Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa các loại thịt cá và những nguyên liệu nấu ăn xa hoa trong kho lạnh, Thẩm Mộ Khanh chọn một vài loại rau dưa bình thường.

 

Rồi bắt đầu nấu ăn một cách thuần thục với sự trợ giúp của Charlotte.

 

Mẹ cô thường rửa tay nấu cơm mỗi khi cha cô tan tầm. Rõ ràng nhà họ có đầu bếp nhưng bà ấy vẫn kiên quyết tự làm.

 

Ban đầu Thẩm Mộ Khanh còn tưởng do cha cô khó tính, nhất định phải ăn đồ ăn do mẹ cô nấu.

 

Nhưng sau khi lớn lên, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt cha mẹ, Thẩm Mộ Khanh mới hiểu rằng tất cả đều có lý do của nó.

 

Bởi vì tình yêu.

 

Lúc này, suy nghĩ của Thẩm Mộ Khanh cũng giống với suy nghĩ của mẹ, đều muốn đích thân nấu một mâm cơm thật ngon cho người mình yêu.

 

Dù khả năng nấu nướng của cô không đủ để làm một bàn Mãn Hán toàn tịch, nhưng một vài món ăn thường ngày cũng đủ ấm áp rồi.

 

“Keith!”

 

Fred đang ngoan ngoãn ngồi đợi trên sô pha, bỗng nghe thấy tiếng gọi của thiếu nữ. 

 

Tiếng gọi quanh quẩn trong không khí, đó là cái tên mà Thẩm Mộ Khanh thường chỉ gọi lúc hai người họ thân thiết.

 

Anh chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía phòng ăn.

 

Thẩm Mộ Khanh đang đeo một chiếc tạp dề trắng, dáng người quyến rũ dưới lớp sườn xám bị che khuất, tức khắc khiến hương vị nhân gian bay lên lơ lửng.

 

Đôi mắt cô cong cong như vầng trăng non, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo toàn là nụ cười hạnh phúc.

 

Cô gọi tên của anh mà không phải dòng họ gánh vác trách nhiệm gia tộc kia.

 

“Có thể ăn rồi.” Dưới ánh nhìn nóng rực của Fred, mặt Thẩm Mộ Khanh đỏ lên, cô tránh ánh mắt anh, thong thả nói ra một câu như vậy rồi lại chui vào phòng ăn.

 

Fred mỉm cười, lập tức đứng lên đi vào phòng ăn.

 

Charlotte đã giúp Thẩm Mộ Khanh bày tất cả các món ăn ra ngay ngắn. Khi thấy Fred đến gần, bà ấy hơi cúi người, rời khỏi nơi đây, để lại không gian riêng tư cho đôi chim cu này.

 

“Mấy món này đều là món ăn Trung Quốc bình thường, em lâu lắm không làm rồi, anh nếm thử xem.”

 

Lúc này Thẩm Mộ Khanh đã ngồi xuống ghế, cầm một đôi đũa trong tay, gọi Fred ngồi xuống.

 

Sau khi thấy Fred ngồi vào chỗ, cô bèn đưa đôi đũa trong tay cho anh, bản thân thì lập tức gắp một miếng thịt bò vào bát anh.

 

Thẩm Mộ Khanh đã thấy khó chịu với miếng thịt bò còn tơ máu của anh từ lâu. Hôm nay cô đã làm món thịt bò xào này rất kỹ càng, xào đến khi chín hẳn mới thôi.

 

Không cho miếng thịt bò này cơ hội dính máu.

 

Fred đã cởi găng tay trắng ra, dùng bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng để nhận lấy đôi đũa trong tay Thẩm Mộ Khanh.

 

Bỏ bộ dao nĩa mà Charlotte chuẩn bị riêng cho anh sang một bên.

 

Dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Mộ Khanh, Fred khó khăn mà cầm đũa, gắp miếng thịt bò đến bên miệng.

 

“Phì.”

 

Vừa mới đến miệng, miếng thịt bò này liền rơi lại vào bát theo một tiếng cười vang lên bất thình lình.

 

Lúc này Thẩm Mộ Khanh đã cười muốn sốc hông, Fred hoàn toàn không biết dùng đũa nhưng lại cố gắng giả vờ thong dong, gắp miếng thịt bò lên với tư thế rất kỳ quặc.

 

Fred không những không ăn được thịt bò do chính tay cô vợ nhỏ của mình làm mà còn bị cô cười vì không biết dùng đũa.

 

Anh buồn cười mà nhìn Thẩm Mộ Khanh đang cười chảy cả nước mắt ở phía đối diện, tâm tình phức tạp.

 

“Hay là anh cứ dùng dao nĩa đi.” Mắt Thẩm Mộ Khanh cong cong, ngón tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô chỉ vào bộ dao nĩa bên cạnh tay anh.

 

Một tay khác thì cầm đũa múa máy trong không trung, dáng vẻ diễu võ dương oai.

 

Lòng hiếu thắng của Fred bùng lên, anh không nghe theo đề nghị của Thẩm Mộ Khanh mà lại cầm đũa, thử gắp miếng thịt bò này lên thêm lần nữa.

 

Fred thử rất nhiều lần, nhưng lần này lại không suôn sẻ như lần đầu tiên, miếng thịt bò “cô đơn” kia còn không rời khỏi cái bát được.

 

Thẩm Mộ Khanh che miệng, không cho bản thân cười ra tiếng để giữ gìn lòng tự trọng của anh.

 

Cuối cùng, cô thấy Fred xoay sở mãi không được bèn đứng dậy, đi vòng qua bàn ăn.

 

Đến bên người anh, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to đang chiến đấu với đôi đũa.

 

Ngón tay mềm mại của cô xen kẽ vào giữa những ngón tay anh, nhẹ nhàng hướng dẫn anh cầm đôi đũa cho thật chặt.

 

“Anh xem, cầm như vậy mới chặt, mới có thể gắp thức ăn lên được.” Thẩm Mộ Khanh chăm chú nhìn đôi đũa trong tay, lại không chú ý rằng cả người cô đã dựa lên người Fred.

 

Thân hình mềm mại, thon thả dán sát vào thân hình cường tráng, khỏe mạnh của Fred, hơi ấm của hai người đan xen vào nhau, làm anh bỗng nổi ý xấu.

 

Lúc này, người đàn ông ranh mãnh đó không chú ý tới “bài giảng” của cô giáo Thẩm mà lại chú ý đến người của cô.

 

Ánh mắt triền miên của anh lướt qua vành tai trắng nõn, mượt mà đến góc mặt xinh đẹp và ngũ quan tinh xảo của Thẩm Mộ Khanh.

 

Lưu luyến ở mỗi một chỗ mà anh yêu thích nhất.

 

“Keith, chính là như vậy, tự anh thử xem sao đi.” Thẩm Mộ Khanh buông tay, nhẹ nhàng thở ra, khi đang chuẩn bị quay sang nhìn anh…

 

Fred đột ngột nắm lấy bàn tay mới rời khỏi chưa được bao xa kia của cô.

 

“Em yêu, em có chuẩn bị đồ ngọt trước bữa cơm không?”

 

Fred bỗng dưng hỏi như vậy làm Thẩm Mộ Khanh ngẩn người, trước đây bọn họ ăn cơm cũng không cần có đồ ngọt gì cả mà.

 

Nhưng nhìn biểu cảm đứng đắn, nghiêm túc của anh, Thẩm Mộ nén nỗi khó hiểu, trả lời câu hỏi bất chợt này.

 

“Em không chuẩn bị, có cần em bảo Charlotte đi chuẩn bị không ạ?”

 

Nhưng đôi môi mỏng của Fred lại hơi cong lên, bàn tay nắm lấy tay cô dùng sức kéo lại, kéo cô gái không hề đề phòng vào trong lòng mình.

 

Hơi thở ấm áp phả lên mặt Thẩm Mộ Khanh, hô hấp của hai người đan xen vào nhau, ánh mắt của Fred thì vừa lưu luyến vừa nồng nhiệt:

 

“Em đã chuẩn bị đồ ngọt mà anh thấy rất ngon rồi.”

 

Thẩm Mộ Khanh đang trong trạng thái ngơ ngác, cô vừa bị ánh bất ngờ kéo lại nên nắm chặt lấy quần áo của anh theo phản xạ, điếc không sợ súng mà hỏi một câu: “Đồ ngọt… ở đâu thế ạ?”

 

“Ở trước mắt anh.”

 

Vừa dứt lời, đôi môi nóng bỏng lập tức phủ lên.

 

Hơi thở mát lạnh của anh lập tức xâm chiếm toàn bộ hô hấp của Thẩm Mộ Khanh.

 

Sợi tóc màu vàng kim rũ xuống theo động tác của Fred, cọ vào cái trán nhẵn nhụi của Thẩm Mộ Khanh làm cô hơi ngưa ngứa, nhưng cô lại thấy cực kỳ thoải mái.

 

Mỗi một lần hôn môi, Fred đều đem lại cho cô cảm giác ấm áp xưa nay chưa từng có, giống như ánh mặt trời ấm áp trong giấc mơ của cô.

 

Cả phiến lá xanh tươi và giọt nước lơ lửng trên không trung đều rơi trên người Thẩm Mộ Khanh.

 

Cô dần dần buông lỏng bàn tay đang túm chặt lấy Fred, sau đó chậm rãi men lên phía trên, học theo anh mà đặt tay sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh!

 

Lòng bàn tay mềm mại của cô vô thức vuốt ve chầm chậm.

 

Đôi mắt đang nhắm chặt của Fred bất chợt mở ra, lập tức khóa chặt cô gái đang hôn trả anh ngay trong gang tấc này.

 

Tình dục và tình yêu nồng nàn, sống động trong mắt cứ như cơn bão, sau khi nhìn khuôn mặt dần dần đắm chìm của thiếu nữ thì hoàn toàn bùng nổ.

 

Đuôi mắt Fred phiếm hồng, đôi môi chuyển động, không màng tiếng kêu bất ngờ của Thẩm Mộ Khanh mà nuốt tất cả vào trong bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK