Nhưng thái độ của Thẩm Mộ Khanh với người nào cũng như nhau, làm người khác không thể nhận ra sự yêu thích của cô.
Gloria hứng thú nhìn dáng vẻ giao tiếp thành thạo với từng người của Thẩm Mộ Khanh, cô ấy âm thầm gật đầu trong lòng.
Sau khi nghe tin Thẩm Mộ Khanh sẽ đến, Gloria liền nhận được cuộc gọi của chồng mình.
Trong điện thoại, Ockham Charles dặn đi dặn lại, nói rằng Fred Keith đích thân gọi điện thoại tới, muốn cô ấy quan tâm đến Thẩm Mộ Khanh nhiều hơn trong buổi tụ họp ngày hôm nay.
Gloria cười đồng ý, vốn còn nghĩ đây là đóa hoa yếu ớt, không chịu nổi sóng gió, nhưng lúc này Gloria lại được mở rộng tầm mắt, khóe miệng cô ấy vẫn luôn cong lên, chưa từng hạ xuống.
Khi trời gần tối, rất nhiều quý cô đều lần lượt rời đi. Sau khi Gloria tiễn người cuối cùng đi, cô ấy thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người nhìn Thẩm Mộ Khanh vẫn đang ngồi bên bàn cầm chén uống trà.
Thẩm Mộ Khanh không định rời đi.
“Khanh.” Gloria nhẹ giọng gọi một tiếng rồi bảo giúp việc bật đèn trong vườn hoa lên.
Sau đó, cô ấy nở nụ cười, nâng bước đi về phía Thẩm Mộ Khanh, vẫn ngồi vào ghế trên.
Thấy Thẩm Mộ Khanh thong thả buông cái chén sứ trong tay xuống, Gloria giương mắt, nhìn vào đôi mắt hạnh long lanh của Thẩm Mộ Khanh.
“Quý cô Gloria, tôi có thể hỏi sở thích của cô không?”
Thẩm Mộ Khanh hơi ngồi thẳng lên, nhìn cô gái có khí thế cực mạnh ở đối diện bằng ánh mắt vững vàng, kiên định, chậm rãi nói ra mục đích ở lại của bản thân.
Gloria còn tưởng Thẩm Mộ Khanh muốn nói gì khác. Cô ấy không nhịn được mà che miệng cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên khăn trải bàn màu trắng trên mặt bàn.
“Là vì chuyện sườn xám đúng không? Đúng lúc tôi đang xếp thời gian, chuẩn bị đến nhà thăm hỏi cô. May mà hôm nay cô nghĩ đến chuyện này, không thì tôi lại phải lùi thời gian gặp mặt với bộ sườn xám mà tôi đang mong đợi.”
Thấy Gloria quan tâm đến sườn xám như vậy, Thẩm Mộ Khanh cũng cười theo:
“Cô có thể nói cho tôi màu sắc, hoa văn, hoặc bất cứ yêu cầu gì. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm ra bộ sườn xám khiến cô hài lòng dựa trên những yêu cầu đó.”
Phải nói là Thẩm Mộ Khanh rất để ý đến giao dịch này.
Quý cô Gloria là người đứng đầu trong số các phu nhân quý tộc ở Berlin nên cực kỳ có sức ảnh hưởng.
Nếu cô ấy có thể mặc bộ sườn xám do chính tay cô làm, vậy thì quảng cáo miễn phí này còn hiệu quả hơn cả minh tinh nữa.
Thẩm Mộ Khanh còn nghĩ Gloria sẽ có yêu cầu khó nhằn nào đó, nhưng lại thấy cô gái xinh đẹp quyến rũ ở đối diện này lắc đầu.
Dưới ánh đèn vườn hoa, chiếc vòng cổ kim cương màu xanh ngọc phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Gloria nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Thẩm Mộ Khanh: “Tôi không có yêu cầu gì cả, Khanh à.” Đôi môi thắm màu son của cô ấy khép rồi lại mở: “Cô làm thế nào cũng được.”
Thẩm Mộ Khanh sửng sốt rồi nở nụ cười tươi tắn hơn một chút: “Quý cô Gloria, xem ra chuyện tối nay không thể khơi gợi hứng thú của cô.”
Đây là câu khẳng định, Thẩm Mộ Khanh thấy sự đánh giá không buồn che giấu trong ánh mắt và vẻ thích thú trên khuôn mặt cô ấy.
“Cô ở Berlin và cô ở Munich là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Gloria bất ngờ nói một câu như vậy.
Ngay khi Thẩm Mộ Khanh còn ở Munich, gia tộc Ockham đã điều tra về cô.
Tuy cũng giống như những gia tộc khác, bọn họ không có được bất kỳ tin tức đáng tin cậy nào, nhưng Gloria lại có ảnh của Thẩm Mộ Khanh trong tay.
Chỉ liếc mắt một cái, cô ấy đã thấy cực kì ấn tượng.
Một bé thỏ trắng run rẩy trong giới thượng lưu ư?
