Nhìn dáng vẻ cười như không cười của Thẩm Mộ Khanh, Gloria không nhịn được thúc giục: “Cô mau nói đi, rốt cuộc đây là trà gì thế?”
“Hồng trà Ceylon của khách sạn Rubens at the palace tại Luân Đôn, nhưng là dùng hồng trà Sri Lanka để pha, kỹ thuật hái và chế tạo rất tỉ mỉ.” Thẩm Mộ Khanh không hề úp mở, sau khi nói xong, cô cũng cầm tách trà lên đưa đến bên miệng.
“Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải loại trà này chỉ cung cấp cho hoàng gia quý tộc thôi à?” Đôi mắt Gloria sáng rực, sau đó lại bất lực:
“Lúc loại trà này mới được đưa ra thị trường, tôi nghe được tin nên bảo Charles đi mua cho tôi, kết quả lại bị bơ đẹp.”
“Cô may mắn thật đấy, vậy mà lại lấy được loại trà tốt như này.” Gloria thở dài, giả vờ ủ rũ: “Hôm nay tôi nhất định phải uống sạch trà của cô!”
Sau khi hạ quyết tâm, cô ấy lại uống thêm một ngụm.
Nghe thấy cô ấy nói thế, Thẩm Mộ Khanh cũng vô thức đỏ mặt.
Lúc ấy, sau khi uống trà đen Keemun ở nhà Gloria, tự dưng cô lại cảm thấy có hứng thú với trà đạo, cô vô tình nhắc đến chuyện này trước mặt Fred Keith.
Không ngờ mấy ngày sau, người đàn ông có năng lực làm việc cực cao này lại bảo Bach mang mấy chục loại trà về.
Trong đó có loại hồng trà Ceylon đặc biệt này, biết Gloria là một người mê trà nên đương nhiên cô lấy ra cho mọi người uống thử.
“Vừa hay, bánh kem tôi tự làm rất hợp với loại hồng trà này!” Gloria bỏ chén trà xuống, đột nhiên nhớ đến cái hộp to mình mang đến đây, vẻ mặt đầy tự tin, rõ ràng là cô ấy rất tự tin với bánh kem mình làm.
Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng vẫy tay, ngăn cản Gloria đang phấn khích vì được uống trà ngon: “Cô phải để bánh kem đến cuối cùng chứ, hôm nay vẫn còn một món quà nữa dành cho mọi người.”
Giờ phút này mọi người mới nhớ đến người giúp việc bê khay đi theo sau Charlotte.
Charlotte ra hiệu, những cái khay kia được đặt trước mặt mọi người.
Trên khay bày mấy hộp thuỷ tinh, bắt mắt nhất chính là các loại đá quý đựng trong những hộp kính đó.
Đá mặt trăng, hổ phách, thạch anh, Pyroxen...
Được đựng trong những chiếc hộp thuỷ tinh trong suốt, ánh sáng lấp lánh của những viên đá kia cũng tuôn ra.
Những lời Thẩm Mộ Khanh nói với Du Tinh Tử trong buổi triển lãm kia không phải nói đùa, hai người thật sự có ý định hợp tác.
Cách tốt nhất để quảng bá những viên đá quý chính là khiến nó lưu hành trong giới thượng lưu, vậy nên buổi tiệc trà hôm nay được tổ chức không chỉ vì tâm trạng cô tốt, mà còn vì cô có ý định tặng đá quý.
Trang sức và sườn xám không thể tách rời nhau, tất cả những người ngồi ở đây đều là những người đã từng đặt làm sườn xám ở chỗ cô, cô tin chắc chắn những món trang sức này cũng có thể thu hút sự chú ý của họ.
“Buổi tiệc trà hôm nay không chỉ để nói chuyện, mà chủ đề tôi đặt ra là đá quý.” Thẩm Mộ Khanh mỉm cười cầm lấy một viên đá mặt trăng trong hộp pha lê trước mặt.
Yên tĩnh đơn giản, ánh sáng lấp la lấp lánh trên mặt đá, cô cũng thản nhiên lên tiếng trong ánh sáng ấy:
“Không chỉ có giám định và thưởng thức, mà tôi còn chuẩn bị vòng bạc cho mọi người, những viên đá quý này đã được đục lỗ sẵn, có thể làm thành vòng cổ hoặc vòng tay, sau khi làm xong mọi người có thể cầm đi.”
Tất cả nguyên liệu đều được Du Tinh Tử mang đến, bây giờ hai người chỉ muốn quảng bá chất lượng của đá quý, còn về kiểu dáng thiết kế thì nếu người thưởng thức cảm thấy hứng thú sẽ liên hệ với Thẩm Mộ Khanh.
Không thể bộc lộ toàn bộ năng lực cùng một lúc, nếu không sẽ mất đi sự hấp dẫn và không còn gì bất ngờ nữa.
Chỉ có bộc lộ ra từng chút một mới có thể khiến tất cả mọi người chú ý.
“Số đá quý này rất sang trọng, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy thạch anh có chất lượng tốt như này.” Thẩm Mộ Khanh vừa nói hết câu, các quý cô đang ngồi ở đây bắt đầu cầm lấy đá quý trong khay quan sát.
Làm nhà cung ứng đá quý lớn nhất châu Á, nguồn cung cấp đá quý của phòng làm việc của Du Tinh Tử có chất lượng cao nhất.
Đá quý được gửi đến đây lần này cũng không hề có tạp chất, đá quý cao cấp trong suốt óng ánh.
Không có người phụ nữ nào là không thích trang sức, hành động này của Thẩm Mộ Khanh khiến tất cả những người ngồi đây đều thấy hứng thú, ai ai cũng hơi nóng lòng muốn thử.
Đến đây buổi tiệc trà mới thật sự bắt đầu, uống trà, làm trang sức, trông cực kỳ thoải mái thư thả.
Mấy quý cô vốn dĩ đang hơi căng thẳng, bỡ ngỡ kia, bây giờ đều đã thả lỏng hoàn toàn.
Vợ của người cầm quyền gia tộc Fred và vợ của người cầm quyền gia tộc Ockham cao không thể với không hề lạnh lùng kiêu ngạo như trong lời đồn, trái lại còn như hai người hàng xóm rất tốt bụng.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, những món đồ trang sức xinh đẹp cũng được hoàn thành.
Mỗi quý cô ở đây đều có gu thẩm mỹ rất tốt, những loại đá quý họ chọn để xâu chuỗi không hề lộn xộn mà còn khá đẹp mắt.
“Cô Fred, tôi có thể hỏi những viên đá quý này cô mua ở đâu không? Chất lượng rất tốt, tôi muốn đặt làm mấy bộ trang sức.”
Vào lúc Gloria gọi người mang bánh kem lên, cuối cùng cũng có người hỏi nguồn gốc của số đá quý này, muốn đặt làm trang sức.
Có một người lên tiếng là mấy người khác cũng lần lượt hùa theo.
Thẩm Mộ Khanh đặt chiếc cốc sứ trong tay xuống, mỉm cười nói với những quý bà ngồi đối diện: “Đương nhiên là có thể, vừa hay tôi với bà chủ của số đá quý này lại là bạn tốt, đến lúc đó tôi sẽ gửi danh thiếp đến nhà mọi người.”
“Thế thì tốt quá.”
Bà chủ của số đá quý này còn có qua lại với Thẩm Mộ Khanh, đây lại là một điều bất ngờ khác đối với bọn họ.
“Được rồi, tất cả mọi người ăn thử bánh kem tôi đã làm cả sáng nay đi, tuy đây là lần đầu tiên tôi làm loại bánh kem hai tầng này, nhưng tôi cảm thấy nó khá ngon đấy.”
Gloria đặt bánh kem trước mặt mình, đôi tay thoăn thoắt cởi dải lụa buộc trên hộp.
Thẩm Mộ Khanh ngồi bên cạnh cô ấy cũng thấy hơi mong đợi, cô đã nhắc đến cái bánh kem này mấy lần rồi nên cũng muốn ăn thử.
Hộp được mở ra, một cái bánh kem trái cây hai tầng xuất hiện trước mặt.
Đúng y như lời Gloria nói, vẻ bề ngoài của chiếc bánh kem này trông khá ngon mắt, kem được dàn rất đều.
Ngoại trừ trái cây ra thì trên bề mặt còn có những bông hoa được bắt từ kem, mấy đoá hoa này hơi méo mó, nhưng thật sự có thể nhìn ra được đây là lần đầu tiên Gloria làm cái này.
Thẩm Mộ Khanh đến gần, tiện tay lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh: “Hì hì, chụp ảnh lại cho cô nè.”
Nhưng cô vừa mới mở điện thoại lên thì nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.
“Gloria, cô chia bánh kem cho mọi người trước đi, tôi đi nghe điện thoại.” Thẩm Mộ Khanh mỉm cười chỉ cái bánh kem kia, rồi sau đó dùng ngón tay bấm vào nút nghe máy, áp sát điện thoại vào tai.
“Xin chào, lần đầu tiên được nói chuyện với nhau, chị dâu yêu quý của tôi.”
Là giọng nói của một người đàn ông lạ mặt, giọng nói này cực kỳ lạnh lùng, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa chút nham hiểm.
Mới đầu Thẩm Mộ Khanh sửng sốt, rồi sau đó cơ thể đột nhiên run rẩy, cánh tay hơi run rẩy, cô ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
Fred... Fred Nick?”
“Đúng rồi, là tôi đây chị dâu yêu quý.” Dường như người ở đầu bên kia điện thoại đã nhận ra cô đang căng thẳng, khẽ cười:
“Trà chiều có ngon không?”