Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chừng đó đã đủ để thấy rằng Finn Eve đã tàn nhẫn đến mức nào trong khi cưỡi nó.

 

Cô ấy dắt con ngựa này, chậm rãi đi về phía nhóm Fred Keith.

 

Cuối cùng, khi chỉ còn cách nhau một đoạn ngắn, cô ấy dừng lại, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định: “Tại một buổi hội nghị thương mại thế giới cách đây khá lâu, ngài có từng nói với ba tôi, cách để thuần hoá con ngựa hung hãn nhất là chỉ cần một chiếc roi quất ngựa.”

 

Nói hết câu, dây cương trong tay Finn Eve bị kéo về một hướng khác.

 

Con ngựa hung hãn kia lập tức hí lên một tiếng, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn đi theo hướng cô ấy kéo.

 

“Tôi đã làm được đúng như những lời ngài nói rồi, chỉ cần một chiếc roi quất ngựa.” Lúc này trong lòng Finn Eve không chỉ cảm thấy điên cuồng mà còn thấy cực kỳ bất an: “Bây giờ công ty Finn của tôi đã đủ tư cách để được ngài Fred đầu tư chưa?”

 

Đầu tư ở đây không chỉ có đầu tư tài chính mà còn là cung cấp công nghệ tiên tiến và vật liệu cao cấp.

 

Sau khi cô ấy nói ra câu này, giờ phút này Gladster và Dolores đều đã hiểu Finn Eve đang làm gì.

 

Trước đó, bọn họ nhận được thông tin công ty khoa học kỹ thuật Finn đang phát triển trí tuệ nhân tạo nhưng kết quả lại không được như mong muốn, hàng loạt sản phẩm thất bại đã được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm.

 

Mà trên thị trường quốc tế, vừa hay có một công ty khoa học kỹ thuật khác đang cạnh tranh với bọn họ.

 

Kích thích từ hai phía khiến công ty khoa học kỹ thuật Finn càng thêm lo lắng, giống như đang bị nướng trên lửa.

 

Sau khi nhìn thấy bộ dạng ngày càng buồn bã của cha mình, Finn Eve muốn làm chút gì đấy giúp ông ấy, nhưng cô ấy lại chẳng thể giúp được gì.

 

Nhưng ông trời lại ưu ái cô ấy, cô ấy lại may mắn vô tình gặp được Fred Keith ở một buổi đấu giá.

 

Chỉ có điều là cô ấy không thể đến gần anh, chứ đừng nói là xin anh đầu tư.

 

Cô ấy đảo mắt, trong ánh mắt lấp lánh ấy có thể nhìn thấy một tia hy vọng mới, đó chính là cô gái phương Đông bên cạnh anh, Thẩm Mộ Khanh.

 

Finn Eve nhíu mày, hạ quyết tâm. Cô ấy chỉ muốn đánh cược một lần, đánh cược xem địa vị của cô gái này như thế nào trong lòng Fred.

 

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt cô ấy càng tươi hơn, rất rõ ràng, cô ấy đã thắng cược.

 

Fred đã đến, anh cũng sẵn sàng lắng nghe cô ấy nói hết.

 

“Cô ấy điên rồi à.”

 

Đây là đánh giá duy nhất của Dolores đối với người phụ nữ ở phía đối diện vào lúc này, tâm trạng của Gladster bên cạnh cô ấy cũng rất phức tạp.

 

Rõ ràng là cô ấy đang dùng toàn bộ vận mệnh của công ty khoa học kỹ thuật Finn để đánh cờ.

 

Bỗng nhiên Fred Keith cười mỉa mia, nắm chặt bàn tay nhỏ trong tay mình, sau đó lại thả ra. Sau khi liếc nhìn Dolores, anh giao Thẩm Mộ Khanh cho cô ấy.

 

Còn anh thì chậm rãi đi về phía người phụ nữ không biết trời cao đất dày kia, vẻ mặt kiêu ngạo tự phụ kia lại khiến lại khiến ý cười trong nụ cười mỉa mai kia.

 

“Để thuần hoá một con ngựa hung hãn chỉ cần một cái roi quất ngựa, câu này không hề sai đâu.” Bước chân của Fred dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mặt từ trên cao xuống: “Nhưng nếu như con ngựa hung hãn này vẫn không chịu nghe lời thì cô định sẽ làm gì đây?”

 

Finn Eve không hề do dự, cô ấy nhướng mày rồi trả lời: “Tôi sẽ dùng đủ mọi cách, dù là vặt sạch lông của nó hay là bẻ gãy chân nó.”

 

Hiển nhiên, Fred không đồng ý với câu nói này của cô ấy, ánh mắt anh lại nhìn sang chỗ khác.

 

Đột nhiên, anh xoay người lại rút khẩu súng trên hông Bach ra.

 

Anh chĩa họng súng vào giữa trán con ngựa  thuần chủng Ả Rập bên cạnh Finn Eve với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.

