Bàn tay lớn đỡ lấy bàn tay nhỏ của cô, dìu cô đi xuống dưới nhà, đỡ cô ngồi xuống bàn ăn trong phòng ăn ở bên cạnh.
Fred Keith in một nụ hôn lên trán cô: “Em ngoan ngoãn chờ một lát nhé, anh và Bach sắp nấu xong rồi.”
Thẩm Mộ Khanh cười tủm tỉm, đong đưa chân, ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh rồi gật đầu.
Người đàn ông trước mặt thấy vậy mới yên tâm, lại quay về bếp, trước khi đi không quên xoa đầu cô.
Đúng như anh nói, cô mới chờ chưa được bao lâu thì tiếng động trong bếp nhỏ dần lại.
Trong tay Fred Keith và Bach đều bưng đầy bát đĩa bày ra bàn ăn, món nào món nấy bốc hơi nóng hôi hổi.
Thẩm Mộ Khanh tò mò nhích lại gần nhìn thật kĩ.
Có canh trứng và rau xào giản dị.
Những món ăn hết sức bình thường này lại khiến sống mũi cô cay sè, mắt ướt lệ.
Một người đàn ông Đức đã quen sống an nhàn sung sướng lại sẵn sàng vì người yêu của mình mà xắn tay áo lên làm những chuyện hết sức dân dã này.
Thẩm Mộ Khanh bỗng cảm thấy mình sắp biến thành một cô gái trong đầu chỉ toàn là tình yêu mất rồi.
“Ông chủ, bà chủ, chúc hai người dùng bữa vui vẻ.” Bach đứng đối diện, cúi chào hai người, định bụng rời khỏi đây.
Thẩm Mộ Khanh thấy thế, lập tức lên tiếng giữ lại: “Bach, ở lại đây ăn đi, hai người nấu rất nhiều mà.”
Bach nở nụ cười nhưng vẫn lắc đầu: “Tôi đã ăn rồi, vũ hội hôm nay vẫn còn công chuyện cần phải làm.” Nói xong, anh ấy lập tức quay người đi về phía cửa chính không chút nghĩ ngợi.
Tiếng cửa đóng lại vang lên rất lớn. Tới lúc Thẩm Mộ Khanh hoàn hồn, trong biệt thự này đã chỉ còn lại cô và Fred Keith.
Không cần cô phải động tay, người đàn ông này đã làm xong tất cả cho cô.
Múc canh ra bát, rót sẵn sữa bò.
Fred gắp một đũa đồ ăn vào bát cho cô, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Mấy món này anh nấu theo công thức trên điện thoại, khối lượng và thời gian đều chuẩn xác, chắc hẳn hương vị sẽ không đến nỗi tồi.”
Thẩm Mộ Khanh đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình có thoáng nhìn thấy chiếc cân tiểu ly ở trong bếp, không khỏi cảm thán người Đức quả là chặt chẽ, cẩn thận.
Thẩm Mộ Khanh hết sức nể mặt anh, đánh chén sạch sẽ đồ ăn trên bàn, cuối cùng xoa bụng, “ợ” một tiếng.
Cô còn chưa kịp nhúc nhích, người đàn ông đã lại đứng dậy, chủ động dọn dẹp bát đĩa.
Nhìn bóng lưng anh đứng trong bếp, cảm giác thỏa mãn vô thức nảy sinh trong lòng Thẩm Mộ Khanh càng ngày càng nhiều hơn, cô bất giác gật đầu.
Coi như cũng không tồi, cô đã tìm được một người đàn ông tốt.
Cô cúi đầu dịu dàng nhìn bụng mình, cường độ xoa bụng của bàn tay nhỏ cũng trở nên hết sức nhẹ nhàng.
Dường như cảm giác thấp thỏm và bất an khi biết mình có thai đều tan biến, hiện tại chỉ còn lại niềm vui và mong chờ.
Sau bữa sáng, Fred Keith lập tức kéo Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống sô pha, không biết anh lấy ở đâu ra một chiếc đầu đĩa than, bật một bản nhạc piano tươi đẹp.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, anh lại vội vàng chạy vào trong phòng làm việc của biệt thự, lấy ra một quyển sách dày, đi về phía Thẩm Mộ Khanh.
Cô nhìn thấy tên sách là [Sherlock Holmes Toàn Tập].
Thẩm Mộ Khanh bật cười, đợi anh tới gần bèn đá anh một cái: “Anh định làm gì vậy?”
Fred bắt được bàn chân cô đá anh, bàn tay ôm trọn lấy nó: “Thai giáo.”
Nói xong, anh ngồi xuống cạnh Thẩm Mộ Khanh, ôm cô vào lòng, mở quyển [Sherlock Holmes Toàn Tập] ra trước mặt hai người.
“Làm gì có ai thai giáo lại đọc Holmes chứ?” Nhìn thấy chữ tiếng Anh chi chít trong sách, Thẩm Mộ Khanh nhíu mày: “Không phải người ta toàn đọc truyện cổ tích hay sao?”
Fred Keith lại cố chấp lắc đầu: “Con của anh chắc là sẽ thích quyển này.”
Nghe anh nói đầy đường hoàng như vậy, Thẩm Mộ Khanh cười, ngẩng đầu lên: “Vậy tại sao còn phải bật nhạc? Thế chẳng phải là làm hai việc cùng một lúc hay sao? Lỡ bé con không học được gì hết thì sao?”
Người đàn ông ôm cô thoáng ngẩn người, sau đó anh lại tiếp tục lắc đầu: “Không đâu, con cháu của gia tộc Fred đều rất thông minh.”
Nói rồi, hai bàn tay to giơ quyển sách lên trước mặt.
Thẩm Mộ Khanh nhắm mắt lại, chờ anh đọc cho nghe. Kết quả là cô nhắm mắt suốt mấy phút liền, chỉ cảm nhận được sự yên tĩnh tới đáng sợ.
Cô thắc mắc mở mắt ra, lại thấy người đàn ông đặt quyển [Sherlock Holmes Toàn Tập] sát vào bụng cô.
Thai phụ bực mình bật cười, đấm vào ngực anh: “Con anh còn chưa phát triển đầy đủ các bộ phận trên cơ thể, anh làm vậy là muốn bắt con tự đọc hay sao?”
Lần đầu tiên làm cha, cuối cùng Fred cũng đụng phải điểm mù tri thức trong đời mình: “Vậy anh nên làm như thế nào?”
“Đọc đi, anh đọc cho con nghe.” Không còn cách nào khác, Thẩm Mộ Khanh đành phải vươn tay đẩy quyển sách cách xa bụng cô ra.
Người đàn ông không nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo đề nghị của thai phụ, mở trang đầu tiên ra, bắt đầu đọc sách từ đầu.
Giọng Anh chính tông trầm ổn bật ra từ miệng anh.
Thẩm Mộ Khanh cảm thấy âm thanh này dường như còn thu hút hơn cả khúc dương cầm đang cất lên từ đầu đĩa than.
Thế nhưng phụ nữ đang mang thai thường rất ham ngủ, cô ngồi nghe một hồi, sau đó rúc vào ngực anh, ngủ thiếp đi, giống như một bé heo vậy, ăn no rồi ngoan ngoãn đi ngủ.
Fred Keith vẫn tiếp tục đọc, chỉ có điều, trong khoảnh khắc cúi xuống nhìn dung nhan của cô khi ngủ say, trong lòng anh chợt cảm thấy hết sức dịu dàng và hạnh phúc.
Fred Keith nhẩm tính thời gian, quyết định bế Thẩm Mộ Khanh về giường.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Mộ Khanh đang ngủ say chợt mơ màng cảm thấy có một con trăn nóng hầm hập cuốn lấy toàn bộ người mình.
Lưỡi trăn thè ra, kêu “xì xì”, thân hình to khỏe của nó bỗng siết chặt lại, cái đầu trườn theo làn da mịn màng của cô, bò từ vai xuống bên dưới, dừng lại trên bụng cô.
Đầu lưỡi màu đỏ nóng hầm hập chốc chốc lại liếm bụng cô.
Thẩm Mộ Khanh đang có thai, mồ hôi lạnh túa ra, cô bất ngờ đá một cái, cố gắng sút con trăn đi.
Nhưng dù cô đạp mạnh thế nào, con trăn cũng vẫn quấn lấy cô, không thể thoát ra được.
Thẩm Mộ Khanh hoảng sợ, liều mạng đập đầu con trăn trong mơ.
Mắt bỗng tối sầm lại, cô giật mình tỉnh giấc.
Ngực phập phồng lên xuống, môi đỏ hé mở hít thở sâu, ánh mắt vẫn còn chưa thôi sợ hãi.
Cô không biết vừa rồi là mơ hay thật, cúi đầu nhìn xem con trăn có còn trên bụng mình hay không.
Lúc cô cúi đầu xuống thì thấy một mái đầu tóc vàng đang cọ vào bụng mình.
Hình như nhận ra ánh nhìn của Thẩm Mộ Khanh, Fred Keith vốn chỉ muốn vụng trộm hôn bụng cô ngẩng đầu lên.
Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ, chỉ có điều trên khuôn mặt điển trai đó có thêm mấy dấu bàn tay, trông hoàn toàn không ăn khớp với cả người anh.
Khóe môi Thẩm Mộ Khanh giần giật, cô chợt hiểu ra con trăn đáng sợ trong mơ rốt cuộc là ai.
Thai phụ đang định nổi giận nhưng sau khi nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt anh, cơn nóng giận lập tức tan biến, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.