Nhưng hôm nay Thẩm Mộ Khanh đã làm cô ấy phải bất ngờ.
Gloria giơ tay sờ mái tóc xoăn màu nâu của mình, vừa như cố ý, vừa như vô tình mà nhắc đến vấn đề giai cấp thực sự: “Gia tộc Fred nghênh đón gia chủ phu nhân, theo lý thuyết thì vị trí đứng đầu trong số các phu nhân quý tộc của tôi cũng biến mất. Nhưng Khanh này, điều tôi muốn nói không phải lời đe dọa gì cả.”
Theo lời nói của Gloria, ánh mắt Thẩm Mộ Khanh cũng dần trở nên nghiêm túc, tròng mắt cô hơi chuyển động.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Mộ Khanh, Gloria chỉ vào ánh đèn đang chiếu sáng cho bọn họ, tiếp tục cất tiếng: “Cũng như bây giờ, chúng ta đứng trong ánh sáng, mỗi một động tác đều bị thú dữ ẩn mình trong bóng đêm quan sát. Thân là ba gia tộc đứng đầu Berlin, duy trì thế cân bằng là điều mà mỗi gia tộc chúng ta đều phải làm.”
Gloria thu tay, ánh mắt lại vẫn chăm chú nhìn Thẩm Mộ Khanh như cũ: “Cô nói xem? Khanh.”
Cuối cùng, Thẩm Mộ Khanh không thốt lên được câu nào. Khi Gloria tiễn cô lên xe về nhà, cô vẫn duy trì trạng thái yên lặng.
Cô chỉ dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn Berlin – nơi phồn hoa gấp Munich mấy lần này.
Rồi dần dần nhắm hai mắt lại.
Người thông minh như cô sao lại không hiểu ý trong lời nói của Gloria được.
Từ khi cô đến Berlin, khẳng định thân phận của mình, tất cả thế cuộc đều sẽ thay đổi.
Không chỉ giới phu nhân quý tộc mà còn có cả các gia tộc, thương nhân đối đầu trực tiếp với gia tộc Fred và gia tộc Ockham ở trên thương trường.
Các âm mưu ly gián, hãm hại cũng sẽ đến theo.
Gloria lớn lên ở Berlin, nhìn các gia tộc lớn phát triển từ nhỏ, cũng biết rất rõ địa vị của Thẩm Mộ Khanh ở trong lòng Fred.
Còn cả tính cách của Fred Keith nữa, chỉ cần là chuyện anh muốn, dù có gãy tay gãy chân hay phải mạo hiểm tính mạng thì anh cũng vẫn cố gắng để giành được nó.
Hôm nay Thẩm Mộ Khanh tới theo lời mời, chuyện làm riêng một chiếc sườn xám cho cô ấy sẽ lan truyền rất nhanh.
Gloria không tin lũ chuột nhắt trong mấy gia tộc đó sẽ mặc cho hai gia tộc đứng đầu qua lại thân thiết.
Đặc biệt là người của Fred Nick, gia tộc Ockham đứng trung lập trong cuộc chiến giữa hai anh em nhà Fred sẽ trở thành vật hi sinh của bọn họ.
Cách giữ vững người của Fred Keith rất đơn giản, chỉ cần một Thẩm Mộ Khanh là đủ.
Nhưng phương pháp này lại không dễ dàng, bởi vì Thẩm Mộ Khanh là một cô gái có suy nghĩ của riêng mình.
Gloria cũng giống Thẩm Mộ Khanh, cũng ngồi yên trong vườn hoa rất lâu.
Hy vọng Thẩm Mộ Khanh có thể nghe lọt lời cô ấy nói tối nay.
Gloria nhìn về phía trước, nơi không được ánh đèn chiếu sáng, gió lạnh thổi qua, cây cối lay động, vang lên tiếng “sàn sạt”, làm cô ấy không nén nổi rùng mình.
Ngay khi Gloria thấy rét run, chuẩn bị xoay người vào nhà thì cô ấy bỗng đột ngột bị người khác ôm lấy.
Cô ấy sợ đến mức hét lên một tiếng, nhưng khi nhận ra hơi thở quen thuộc, sự sợ hãi trong lòng lập tức biến thành bất đắc dĩ.
Gloria đặt tay lên bàn tay đang ôm lấy eo cô ấy, khóe miệng vui vẻ cong lên:
“Được rồi, vào nhà đi, em lạnh quá.”
Ockham Charles vùi mặt chiếc cổ ấm áp của Gloria, hít một hơi đầy hương thơm của cô gái rồi mới ôm cô ấy vào nhà.
Ngồi trên sô pha, tuy Gloria đang được chồng ôm trong lòng nhưng tay cô ấy vẫn luôn đặt trên thái dương Charles, nhẹ nhàng xoa bóp, giúp anh ấy xua tan mỏi mệt.
“Vợ của Fred Keith thật đúng là có máu điên cuồng của gia tộc Fred mà.”