 

“Đoàng!!!”

 

Không chút do dự, rất rõ ràng viên đạn kia bay ra.

 

“Hí!!!”

 

Tiếng hí đầy thảm thiết của ngựa lập tức vang vọng khắp phòng và trường đua ngựa, những tiếng than khóc vô cùng buồn thảm cứ liên tục vang lên.

 

“Đoàng!!!”

 

Cuối cùng, con ngựa kia không thể chịu được nữa, nặng nề ngã khuỵu xuống đất.

 

Mắt con ngựa không hề nhắm, lúc này mắt nó bỗng lồi ra ngoài.

 

Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong giây lát.

 

Ngay cả con ngựa hiền lành ngoan ngoãn cũng chạy về chuồng ngựa.

 

Sau khi viên đạn bắn xuyên qua con ngựa, máu bắn ra bắn tung toé lên người Fred, trong đó có cả Finn Eve đứng gần anh nhất.

 

Máu chảy từ trên cằm anh xuống nhưng khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, không có chút dao động nào, hờ hững và thờ ơ đến mức lạnh thấu xương.

 

Còn Finn Eve vốn đang cực kỳ điên cuồng cuối cùng cũng thấy hoảng loạn bối rối. Bỗng nhiên cô ấy đảo mắt, suy nghĩ trong đầu cô ấy bắt đầu chạy loạn.

 

Cô ấy nghiến răng, cố chịu đựng dòng máu ngựa nóng hổi, tỏa ra mùi tanh trên mặt mình, cố giữ vững cơ thể đang lung lay sắp ngã rồi lại nhìn về phía Fred.

 

Người đàn ông chỉ chậm rãi thu khẩu súng lục lại, anh không quay đầu lại mà đưa luôn khẩu súng cho Bach đang giơ tay ra.

 

“Cô Finn, không cần phải bỏ quá nhiều công sức vào loại ngựa như này, một vũ khí trí mạng là đã quá đủ rồi.”

 

Finn Eve nghiến răng, bắt bản thân phải trả lời, giọng cô ấy run run: “Ngài nói rất đúng, ngài Fred.”

 

Rõ ràng Fred chẳng mấy hứng thú với sự đồng ý của cô ấy, anh chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay sạch, lau đi chỗ máu dính trên cằm.

 

“Cô về chờ hợp đồng của gia tộc Fred đi.”

 

Sau khi lau xong, người đàn ông tiện tay vứt khăn tay dính đầy máu tươi kia xuống đất: “Con ngựa này coi như là cái giá cho việc cô chạm đến cô ấy.”

 

Vừa nói hết câu, anh xoay người lại vươn tay ra với Thẩm Mộ Khanh.

 

Anh biết Thẩm Mộ Khanh sẽ không bao giờ ghét anh dù anh đang trong bất cứ thời điểm nào hay trong bất cứ trạng thái nào.

 

Nhưng khi bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh kia đặt vào lòng bàn tay anh, Fred vẫn nhoẻn môi cười vì phấn khích.

 

Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, lúc này Thẩm Mộ Khanh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi trường đua ngựa và trở về trang viên.

 

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện, rõ ràng bước chân cô rời đi nhanh hơn bước chân lúc đến rất nhiều.

 

Cuối cùng, cả Gladster và Dolores đều liếc nhìn Finn Eve với vẻ mặt rất phức tạp.

 

Đương nhiên là cô ấy đã thành công, thành công giành được sự đầu tư của gia tộc Fred cho công ty khoa học kỹ thuật Finn.

 

Từ giờ trở đi, bọn họ là người trong cùng một chiến tuyến.

 

“Đi thôi.” Gladster gật đầu với Dolores, vào lúc anh ta xoay người, bỗng nhiên một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng.

 

“Anh Gladster!!!”

 

Bước chân của Gladster khựng lại, nhưng anh ấy không xoay người lại.

 

Lúc này trên gương mặt Finn Eve không giấu nổi sự vui mừng, giọng cô ấy cũng lớn hơn: “Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay!!!”

 

“Chuyện nhỏ thôi, không mất công là mấy.”

 

Gladster chỉ để lại một câu như vậy rồi đi theo Dolores, rời khỏi trường đua ngựa, khuất bóng sau tấm cửa kính kia.

 

Trong cả trường đua ngựa chỉ còn lại một mình Finn Eve cùng với một con ngựa khổng lồ đã chết.

 

Cô ấy chậm rãi ngồi gục xuống đất, đôi tay vuốt ve trên cơ thể con ngựa, sự bực bội trong lòng mãi không thể xua tan được.

 

Mặc dù cơ thể bên dưới lòng bàn tay đang dần lạnh đi và trở nên cứng đờ.

 

Cô ấy cứ ngồi ở đó như thế suốt một buổi trưa.

 

Finn Eve hiểu rất rõ ý trong lời của Fred.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK