Bầu không khí trở nên im lặng, Dolores và Gladster cũng không lên tiếng nhưng sự đánh giá ẩn chứa trong mắt họ vẫn không hề biến mất.
Họ chỉ muốn xem thử rốt cuộc Finn Eve này muốn giở trò gì.
“Tính tình của con ngựa này rất hung hãn, còn là ngựa hoang dã thuần huyết nên rất khó dạy.” Thấy không khí căng thẳng, một người bạn cũng được xem như là có tiếng nói của Finn Eve, Doyle Darren bước lên phía trước một bước: “Eve, không có người huấn luyện ngựa chuyên nghiệp ở đây, chúng ta không nên thử nó đâu.”
“Cũng đúng.” Finn Eve nhướng mi lên khiến một tia sáng xuyên qua hàng mi kia.
Cô ấy lại đưa tay chạm vào con ngựa đang cúi đầu, không quan tâm đến xung quanh kia, mạnh tay hơn một chút: “Xin lỗi mọi người, những con ngựa bên ngoài thì mọi người có thể chọn tùy thích, còn tôi sẽ chọn con này.”
Vừa dứt lời, cô ấy đi về hướng vách tường của căn phòng, không chút do dự nào mà giơ tay ấn vào cái nút trên tường.
Một loạt những âm thanh to lớn truyền tới, vách tường đó được kéo lên, không ngờ bên ngoài lại được thông với trại đua ngựa ở bên trong.
Âm thanh đột nhiên xuất hiện làm con ngựa thuần huyết màu trắng kia giật mình, nó hoảng sợ hí lên, hốt hoảng chạy về phía bên trong của vách ngăn.
“Finn Eve!”
Dolores cau mày nhìn vẻ mặt kiêu ngạo và điên cuồng của Finn Eve, cô ấy đã đoán được người điên cuồng này sắp làm gì.
Cô ấy vội kéo Thẩm Mộ Khanh lui về phía sau, bảo vệ cô ở sau lưng.
Lúc này, sau khi Finn Eve nghe thấy lời cảnh cáo thì chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy một cái.
Trong khoảnh khắc đó, vách tường ngăn con ngựa Ả Rập thuần huyết đang nâng lên với tốc độ rất nhanh.
“Ầm!!!”
Khi sự trói buộc biến mất, đương nhiên con ngựa kia cũng muốn chạy khỏi xiềng xích, nó chạy một mạch về phía trước mà vừa hay trước mặt nó lại là trại đua trong nhà.
Đồng tử Finn Eve co lại, cô ấy lập tức vứt mũ bảo vệ ở trong tay xuống rồi nắm chặt lấy roi ngựa.
Trong khoảnh khắc con ngựa lao ra khỏi phòng, cô ấy đã dùng tốc độ rất nhanh bắt lấy bờm ngựa mà hoàn toàn không quan tâm yên ngựa và các dụng cụ khác đã được trang bị hay chưa.
Đôi chân dài ấy sải bước đến, dùng sức đạp lên bụng con ngựa rồi trực tiếp ngồi lên người con ngựa đang mất kiểm soát đó.
“Cô ấy điên rồi!”
Dolores nắm chặt tay Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt nâu mở thật to rồi quay đầu nhìn về phía Gladster.
“Nếu cứ để như vậy thì sẽ xảy ra chuyện mất!” Cũng không biết tại sao tình hình lại trở thành như vậy, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Thẩm Mộ Khanh.
Nhìn ba người đang ngơ ngác ở phía bên kia, giọng nói của cô đầy tức giận: “Mấy người không phải bạn cô ấy sao? Mau đi gọi người đến đi!!!”
Bị âm thanh giận dữ làm cho tỉnh táo lại, lúc này ba người họ cũng không còn quan tâm chuyện gì khác nữa, sau khi chột dạ thì hoảng hốt vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Bốp!!!”
Thẩm Mộ Khanh quay đầu lại nhìn thì thấy Finn Eve ở trên lưng ngựa đang quất roi liên lục.
Cô ấy tàn nhẫn quất vào con ngựa Ả Rập thuần huyết đang không ngừng nâng hai chân trước lên nhằm hất cô ấy xuống.
Nhưng nó vẫn không thể hất cô gái trên lưng xuống bởi vì đôi tay kia đã nắm được cái bờm thật dài trên lưng nó.
Chỉ cần cô ấy sơ ý rơi xuống thì túm lông đó sẽ bị nhổ trụi và nó cũng bị thương.
“Tránh ra.” Phía sau truyền đến giọng nói của Gladster, trái tim của Thẩm Mộ Khanh và Dolores vô cùng căng thẳng, hai người đồng loạt quay đầu lại.
Gladster vốn dĩ rất bình tĩnh nên anh ấy đã mở cái cửa thông với chuồng ngựa bên ngoài, vừa đi vừa đội mũ lên đầu.
Anh ấy tùy tiện mở một vách ngăn ra và dắt một con ngựa hiền lành ra, giẫm lên bàn đạp rồi ngồi lên.
Đến khi Gladster điều khiển được ngựa đi về phía hai người thì anh ấy lại nhìn thẳng về phía Dolores, nói bốn chữ: “Bảo vệ cô ấy.”
Nói xong, người đàn ông kẹp lấy bụng ngựa, nắm dây cương và phóng như bay ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi việc điều thay đổi trong chớp nhoáng.
Sau khi Dolores nghe thấy câu nói đó của Gladster, cô ấy trở nên trầm mặc.
Đôi mắt nâu đó vẫn nhìn chằm chằm vào hai con ngựa đang vòng quanh sân.
Ánh mắt cô ấy có vẻ u sầu, sau đó Dolores thả tay Thẩm Mộ Khanh ra rồi đi đến chỗ cái nút điều khiển vách tường lên xuống rồi đột nhiên ấn vào cái nút. Cùng với động tác đó, vách tường chậm rãi hạ xuống.
Thẩm Mộ Khanh chỉ biết là vào lúc này Dolores rất bình tĩnh, không giống với độ tuổi của cô ấy.
Cô ấy chậm rãi quay đầu, mỉm cười đầy dịu dàng với Thẩm Mộ Khanh.
“Khanh, chắc anh Fred sắp tới rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh ngơ ngác một lúc, sau đó cô mới hiểu ra.
Chắn chắn Fred sẽ không để cô ra ngoài một mình, cô có thể rời khỏi trang viên một cách thuận lợi thế là do Fred Keith đã ngầm đồng ý.
Với tình huống này thì chỉ có thể là trong cả quá trình ở đây luôn có người theo dõi cô.
Trong tình huống khẩn cấp này, mặc dù không có gì nguy hiểm đối với cô nhưng hành vi thả con ngựa hung hãn của Finn Eve rất nguy hiểm đối với mọi người có mặt ở đây.
Huống chi đây không phải một con ngựa bình thường mà nó là ngựa thuần huyết có cơ thể to lớn và đã từng đạt giải ngựa thành niên.
Nếu con ngựa đó không chạy khỏi chuồng mà chỉ phát cuồng trong chuồng thì hậu quả đúng là khôn lường.
Thẩm Mộ Khanh vừa nghĩ vừa sợ nhưng cô lại càng lo về tình hình của Finn Eve sau khi Fred Keith đến.
“Anh Gladster có thể xử lý được không?” Cô bất ngờ lên tiếng, trong đôi mắt ngấn lệ tràn đầy sự lo lắng.
“Không cần lo cho anh ấy, kỹ thuật cưỡi ngựa của gia tộc Gladster là tuyệt nhất nước Đức đó.”
Nghe thấy Dolores nói như vậy, đôi mắt Thẩm Mộ Khanh sáng lên, vẫy vẫy tay với Dolores: “Đi thôi, chúng ta đi ra cửa.”
Thẩm Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm rồi lại nhìn xuyên qua chuồng ngựa, hướng về phía cửa lớn ở cuối đường: “Đừng lo, tôi sẽ không để anh ấy làm chuyện gì quá đáng đâu.”
Mặc dù Dolores không nói nhưng Thẩm Mộ Khanh lại hiểu rõ Fred. Không chỉ mỗi Finn Eve chịu trận sau việc này mà những người ở đây đều sẽ không trốn thoát.
Kể cả ba tên ngốc đó hay là Gladster, Dolores và người theo dõi kia.
Ánh mặt trời chói chang, đây là lúc nắng rất gắt. Mặt trời cũng đã đứng bóng, chiếu thẳng xuống vùng đất mênh mông ở nước Đức.
Khi họ ra khỏi chỗ có điều hòa thì tiếp tân đã chạy đi tìm người huấn luyện ngựa đến. Thế nhưng hai người họ lại không tìm thấy chiếc ô nào trong trại nuôi ngựa này.
Vì vậy, họ chỉ có thể chạy thẳng ra cửa rồi đứng phơi dưới ánh nắng.
Bởi vì không có điều hoà, lại đi dưới ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nên khiến hai người thấy hơi khó thở.
Nhưng cũng hết cách, Fred hùng hổ xông tới đây rồi. Vì vậy, Thẩm Mộ Khanh chỉ có thể dùng mỹ nhân kế để chờ anh tự nguyện nhảy vào.