Fred cảm thấy hơi thở của cô gái không ổn định, anh không dừng lại mà rời đi ngay, đặt một nụ hôn lên môi cô rồi lập tức dứt ra.
Ngay sau đó là chóp mũi, vầng trán, cuối cùng là hai gò má.
Nụ cười nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng, chậm rãi đến khó tin.
Anh nhẹ nhàng rời đi, đôi mắt sâu như biển nhìn cô chằm chằm rồi cất giọng khàn khàn:
"Hài lòng chưa?"
Thẩm Mộ Khanh ngước đôi mắt mệt mỏi lên, đôi mi run rẩy như cánh bướm.
Nhìn đôi mắt đã nhuốm màu tình dục của Fred, cô lập tức nở nụ cười thỏa mãn.
Cuối cùng cũng kéo thần tiên xuống khỏi thần đàn, nhiễm phải dục vọng của thế gian rồi nha.
"Hài lòng rồi."
Giấc ngủ trưa này kết thúc khi Thẩm Mộ Khanh chìm vào giấc ngủ.
…
Không biết qua bao nhiêu ngày sau, cuối cùng đôi mắt Fred cũng có thể nhìn thấy lờ mờ.
Thẩm Mộ Khanh không cố ý để tâm đến thời gian, chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào người Fred.
Tin tức quan trọng này khiến cô vui vẻ suốt cả ngày, cô mỉm cười như một đứa trẻ, cứ thỉnh thoảng lại dí mặt sát lại gần mặt Fred, còn ngốc nghếch hỏi anh có nhìn rõ không.
Lúc đầu, Fred còn vui vẻ trả lời nhưng một lúc sau, cô gái vẫ xích lại gần không biết mệt mỏi, người đàn ông đã cấm dục không biết bao nhiêu ngày cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Chỉ cần cô xích lại gần thì sẽ ôm chặt người vào lòng, hôn mạnh hai cái rồi tính.
Sau một phen thân mật, cơ thể cô mềm nhũn, không khỏi đỏ mặt trước mặt mấy người Bach và Charlotte.
Ngày thứ hai sau khi Fred có thể nhìn rõ, nhóm lính đánh thuê HX cũng xuất hiện trong biệt thự để tạm biệt.
"Ngài Fred, nếu ngài đã khôi phục lại thì cũng đến lúc chúng tôi nên rời đi hoàn thành nhiệm vụ khác rồi." Thủ lĩnh của mấy người họ vẫn là Rắn Đuôi Chuông.
Mấy người đều mặc đồng phục thống nhất, đội mũ quân đội mạnh mẽ, hành quân lễ cực kỳ trang trọng và chuẩn mực trước mặt Fred.
Thẩm Mộ Khanh nghe vậy thì cảm thấy rất xúc động.
Trong khoảng thời gian Fred rời đi, Rắn Đuôi Chuông vẫn luôn bầu bạn với cô, còn dẫn cô đi làm chuyện mà lúc trước cô chẳng dám nghĩ tới.
Ở Đức, chỉ có người phụ nữ lạnh lùng và cao ngạo này có thể được xem là bạn của cô ngoài Tiểu Yên.
Fred gật đầu, giơ tay lên, ý cười không đạt đến đáy mắt, anh nói: "Làm phiền các vị rồi, tôi sẽ khen thưởng các vị ở mức độ cao nhất trước mặt quan chỉ huy của HX."
Bach nghe vậy thì lập tức bước lên, hướng tay ra cổng làm tư thế "mời".
Nhóm Rắn Đuôi Chuông không chần chờ nữa, bọn họ mỉm cười với Fred, hơi cúi đầu xuống rồi mới chuẩn bị đi theo Bach rời khỏi biệt thự.
Khi Rắn Đuôi Chuông vừa xoay người lại, Thẩm Mộ Khanh vẫn không nhịn được khẽ gọi:
"Rắn Đuôi Chuông!"
Bóng dáng mảnh mai nổi bật trong dàn bóng lưng cao to của mọi người đột nhiên dừng lại, đôi ủng quân đội khẽ động, cô ấy quay lại nhìn Thẩm Mộ Khanh.
"Sau này còn cơ hội gặp lại không?" Thẩm Mộ Khanh đan mười ngón tay vào nhau, hơi xấu hổ hỏi.
Công việc của lính đánh thuê vô cùng bận rộn, phải sống một cuộc sống liếm máu trên đầu lưỡi dao, cô hỏi câu hỏi này chẳng khác gì một đứa trẻ ngây thơ.
Không biết tại sao mà cô lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Khi con người ta thiếu thốn một phương diện nào đó thì sẽ không kiềm chế được mà bù đắp và khao khát nó.
Mặt cô đỏ bừng nhưng vẫn ngước đôi mắt hạnh đầy mong đợi nhìn cô ấy.
"Tất nhiên." Rắn Đuôi Chuông đột nhiên nở nụ cười tươi sáng, đôi môi đỏ khẽ cong lên, nói: "Chẳng phải chúng ta là bạn sao?"
Thẩm Mộ Khanh nhận được đáp án thì cảm thấy rất thoải mái, chút ngượng ngùng cũng tan biến đi.
Cô vui mừng vẫy tay chào cô ấy, nụ cười trên môi Rắn Đuôi Chuông cũng không phai nhạt, sau khi nhìn thấy động tác của Thẩm Mộ Khanh, cô ấy khẽ gật đầu.
Sau đó mới xoay người dẫn nhóm lính đánh thuê di theo Bach ra ngoài.
Căn biệt thự vừa rồi còn đông đúc đột nhiên trở nên trống trải.
Thẩm Mộ Khanh chớp chớp mắt, không khỏi hít sâu một hơi.
Cô còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị nắm chặt cổ tay rồi kéo xuống, cả người cô rơi thẳng vào lòng Fred.
Cơ bắp của anh căng chặt, Thẩm Mộ Khanh lại ngã thẳng vào lòng anh, còn chưa kịp kêu đau thì cái cằm dễ thương đã bị anh nắm chặt.
Đôi mắt sáng rực của Fred xuất hiện ngay trước mắt cô.
"Sao... Sao vậy?"
Fred nhéo nhéo chút thịt mềm trên cằm cô: "Quan hệ của em với cô ta tốt như vậy từ bao giờ hả?"
Nghe câu hỏi của anh, Thẩm Mộ Khanh lập tức tránh khỏi bàn tay anh, bĩu môi nói: "Chỉ có các nhà tư bản như anh kết bạn mà người bình thường như em lại không được à?"
Dường như còn cảm thấy chưa đủ, lúc này Thẩm Mộ Khanh không còn sợ hãi người đàn ông lúc trước từng khiến cô hãi hùng này nữa. Cô to gan giật giật mái tóc vàng của anh, khẽ cười nói:
"Nhà tư bản ác độc!"
Cảm giác thật tuyệt vời! Cô định thả tay ra luôn nhưng lạ lưu luyến sờ thêm một lần nữa.
Fred rũ mắt, bàn tay to lớn đi xuống vòng eo thon thả, đặt lên mông cô.
Anh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, bế cả người cô lên lầu.
Thẩm Mộ Khanh vô thức ôm chặt cổ anh, sức nặng cả người dồn hết lên người anh.
Thấy hai người càng lúc càng đi lên cao, cô nhẹ nhàng bấm vành tai trước mặt, hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đưa em đi xem quà mà nhà tư bản chuẩn bị cho em." Dường như Fred rất hưởng thụ hành động sờ tai của cô, còn nghiêng đầu hôn lên môi cô.
"Quà?" Thẩm Mộ Khanh sửng sốt, sau đó cả người cứng đờ.
Bây giờ cô thực sự không thể nghĩ đứng đắn về cái gọi là "quà" trong miệng Fred nữa rồi.
Vừa nhắc đến từ này, cô lại không nhịn được nhớ đến dáng vẻ cả gia tộc Constance quỳ rạp dưới đất hôm đó.
Cảm nhận được cô gái trong lòng cứng ngắc như khúc gỗ, Fred nhướng mày, một tay di chuyển từ mông lên lưng cô, khẽ vỗ vỗ mấy cái.
"Sao vậy cô bé?"
Sự khác thường này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Thẩm Mộ Khanh dụi mặt vào cổ anh rồi vùi cả nửa gương mặt vào cần cổ vững chãi.
"Chậm quá." Giọng của cô nghe hơi ồ ồ.
Vừa dứt lời, tiếng cười lạnh lẽo của người đàn ông lập tức vang lên bên tai cô: "Nếu lúc trên giường em cũng nói vậy thì tốt quá."
Lời trêu chọc đột ngột của anh khiến cơ thể mềm mại của Thẩm Mộ Khanh khẽ run lên, cô xấu hổ định đẩy anh ra.
Cô hành động quá mạnh mẽ, nếu Fred không nhanh tay nhanh mắt thì lúc này Thẩm Mộ Khanh đã rơi xuống đất rồi.
Bị đôi tay vững chãi kia ôm chặt vào lòng một lần nữa, Thẩm Mộ Khanh đang vùng vẫy đột nhiên đâm sầm vào cơ bắp trên người anh, cơn đau âm ỉ lập tức lan ra khắp cơ thể.
Thẩm Mộ Khanh che mũi, khuôn mặt nhỏ nhíu chặt lại rồi bật khóc.
Mới đầu còn đỡ, cô vừa khóc một cái, người đàn ông đã lo lắng luống cuống.
Anh vội vàng đặt cô ngồi lên cầu thang gỗ, sau khi để cô ngồi vững thì mới cúi đầu, dùng hai tay nâng mặt cô lên kiểm tra.