Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào mùa hè năm thứ hai, Thẩm Mộ Khanh sinh đứa con đầu tiên cho thế hệ của Fred Keith tại bệnh viện Abelson ở Berlin, nước Đức.

 

Đó là một bé gái có mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh ngọc bích y hệt ba mình.

 

Khi tin tức về giới tính của đứa bé được truyền từ gia tộc Fred ra ngoài, các gia đình, dòng dõi danh giá và quyền quý đã được một phen chấn động.

 

Ban đầu họ vẫn mặc định đứa trẻ này vẫn là con trai, không một ai ngờ rằng đứa con đầu lòng thế hệ này của gia tộc trúng lời nguyền độc nhất vô nhị lại là một bé gái.

 

Nhờ đó, tin đồn tuy hoang đường nhưng buộc phải tin theo thời gian đã bị đánh tan.

 

Sau khi đưa Thẩm Mộ Khanh từ Trung Quốc về, Fred Keith bắt tay vào việc xử lý dư đảng ở nước Đức của Fred Nick.

 

Như rắn mất đầu, những kẻ không còn được Fred Nick chống lưng chẳng thể cầm cự được một tháng trước thủ đoạn quyết đoán của Fred Keith.

 

Mỗi ngày Fred Keith đều đối diện với gió tanh mưa máu trên thương trường, nhưng khi về đến nhà, anh lại biến thành người chồng tốt chăm nom cho cuộc sống của Thẩm Mộ Khanh.

 

Vào những khi cảm xúc cô không ổn định do mang thai, Fred Keith đều trấn an, vỗ về cô.

 

Anh đi dạo trong vườn hoa của nhà chính cùng cô, dẫn cô làm những việc có ý nghĩa để giúp cô giải tỏa sau cả ngày ở lì trong biệt thự.

 

Mỗi ngày anh đều thực hiện những điều đó.

 

Đến ngày sinh, vì Thẩm Mộ Khanh thường xuyên vận động nên không quá cực khổ.

 

Dường như con của hai người được thừa hưởng sự điềm tĩnh và nhẫn nại của ba mình, không ngờ nó chẳng giày vò cô bao nhiêu mà ngoan ngoãn đi đến thế giới này, đoàn tụ với hai người.

 

Nhìn Thẩm Mộ Khanh đã kiệt sức, mắt Fred Keith ngấn lệ, nỗi xót xa và tự trách hiện rõ mồn một trên cặp mắt màu xanh ngọc bích của anh, vẻ mệt mỏi trên mặt đã vơi đi phần nào.

 

Fred Keith không buồn nhìn con mình lấy một lần nào mà giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt Thẩm Mộ Khanh, vén những sợi tóc rối của cô sang một bên rồi cúi người, hôn lên trán cô.

 

"Khanh Khanh, vất vả cho em rồi."

 

Kể từ ngày lên chức ba, Fred Keith - kẻ đã từng giống như người điên với những suy nghĩ khó đoán - có thêm chức trách của ông bố bỉm sữa.

 

Bach - trợ thủ đã đi theo cống hiến cho Fred Keith bao nhiêu năm qua - cũng mừng như trẩy hội khi gặp đứa trẻ, tuyệt nhiên không có lấy một câu than vãn khi phải nhận thêm khối lượng công việc đồ sộ.

 

Fred Keith rất chú trọng việc đặt tên cho con, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra được tên hay nên đành phải tạm thời gác lại.

 

Đứa trẻ ngày một lớn dần, hai người vẫn gọi cô bé là bé con.

 

Một hôm nọ, Thẩm Mộ Khanh tiếp đãi các quý cô, quý bà để trao đổi về công việc.

 

Charlotte cũng đi theo để giúp đỡ cô, thế là việc chăm con được giao cho người rảnh rỗi là Fred Keith.

 

Anh ôm con gái ngồi trên ghế sô pha, chọt ngón tay vào cô bé. Đột nhiên, đứa trẻ này mở mắt, để lộ đôi mắt màu xanh ngọc bích y hệt anh rồi nhìn chằm chằm vào anh.

 

Hai ba con cứ nhìn nhau như vậy.

 

Ánh mắt của Fred Keith lúc này không hề toát lên sự lạnh lùng và dửng dưng khi đối mặt với những kẻ cáo già kia. Mặc dù ánh nhìn của anh đã dịu dàng hơn nhiều nhưng vẫn khiến người khác phải sợ hãi.

 

Ấy vậy mà đứa trẻ bé nhỏ trong lòng anh cứ nhìn thẳng vào mắt anh mãi, không hề có dấu hiệu chuẩn bị òa khóc chút nào. Cuối cùng, cô bé còn dũng cảm hơn, dụi vào ngón tay Fred Keith đặt ở cằm cô bé để chuẩn bị trêu cô bé.

 

Bé con mở chiếc miệng bé tí chẳng thấy cái răng nào, cười khúc khích đầy giòn giã.

 

Cõi lòng Fred Keith như tan chảy, anh cúi đầu thơm khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của con gái của mình.

 

Thấy cô bé quơ tay loạn xạ, anh lập tức kề mặt mình tới để cô bé sờ mặt mình.

 

Đứa trẻ này quá thông minh, không hổ là con của Fred Keith anh!

 

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu người đàn ông tự tin, đắc chí. Anh phất tay, đã tìm được tên cho bé con.

 

Fred Metis.

 

Cùng tên với nữ thần tượng trưng cho trí tuệ trong thần thoại Hy Lạp.

 

Cuối cùng cũng xong việc làm ăn, Charlotte và Thẩm Mộ Khanh cùng nhau tiễn các quý cô, quý bà về rồi trở lại lâu đài.

 

Họ vừa tới cửa thì thấy Fred Keith ngồi trên ghế sô pha, còn bé con thì ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

 

Bàn tay anh vòng toàn bộ cơ thể cô bé trong lồng ngực mình, tay cầm ipad, một lớn một nhỏ yên lặng xem ipad một cách chăm chú.

 

Bé con có mái tóc vàng khá dày, cặp mắt màu xanh nhạt thì trong veo khôn kể, trông chẳng khác gì Fred Keith phiên bản thu nhỏ.

 

Thấy hình ảnh ấm áp ấy, Thẩm Mộ Khanh cười tủm tỉm, thay giày rồi đi tới chỗ hai ba con.

 

"Đang xem gì vậy? Anh đưa ipad ra xa chút đi, đừng để sát mặt bé con quá."

 

Fred Keith ngước lên, phát hiện Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống cạnh mình để xem ipad.

 

Thấy những dòng tiếng Anh và con số chi chít trên màn hình, Thẩm Mộ Khanh cạn lời chẳng biết nên nói gì. Cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao lão Fred Keith này đột nhiên hấp tấp rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK