Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra tâm tư của cô gái này xoay chuyển một vòng trăm tám chục độ như thế nào. Hơn nữa, cô ta còn sán lại gần người đàn ông của mình, dĩ nhiên Thẩm Mộ Khanh không thể nhẫn nhịn nổi.

 

Harbert Judy thấy Thẩm Mộ Khanh mở miệng đáp trả thì trong lòng bỗng xuất hiện một ngọn lửa không tên.

 

Cô ta nén giận, nhoẻn miệng cười nói cô: “Xin lỗi cô đây, nhưng tôi đang nói chuyện với anh Fred.”

 

Ngụ ý là bảo Thẩm Mộ Khanh cút càng xa được chừng nào hay chừng đó, đừng có đứng đờ ra ở chỗ này làm vướng chân vướng tay.

 

Vừa dứt lời thì Fred đã nắm lấy tay Thẩm Mộ Khanh, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Mãi cho đến khi Thẩm Mộ Khanh nhìn sang thì Fred đã cúi đầu, trong đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm có ý cười khó thấy: “Đêm nay có một món trang sức phù hợp với sườn xám của em.”

 

Chỉ một câu nói thôi đã khiến Thẩm Mộ Khanh hơi phân tâm, cô phồng má, nở nụ cười: “Hôm nay là món quà này à?”

 

Fred nhẹ nhàng gật đầu.

 

Khi đang nói chuyện, hai người dẫm lên làn váy rất dài của Harbert Judy. Ở nơi Thẩm Mộ Khanh không nhìn đến, mọi người đều thấy bàn tay còn lại của Fred không nắm tay Thẩm Mộ Khanh mà đặt ở sau lưng giơ lên.

 

Một giây sau, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên: “Xem ra gần đây gia tộc Harbert rảnh rỗi quá, muốn tìm chút việc gì đó để làm.”

 

Bach bước đến, cơ thể cao lớn thẳng tắp gây ra áp lực vô cùng lớn cho Harbert Judy.

 

Anh ấy nhìn từ cao xuống, đôi mắt lạnh như băng kia nhìn chằm chằm vào người phụ nữ chẳng biết trời cao đất dày là gì.

 

Judy sửng sốt, cô ta thở hổn hển, tất cả sự sợ hãi sau đó cũng dần hóa thành khinh thường. Cô ta nhướng mày giễu cợt: “Chỉ là một con chó bên cạnh anh Fred thôi mà cũng dám nói chuyện với tôi như thế.”

 

Đám người quyền quý xung quanh đang xem trò hề nghe câu nói thế, trong lòng mỗi người đều thầm nín thở.

 

Chỉ trách gia tộc Harbert đã bảo bọc Harbert Judy quá tốt, chưa từng để cô ta tiếp xúc với giới thương nhân ở ở Đức.

 

Cho nên mới biến cô ta thành một kẻ không xem ai ra gì, một “quý cô danh giá” không biết giữ mồm giữ miệng.

 

Chính vì vậy mà ngay cả người đứng thứ hai của gia tộc Fred, Bach mà cô ta cũng dám lên tiếng nhục mạ.

 

Vụ chặn đường hôm trước, cộng thêm cả lần nhục mạ này cũng đủ để khiến gia tộc Harbert bị gia tộc Fred trừng phạt trăm ngàn lần rồi.

 

“Tôi đúng là một con chó.” Chỉ thấy gương mặt vốn lạnh lùng của Bach đột nhiên mỉm cười tỏ vẻ tán thành, chẳng qua là nụ cười suồng sã này chẳng hề chạm đến đáy mắt.

 

“Anh Bach!” Cha của Harbert Judy đột nhiên lên tiếng, ông ta đi nhanh đến trước mặt anh ấy rồi nắm lấy tay Judy kéo cô ta về phía sau.

 

Ông ta suýt chút nữa kéo Judy mặc váy áo lòe xòe ngã xuống đất.

 

“Cha!” Judy cảm nhận được cơn đau nhức từ cổ tay truyền đến, cô ta nhíu chặt lông mày, khẽ gọi cha mình một tiếng.

 

Nhưng người cha trước giờ luôn thương yêu cô ta lại không thèm để ý đến, sức lực ở cổ tay ngày càng lớn hơn.

 

“Anh Bach, tôi không biết dạy con, cho nên mới để cho con gái cả trong gia tộc Harbert mạo phạm anh Fred một, hai rồi ba lần.”

 

Cảm thấy không thể nào đoán ra được suy nghĩ từ ánh mắt của Bach, Harbert Bahrton không còn cách nào khác ngoài kiên trì, cắn răng nói tiếp: “Bao gồm cả mấy mỏ khoáng sản dưới danh nghĩa nhà Harbert, tôi tự nguyện tặng cho anh Fred.”

 

“Cha điên rồi à!” Harbert Judy nghe thế thì tức giận vùng khỏi tay Harbert Bahrton: “Những thứ đó cha vốn sẽ để lại cho con, hiện tại tặng cho một con chó là có ý gì?”

 

“Câm miệng!” Nghe thấy lời lẽ của cô ta ngày càng mất kiểm soát, Harbert Bahrton chợt quay đầu quát lên với đứa con gái mà ông ta thương yêu suốt hai mươi mấy năm qua.

 

Hai mắt ông ta đỏ sẫm, trừng to, cặp mắt đục ngầu cùng với nếp nhăn trên mặt như muốn chất đống lại một chỗ.

 

Có vẻ như tới tận bây giờ Harbert Judy chưa từng đối mặt với bộ dạng nổi giận của cha mình, cô ta sững người ra tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn ánh lên sự không thể tin nổi.

 

Thấy cô ta câm miệng, Harbert Bahrton quay đầu lại cười lấy lòng: “Anh Bach, tôi nói lời giữ lời, lập tức sẽ có hiệu lực.”

 

“Không cần.”

 

Lời này có chút sâu xa.

 

Harbert Bahrton thấy Bach mỉm cười lắc đầu, trong lòng càng sinh ra dự cảm mãnh liệt.

 

Fred... Fred Keith đã biết rồi?

 

Bach giơ tay lên vỗ vai ông ta một cái nhưng lần này lại vỗ mạnh hơn chút: “Mấy sản nghiệp nho nhỏ này khiến anh Fred chướng mắt, nhưng con chó hoang Nick kia lại có tính bảo vệ đồ ăn cao, ông giữ lại kính biếu cậu ta đi.”

 

Trái tim của Harbert Bahrton như bị bóp chặt, ngay lúc này ông ta không dám thở mạnh, hơi thở chậm và dài hơn rất nhiều.

 

Quả nhiên, anh đã biết hết tất cả mọi chuyện.

 

Trong khi Harbert Bahrton sợ hãi thì thấy Bach nhấc hai bàn tay lên, sửa sang lại bộ vest mặc trên người rồi cất bước đi về phía bên trong khách sạn.

 

Tay Harbert Bahrton run lên, ông ta cố gắng trấn an bản thân rồi móc điện thoại di động từ túi áo vest ra, từ từ gọi một cú điện thoại, đưa máy đến bên tai và nói: “Anh Nick...”

 

Sau vài tiếng thông báo máy bận, không đợi Harbert Bahrton nói hết một câu, đối phương đã thẳng thừng cắt ngang lời ông ta: “Rất cảm ơn sự ủng hộ hết mình từ gia tộc Harbert thế nhưng giao dịch của chúng ta đến đây là kết thúc.”

 

Giọng nói rõ ràng hơi yếu ớt nhưng vẫn rất rành rọt.

 

Nói xong, anh ta cúp điện thoại, để lại một mình Harbert Bahrton chật vật như chuột chạy cùng đường nhốn nha nhốn nháo.

 

Hiển nhiên là tay sai luôn giúp đỡ Nick hoàn toàn biến thành một con cờ vô dụng, bị anh ta vứt bỏ một cách tàn nhẫn.

 

Tiếp theo đây, không có Fred Nick che chắn thì làm sao gia tộc Harbert có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của gia tộc Fred.

 

Khách sạn Platz là khách sạn cực kỳ hoa lệ nằm ở trung tâm Munich, bên ngoài trông giống như một pháo đài cổ kính, theo phong cách cổ điển tuyệt đẹp.

 

Chỉ riêng một lá cờ đã cho sức hấp dẫn thần bí.

 

Buổi đấu giá Tanya được tổ chức ở đây xem như không đánh mất đi phẩm giá.

 

Thẩm Mộ Khanh kéo tay Fred đi vào trong sảnh chính của khách sạn, cô cảm thấy lóa mắt với chiếc đèn chùm pha lê xa hoa treo ở chính giữa sảnh.

 

Chờ đến khi thích ứng được, cô chỉ thấy bên trong cực kỳ tráng lệ, ánh đèn sáng trưng, những bức tường được làm từ đá cẩm thạch trắng Anatolia, mịn màng và dễ nhận biết. Nó phản chiếu ánh sáng nhiều màu sắc cực kỳ rực rỡ.

 

Những món đồ được trưng bày trong đó còn đặc biệt hơn chính là những chiếc bình sứ châu Âu lớn lộng lẫy và tinh tế, những chiếc đũa ngọc bích có hoa văn phức tạp...

 

Ngoại trừ những món đồ quý giá khiến người ta thèm thuồng thì lễ phục của khách mời đến tham dự ngày hôm nay càng sang trọng hơn.

 

Trong đầu Thẩm Mộ Khanh chợt hiểu ra, ở hoàn cảnh thế này cô muốn không tìm thấy linh cảm thì cũng khó.

 

Trong số những người nói chuyện và nâng ly sâm panh với nhau, Thẩm Mộ Khanh chợt nhìn thấy một người, đồng tử cô bỗng co lại.

 

Thẩm Mộ Khanh cứ nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, cô không khỏi ra sức chớp chớp đôi mắt hạnh mấy lần.

 

Lúc cô mở mắt ra lần nữa, trái tim cô nặng trĩu, cảm xúc khiếp sợ và bi thương đến tột cùng mạnh mẽ kéo đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK