Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng có người chuyên môn phục vụ nhưng Fred lại kiên quyết yêu cầu Bach sắp xếp để Thẩm Mộ Khanh chăm sóc anh.

 

Là người luôn coi mệnh lệnh của Fred như thánh chỉ, Bach lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ có thể đến nhờ Thẩm Mộ Khanh.

 

Thẩm Mộ Khanh hơi rũ hàng mi khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ khẽ gật đầu.

 

Bach thở phào nhẹ nhõm rồi nhường đường, để Thẩm Mộ Khanh bước vào.

 

Lúc này, Fred vẫn nằm trên giường, chỉ là không biết vì sao mà đôi mắt ấy vẫn luôn nhìn ra phía cửa.

 

Thẩm Mộ Khanh nhẹ nhàng bước vào, khép cửa lại, tiếng động khẽ vang lên.

 

Vào thời khắc này con mãnh thú bị thương kia đột nhiên có động tĩnh, đôi môi không có chút màu máu chậm rãi nhếch lên:

 

"Lại đây, ngồi bên cạnh anh."

 

Nếu như trước đây, Thẩm Mộ Khanh chắc chắn sẽ do dự, trong lòng đấu tranh một lúc rồi mới chịu làm theo lời Fred nói.

 

Nhưng lần này chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt của người đàn ông, cô đã đau lòng không chịu nổi.

 

Thẩm Mộ Khanh vội vã chạy đến, ngồi xuống chiếc ghế vừa đặt cạnh giường, vươn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt anh.

 

"Đau lắm phải không."

 

Không phải câu hỏi mà là khẳng định, từ đầu Thẩm Mộ Khanh đã bị đôi mắt này thu hút nhưng việc chúng trở thành như bây giờ là điều cô không thể ngờ tới.

 

Cho dù không nhìn thấy, Fred cũng có thể cảm nhận được những thay đổi đột ngột trong cảm xúc của người bên cạnh.

 

Anh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt gần mắt mình, lần đầu tiên giống như một chú chó con kể khổ với Thẩm Mộ Khanh:

 

"Đau lắm."

 

Thẩm Mộ Khanh ngẩn ra, chủ nhân của bàn tay to lớn đó lại được đằng chân lân đằng đầu, nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của cô: "Em hôn anh một cái được không?"

 

Không còn là ép buộc hay mệnh lệnh cứng rắn, trái tim Thẩm Mộ Khanh run lên, đôi môi cũng run rẩy.

 

Mái tóc vàng của anh không được chải chuốt cẩn thận mà ngoan ngoãn rũ xuống trán.

 

Giờ phút này anh cứ như vậy không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô giống như một con thú non.

 

Vốn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh, Thẩm Mộ Khanh cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, chậm rãi rút bàn tay bị anh đè nặng ra.

 

Trước mắt Fred là một màn đêm đen kịt, nguồn nhiệt duy nhất trên mặt bị rút đi khiến anh không khỏi nhíu mày.

 

Nhưng giây tiếp theo bàn tay mềm mại đó lại phủ lên đôi mắt xanh của anh, một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng đặt lên môi anh.

 

Chỉ chạm một cái rồi rời đi, không có chút sắc dục nào nhưng lại ấm áp vô cùng.

 

Nụ hôn đó dần dần di chuyển lên gò má, mũi, cuối cùng rơi xuống tai.

 

Hôn lên vành tai anh, Thẩm Mộ Khanh run rẩy mở miệng:

 

"Đợi anh khỏi bệnh rồi em sẽ lại hôn anh như vậy nữa, có được không?"

 

Bóng tối vô tận trước mặt trong giây phút này bỗng nhiên tràn đầy màu sắc, phồn hoa như gấm, hương thơm nồng nàn bay lên trên đừng đóa hoa tươi đang nở rộ.

 

Fred đột nhiên nhớ đến cảnh tượng mình vô tình chạy tới nhìn thấy ở sau núi lúc còn nhỏ sau khi bị cha trách mắng.

 

Trong một ngày xuân, một buổi chiều nọ, vô số loài hoa, vô số sắc xanh hoàn toàn nở rộ trước mắt anh.

 

Đôi mắt dưới lòng bàn tay chậm rãi khép lại, hầu kết của Fred chuyển động, kiềm chế sự kích động trong lòng, một lúc lâu sau mới thốt ra một từ:

 

"Được."

 

Đôi môi dịu dàng rời đi, Fred cảm thấy không thỏa mãn với tiếp xúc như vậy, anh chống hai tay định ngồi dậy.

 

Nhưng cơ thể vừa cử động, cánh tay đã bị Thẩm Mộ Khanh giữ lại, giọng nói mang theo trách móc xen lẫn đau lòng vang lên: "Đừng lộn xộn!"

 

"Anh bị thương nặng như vậy, sao còn không nghe lời!" Thẩm Mộ Khanh đỡ tấm lưng quấn băng gạc của anh, định đặt anh nằm xuống.

 

Bàn tay kéo chiếc chăn vừa trượt xuống khi anh ngồi dậy đắp lại cho anh, quấn Fred đến kín mít.

 

Nhìn Fred hoàn toàn không thể động đậy, Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô lại ngồi xuống, cứ thế chống tay nhìn Fred ngoan ngoãn không chịu nổi trước mặt.

 

Đôi mắt ướt đẫm, đỏ hoe cuối cùng cũng lộ ra ý cười.

 

"Nằm xuống cạnh anh này." Fred hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình lúc này, vẫn cố chấp muốn gần gũi với Thẩm Mộ Khanh hơn.

 

Mỗi lần cô đến gần đều là một liều thuốc tuyệt vời đối với anh.

 

Thẩm Mộ Khanh bĩu môi, dũng cảm đưa tay ra vuốt mái tóc vàng của anh.

 

Cuối cùng cũng chạm tới rồi.

 

Trong lòng Thẩm Mộ Khanh thầm cảm khái, nở nụ cười như đang dỗ dành một con thú cưng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh.

 

Động tác này dường như thật sự có hiệu quả, Fred vừa rồi còn đòi cô đến gần đã im lặng, cứ thế ngoan ngoãn không nói gì nữa.

 

Mãi cho đến khi Thẩm Mộ Khanh định liều mình chuyển mục tiêu đến gương mặt của Fred, cuối cùng cô cũng bị con thú ngủ say phản công.

 

Tay còn chưa kịp chạm vào hai bên má anh, người nằm trên giường đã nghiêng đầu cắn lấy ngón tay đang tiến lại gần.

 

Hành động bất ngờ khiến Thẩm Mộ Khanh khẽ kêu lên, mặt nóng bừng.

 

Những hình ảnh hai người thân mật trước đây đột nhiên hiện ra trước mắt cô, hai má Thẩm Mộ Khanh đỏ bừng.

 

Giây tiếp theo, cô định rút tay về, cắt đứt hành động vô pháp vô thiên trong lúc đang bị thương của Fred.

 

Ngón tay khẽ động, người cắn cô lại không định thả ra.

 

Thẩm Mộ Khanh run rẩy, cắn môi dưới, sau vài giây giằng co, cô vẫn không chịu nổi mà nhượng bộ.

 

Nhẹ giọng dỗ dành anh là sự thỏa hiệp của cô: "Anh thả em ra trước đi, em nằm xuống bên cạnh anh là được chứ gì."

 

Thẩm Mộ Khanh vừa dứt lời, Fred như đứa trẻ ngây thơ kia cuối cùng cũng thả lỏng miệng, hưng phấn vén chỗ chăn ở bên cạnh lên.

 

Nhìn dấu răng nhàn nhạt trên bụng ngón tay, cô gái thẹn thùng đỏ bừng cả mặt.

 

Giấu đi tình cảm không thể che giấu trong mắt, cô đứng dậy từ từ bước đến bên kia giường.

 

Thẩm Mộ Khanh nhẹ nhàng chui vào chăn, lúc này mới biết chân mình lạnh thế nào.

 

Cảm giác ấm áp từ dưới chân truyền đến, Thẩm Mộ Khanh không nhịn được mà tìm đến nguồn nhiệt kia.

 

Cô vừa đến gần, tay bị đã lập tức bị người nắm lấy.

 

Hơi ấm còn nóng bỏng hơn ập đến, Thẩm Mộ Khanh ngước mắt lên, nhìn Fred đã điều chỉnh tư thế.

 

Gương mặt anh ở ngay trước mắt, chân mày lại nhíu chặt: "Sao chân em lạnh thế?"

 

Cô chưa kịp giải thích, giọng nói lạnh lùng lại vang lên bên tai: "Cũng đến lúc Charlotte phải rời đi rồi."

 

"Không liên quan đến Charlotte, là do em không chú ý, bà ấy rất tốt." Lời này khiến Thẩm Mộ Khanh hoảng sợ, vội vàng lên tiếng giải thích, bàn tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt anh, muốn xoa dịu hàng chân mày kia.

 

Người đàn ông trước mặt khẽ phì cười, cơ thể ấm áp tiến lại gần hơn một chút.

 

Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, cả người bị anh ôm vào trong lòng.

 

Cô mặc không nhiều, cảm giác thô ráp của băng gạc in lên trên cơ thể, xúc cảm kỳ lạ khiến Thẩm Mộ Khanh không thoải mái mà vặn vẹo cơ thể.

 

"Đừng cử động." Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói cố nén nhịn của anh.

 

Thẩm Mộ Khanh cứng đờ, hoàn toàn không dám nhúc nhích gì nữa, chỉ có thể áp đầu vào ngực anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK