Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc vừa tới cửa, ở phía xa truyền tới tiếng lốp xe ma sát với mặt đất.

 

Theo bản năng, Thẩm Mộ Khanh và Dolores ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

 

Một chiếc xe thể thao đen đang lao về phía này.

 

Trong phạm vi mấy chục cây số quanh đây không có tòa nhà nào khác, mục tiêu của chiếc xe kia chính là trường đua ngựa của nhà Finn Eve.

 

Tuy họ không thấy rõ người ngồi ghế lái nhưng Thẩm Mộ Khanh và Dolores đều biết người tới đây không phải Fred.

 

Hai người chỉ vô thức lùi về sau một bước, tới khi chiếc xe kia dừng ngoài cửa chính, cửa xe chỗ ghế lái được mở ra thì Thẩm Mộ Khanh mới thấy rõ người kia là ai.

 

Người xuống xe là Duncan, cậu chủ của gia tộc Gregory và đang qua lại với Tiểu Yên.

 

Dolores nhướng mày tiến lên, không hiểu người đàn ông này đến đây làm gì.

 

Nhưng ánh mắt Thẩm Mộ Khanh lại lộ vẻ bừng tỉnh, cô bất giác nhớ lại vẻ mặt chột dạ của Franklin lúc anh ta nhìn thấy cô.

 

Duncan đang bị cha phạt không được ra khỏi nhà nhìn thông báo trên điện thoại, ban đầu anh ta không định liên lạc hay gì với Franklin.

 

Nhưng lúc ấy, ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại nghe cuộc điện thoại gọi cho mình mãi không dứt ấy.

 

Giọng điệu Franklin kích động, miêu tả tất cả những gì xảy ra trong trường đua ngựa rồi lòng vòng nói về Thẩm Mộ Khanh.

 

Chỉ nghe thấy cái tên Thẩm Mộ Khanh thôi, Duncan đã không đi nổi nữa, tất cả những gì Franklin nhắc đến trong điện thoại đều không còn quan trọng.

 

Anh ta chỉ biết Thẩm Mộ Khanh – người phụ nữ khiến anh ngày nhớ đêm mong đang ở trường đua ngựa nhà Finn Eve.

 

Vì vậy, anh ta đã không màng đến sự ngăn cản của bất kỳ ai, làm trái lại hình phạt của cha mình, anh ta điên cuồng lái xe đến đấy trước.

 

Còn chưa tới cửa trường đua ngựa, anh ta đã nhận ra người đứng trước cửa là ai.

 

Cô vẫn xinh đẹp động lòng người như trong suy nghĩ của anh ta.

 

Duncan không ngừng lừa gạt chính mình, dù là chuyện không có khả năng nhưng trong lòng anh ta vẫn trông mong.

 

Anh ta hy vọng Thẩm Mộ Khanh đứng ở cửa để chờ anh ta tới.

 

Vừa xuống xe, Duncan đã nhìn Thẩm Mộ Khanh bằng đôi mắt nóng rực. Anh ta nhếch môi cười, dùng thứ tiếng Trung đã luyện tập rất lâu mà chưa thể lưu loát chào hỏi cô: “Chào cô Thẩm Mộ Khanh.”

 

Nghe thật sứt sẹo và lố bịch!

 

Có vẻ thấy mình chưa đủ chân thành, Duncan nhanh chóng đóng cửa xe lại, đội nắng vội vã chạy về phía bóng dáng xinh xắn kia.

 

Khi anh ta tới gần Thẩm Mộ Khanh, hương thơm bỗng chốc tràn ngập khoang mũi.

 

Duncan cố kiềm chế để không làm ra hành động hít sâu một hơi đầy biến thái, sửa sang lại cổ áo xong, anh ta nói tiếp: “Hôm nay em tới đây để cưỡi ngựa sao?”

 

Khi anh ta tiến lại gần, Thẩm Mộ Khanh bèn kéo Dolores lùi về sau một bước.

 

Ngoại trừ Fred ra, cô vẫn không thể chịu được sự tiếp cận bất ngờ của người đàn ông xa lạ.

 

Hành tung của mình bị báo cho người khác khiến Thẩm Mộ Khanh có cảm giác ghê tởm khó mà nói rõ, hơn nữa chuyện của Tiểu Yến còn liên quan đến tên Duncan này.

 

Trong lòng Thẩm Mộ Khanh càng thêm khó chịu nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, không lộ ra vẻ mặt khiếm nhã.

 

Cô chỉ chậm rãi gật đầu: “Chúng tôi cản đường ngài rồi sao?”

 

Cô tưởng mình và Dolores chắn mất đường cưỡi ngựa của Duncan nhưng lúc cô đang muốn chuyển sang cánh cửa thứ hai, Duncan lại sốt ruột: “Không, không phải.”

 

Thấy Thẩm Mộ Khanh rời đi, Duncan hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, anh ta kéo cánh tay trần trụi của Thẩm Mộ Khanh.

 

Nhưng còn chưa chạm vào, Dolores đã giơ tay hất tay anh ta ra.

 

Cô ấy cau mày, đôi mắt nâu ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Ai cho anh chạm vào cô ấy?!”

 

Giọng điệu tràn đầy tức giận dường như đã gọi suy nghĩ của Duncan trở về.

 

Bàn tay bị hất ra cứng đơ giữa không trung, run rẩy, sau đó anh ta hậm hực thu tay về.

 

Lúc này Thẩm Mộ Khanh không còn giữ được sắc mặt tốt nữa, cô không thèm liếc mắt nhìn anh ta, chỉ để mặc cho anh ta nhìn chằm chằm vào gò má mình.

 

“Cô Thẩm Mộ Khanh, tôi không cố ý xúc phạm em. Hơn nữa, em cũng không cản đường tôi, là do tôi muốn tới chào hỏi em, hai lần trước gặp nhau khá vui vẻ, tôi muốn làm bạn với em, có được không?”

 

Không thèm để ý đến Dolores đang nổi giận, Duncan sốt ruột, hoảng loạn, lòng dạ rối như tơ vò.

 

Bây giờ, anh ta chỉ muốn Thẩm Mộ Khanh nói với mình một câu, chỉ một câu thôi thì ngày hôm nay của anh ta cũng xem như thành công rồi.

 

Nghe thế, Dolores cười châm chọc, chưa đợi cô ấy lên tiếng mắng cho người đàn ông hệt như tên hề này biến đi thì một tiếng ô tô nổ máy vang vọng phía chân trời. Tai những người ở đó tràn ngập tiếng động cơ khởi động và tiếng lốp xe ma sát điên cuồng.

 

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

 

Tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, kết thúc bằng âm thanh va chạm lớn hơn thế.

 

“Ầm!!!”

 

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, ba người đứng ở cổng bị dọa giật nảy mình, kinh hãi hô lên.

 

Theo bản năng, Thẩm Mộ Khanh nắm chặt tay Dolores, hai người trốn về phía sau.

 

Tiếng ù tai đánh úp lại, một làn bụi không dày lắm bốc lên.

 

Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới đứng thẳng dậy, ngẩng đầu xem sự việc đầy bất ngờ này.

 

Chiếc xe thể thao thời thượng của Duncan bị một chiếc siêu xe khác tông vào khiến phần đuôi xe nát bấy nhìn cực kỳ thê thảm.

 

Chất lỏng khó ngửi chảy ra từ vụ va chạm không ngừng bốc lên dưới ánh mặt trời.

 

“Cạch!”

 

Chỉ nghe âm thanh cửa xe chạm vào thân xe truyền tới, người đâm phải xe của Duncan bước từ trên trên chiếc siêu xe xuống.

 

Người đó mặc bộ đồ bó sát người, quần đen, trang phục độc đáo, đầu đội mũ quân đội, tóc ngắn được cài gọn sau tai.

 

Đôi môi đỏ mọng cong lên, đôi mắt xanh lam hiện ý cười.

 

Cô ấy bước từ trong xe ra, khí phách hiên ngang, gương mặt sắc sảo lộ ra trước mắt mọi người.

 

Vì sự né tránh của Thẩm Mộ Khanh nên tâm trạng của Duncan đã vô cùng khó chịu. Bây giờ, anh ta lại nhìn thấy xế yêu của mình bị đụng phải khiến lửa giận của anh ta cao ngút trời.

 

Ban đầu anh ta định kéo cái đứa không biết trời cao đất dày, dám tông vào xe mình ra dạy dỗ một trận nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người gây tai nạn, lửa giận của anh ta như bị chậu nước lạnh thấu xương dập tắt.

 

“Rắn Đuôi Chuông!”

 

Nhìn thấy người tới, Thẩm Mộ Khanh mừng rỡ kêu lên, lúc này Rắn Đuôi Chuông mấy ngày không thấy mặt mũi đâu lại xuất hiện trước mắt mình.

 

Cô ấy vẫn lạnh lùng, dứt khoát y như trước.

 

Rắn Đuôi Chuông mỉm cười dịu dàng nhìn Thẩm Mộ Khanh rồi sau đó liếc mắt qua chỗ Duncan còn đang đứng đần mặt ra tại chỗ.

 

Cô ấy chậm rãi giơ tay cởi đồng phục trên người, để lộ chiếc áo ba lỗ đen mát mẻ và dáng người duyên dáng.

 

Nhưng khoảnh khắc ấy, chẳng có người đàn ông nào có thể thưởng thức sắc đẹp của cô ấy.

 

Ngoại trừ dáng người gợi cảm ra, thứ khiến người ta chú ý hơn là mấy cái túi được cô ấy đeo sát bên hông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK