ Khanh cắn môi, do dự giây lát rồi trả lời: “Tôi là Thẩm Mộ Khanh, cậu có thể gọi tôi là Khanh.”

 

Chàng trai nhoẻn miệng cười tươi tắn, rạng rỡ như ánh mặt trời, vừa rồi anh ta đã giúp Thẩm Mộ Khanh nên cô mới thôi cảnh giác, mỉm cười lịch sự với anh ta.

 

“Ầm! Ầm! Ầm!”

 

Bỗng có tiếng nổ lớn vang lên, hai người đứng bên đường đồng loạt quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.

 

Lúc này Rắn Đuôi Chuông giẫm một chân lên lốp xe, nhìn họ rồi gõ nhẹ chuôi dao quân dụng trong tay lên mui xe.

 

Thẩm Mộ Khanh thấy Rắn Đuôi Chuông xuất hiện, cảm giác xấu hổ nhanh chóng biến mất, cô bèn nói cảm ơn với Leo ở trước mặt lần nữa: “Chuyện hôm nay cảm ơn cậu nhé, cậu Leo, có điều tôi cần phải về rồi.”

 

Dứt lời, cô bèn nhấc váy lên, chạy chầm chậm đến chỗ của Rắn Đuôi Chuông.

 

“Khanh!”

 

Chàng trai ở sau lưng bất ngờ gọi cô khiến cô phải dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.

 

Leo quơ quơ cánh tay, nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi: “Hẹn gặp lại!”

 

Thẩm Mộ Khanh mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục đi theo bên cạnh Rắn Đuôi Chuông chứ không quay đầu nhìn lại, kéo tay Rắn Đuôi Chuông và lắc lư như thể đang làm nũng.

 

Người phụ nữ dũng mãnh xoa đầu cô gái, mở cửa xe cho cô vào trong, lúc này mới đối diện với Leo ở phía xa.

 

Đôi mắt lạnh lùng như rắn độc, bên trong tròng mắt với mi mắt rủ xuống chỉ toàn giá lạnh khiến người khác rét run.

 

Dù Leo ở cách cô ấy rất xa nhưng vẫn cảm nhận được sát khí nồng đậm bên trong đó.

 

Tuy lúc này anh ta đang run như cầy sấy nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười nở bên môi.

 

Mấy giây ngắn ngủi trôi qua, Rắn Đuôi Chuông không nhìn anh ta nữa.

 

Cô ấy khinh thường bật cười, không ngó ngàng gì tới Leo đứng hóng gió bên kia, quay người nhanh chân ngồi vào ghế lái.

 

Xe nhanh chóng được khởi động, chiếc xe đậu ở gia tộc Nicholas cả ngày cũng  từ từ lăn bánh rời khỏi nơi này.

 

Leo nhìn đuôi xe dần xa, nụ cười cứng đờ bên môi đã biến mất không thấy đâu nữa.

 

Đúng lúc anh ta vô cảm, định rời đi thì kế bên vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.

 

“Anh ơi.”

 

Là Xavier, lúc này cậu ta đứng ở cách đó không xa, quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối.

 

Cậu ta không biết nên miêu tả cảm giác trong lòng mình lúc này thế nào, cơ thể lạnh run nhưng vẫn hỏi như cũ: “Anh, anh làm gì thế?”

 

Leo lại bắt đầu nở nụ cười vừa chợt tắt, đi về phía Xavier rồi véo mặt cậu ta: “Thời tiết quá nóng, anh ra ngoài một tí ấy mà.”

 

Xavier đánh bay bàn tay sờ soạng trên mặt mình. Gương mặt của chàng trai sa sầm, mặt nhăn tít, khẽ chất vấn anh mình: “Em thấy cả rồi, anh là người đã quăng cục đá xuống chân cô ấy.”

 

“Anh làm vậy là vì muốn nhảy vào vũng nước đục này ư? Không nói đến Fred Keith, chỉ người phụ nữ mặc đồng phục vừa rồi cũng dư sức giết hai anh em nhà mình hơn trăm lần. ”

 

Thấy Leo không nói năng gì, Xavier mới nói tiếp: “Anh quên cha đã dặn dò chúng ta thế nào ư? Ông ấy…”

 

“Anh chưa từng quên!”

 

Có điều Xavier chưa nói hết thì Leo đã ngắt lời cậu ta.

 

Xavier kinh ngạc, trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn người anh trai ruột thịt bày ra vẻ mặt hung dữ, hai mắt đỏ ngầu.

 

Người thân duy nhất trên đời này của cậu ta đang túm chặt lấy cổ áo của cậu ta, khẽ gào thét vào mặt cậu ta như thú hoang tàn nhẫn và khát máu.

 

“Vì anh chưa quên nên mới muốn làm như vậy. Sản nghiệp để lại cho hai anh em chúng mình đã bị nuốt trọn, gia chủ giả vờ không thấy, bây giờ chúng ta chỉ là chó hoang được người khác thương hại mà thôi.”

 

Từng câu từng chữ đều như xát muối vào trong Xavier, cậu ta trợn to hai mắt, tiếng nói mắc nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt thành lời.

 

Dường như Leo chìm đắm vào điều gì đó, vẻ mặt từ hung ác bất ngờ biến thành mỉm cười ngập tràn hy vọng.

 

Anh ta nghiêng đầu, kề sát bên tai Xavier rồi từ từ nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK