Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị cô ấy trừng mắt, Hồn Ma sờ sờ mũi, tự nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

 

Rắn Đuôi Chuông khẽ cười giễu cợt: "Đúng là sẽ thắng nhưng lần sau gặp lại nói không chừng anh với Gấu Bắc Cực đều đã bị chôn dưới đất rồi."

 

Cô ấy đưa tay giật lấy tăm bông tẩm thuốc từ tay anh ta, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của mình, thuần thục xé miếng băng gạc, nhanh chóng băng bó vết thương lại.

 

Sau khi xử lý xong mọi việc, Rắn Đuôi Chuông đứng dậy đầu tiên, bước ra khỏi phòng: "Anh và Gấu Bắc Cực triệu tập tất cả lính đánh thuê và người của ngài Fred, tôi muốn lập lại kế hoạch."

 

"Rắn Đuôi Chuông!"

 

Hồn ma nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng trước mặt, cơn bực tức trong lòng không sao giải tỏa được.

 

Rắn Đuôi Chuông quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh ta.

 

"Cô nghỉ ngơi trước đi, chuyện lập kế hoạch cứ giao cho tôi và Gấu Bắc Cực." Lúc này Hồn Ma cũng đứng dậy, định đi về phía cô ấy.

 

"Hồn ma, anh nhớ cho kỹ." Nhưng không ngờ anh ta còn chưa kịp cất bước, Rắn Đuôi Chuông đã sa sầm mặt, lạnh lùng mở miệng:

 

"Tôi mới là tổng chỉ huy của tiểu đội này, nếu anh gia nhập vào tiểu đội thì nhất định phải nghe lời tôi. Nếu anh muốn làm trái lệnh của tôi thì cút đi ngay!"

 

Nói xong câu đó, Rắn Đuôi Chuông tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hồn Ma, hai mắt trợn to.

 

"Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, thành tích của tôi ở học viện quân sự vẫn luôn cao hơn anh, phụ nữ cũng có thể chiến đấu một cách xuất sắc."

 

Dứt lời cô ấy không để ý đến Hồn Ma vẫn còn ở trong phòng nữa mà cất bước rời đi.

 

Nhưng Hồn Ma đứng trong phòng lại ngơ ngác không biết phải làm sao, nhìn theo bóng Rắn Đuôi Chuông bỏ đi, vẻ mặt cô đơn, lẩm bẩm:

 

"Tôi không có ý coi thường cô mà..."

 

Tôi chỉ đang lo lắng cho cô thôi...

 

——————

 

Tiếp theo là gần hai mươi ngày chờ đợi, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn trong trạng thái tinh thần uể oải.

 

Medusa đã cố nghĩ ra đủ mọi cách chọc cô ấy cười nhưng vẫn không có hiệu quả, chỉ có thể gác những chuyện này sang một bên, tập trung vào việc bảo vệ sự an toàn của cô.

 

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Mộ Khanh cũng đã cố gắng thay đổi cảm xúc của mình, cùng Medusa đến quảng trường Marienplatz mua vải vóc, hoàn thành tất cả những việc còn dang dở khi ở cạnh Rắn Đuôi Chuông.

 

Nhưng tâm trạng đè nén trong lòng cô vẫn không được giải tỏa.

 

Hiếm khi ra vườn hoa, Thẩm Mộ Khanh ngồi luôn xuống chỗ bậc thềm lối vào căn biệt thự.

 

Charlotte thấy vậy, mỗi lần khuyên nhủ cô, Thẩm Mộ Khanh đều chỉ khẽ lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt với cô ấy.

 

Sau nhiều lần, Charlotte cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là không biết cô ấy tìm được ở đâu ra một chiếc ghế mềm nhỏ nhắn tinh xảo, đặt nó ở cửa.

 

Thẩm Mộ Khanh không tiện từ chối ý tốt của Charlotte nên ngày nào cô cũng ngồi trên chiếc ghế mềm kia.

 

Hai chân co lại, khuỷu tay chống lên đầu gối, gương mặt nhỏ nhắn đã gầy đi rất nhiều được cô nâng trong lòng bàn tay.

 

Đôi mắt ngây dại nhìn về phía lối vào trang viên.

 

Medusa đương nhiên cũng không nhàn rỗi, cô ấy cũng đứng ở cửa tự tìm thú vui cho mình nhưng lại không để Thẩm Mộ Khanh rời khỏi tầm mắt mình.

 

Lúc thì cô ấy vuốt ve vũ khí của mình, khi thì tìm mấy người canh gác trong trang viên so tài.

 

Một ngày nữa lại đến, ngồi từ sáng đến giờ ăn tối buổi chiều, sắc trời đã dần tối, thân thể yên tĩnh chờ đợi cả ngày của Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng bắt đầu cử động.

 

Được Charlotte đỡ, cô từ từ đứng dậy, đang định vào nhà thì đúng lúc này khung cảnh yên tĩnh phía sau lại có động tĩnh.

 

Thân thể Thẩm Mộ Khanh cứng đờ, sau đó nhanh chóng quay người lại.

 

Bắp chân tê dại như nhũn ra, sắp ngã sang một bên.

 

"Cô chủ!"

 

Medusa nhanh tay lẹ mắt ôm toàn bộ cơ thể mảnh mai của cô vào lòng.

 

Nhưng lúc này, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không để ý đến việc kiểm tra tình trạng cơ thể mình, đôi tay nắm chặt áo của Medusa.

 

Đôi mắt hạnh giăng đầy tơ máu của cô nhìn chằm chằm vào cánh cổng trang viên, nơi phát ra âm thanh.

 

Cánh cổng sắt ở lối vào trang viên được mở ra, mấy chiếc xe màu đen chậm rãi đi vào.

 

Đi cuối cùng là chiếc Cayenne quen thuộc mà dù trong đêm tối, Thẩm Mộ Khanh cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

 

Fred đã trở về.

 

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

 

Giờ phút này nỗi phiền muộn trong lòng cô lập tức tiêu tan, mọi lo lắng trong những ngày qua cũng ngay tức khắc biến mất không còn dấu vết.

 

Bao nhiêu ngày qua, mỗi đêm cô đều nhớ tới cơn ác mộng hôm đó, tiếng đạn xuyên qua da thịt và cảnh tượng máu phun ra cứ lần lượt hiện lên.

 

Tất cả những thứ này, vào khoảnh khắc Fred trở về đều đã bị cô quên sạch.

 

Ba chiếc xe lần lượt dừng lại trong sân, Thẩm Mộ Khanh thậm chí còn không nhìn thấy đám người Rắn Đuôi Chuông, Hồn Ma xuống xe trước.

 

Ánh mắt cô vẫn luôn tập trung lên trên chiếc Cayenne màu đen kia.

 

Cho đến khi Bach ngồi ở ghế lái xuống xe, đi về phía ghế sau mở cửa xe ra.

 

Đồng tử của Thẩm Mộ Khanh co lại, ổn định thân hình, từ từ buông bàn tay đang túm chặt Medusa ra, nhẹ nhàng bước từng bước về phía trước.

 

Một bóng người cao lớn từ trên xe bước xuống, mái tóc vàng chói mắt, làn da trắng lạnh, hình thể cường tráng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, còn cả đôi găng tay màu trắng anh thường đeo trên tay khi đó.

 

Trong bóng đêm, cô rưng rưng nước mắt, hình bóng ấy dần nhòe đi trong mắt cô.

 

Thẩm Mộ Khanh thực sự không thể chờ đợi thêm được nữa, cô xách váy, khóc chạy về phía bóng người kia.

 

Vượt qua những bóng người phía trước, Thẩm Mộ Khanh lao vào lòng Fred, đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo sau lưng của anh.

 

Fred vừa mới đứng vững thì bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, anh vô thức dang tay ra, đón lấy người mà mình ngày đêm mong nhớ.

 

Khi hai cơ thể chạm vào nhau, Fred phát ra một tiếng rên khẽ nhưng Thẩm Mộ Khanh đang khóc đến rối tinh rối mù lại không phát hiện ra.

 

Cô chỉ áp mặt vào ngực anh, cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ đó.

 

Nước mắt thấm qua quần áo, loang ra.

 

Cô giơ tay đấm liên tục vào ngực Fred, vừa khóc vừa lớn tiếng trách anh đi lâu mãi mới về.

 

"Anh đã đi đâu vậy!"

 

"Tại sao không trả lời tin nhắn?"

 

"Lâu như vậy cũng không có lấy một cuộc gọi, anh có biết bọn em đã đợi anh bao lâu không?!"

 

"Em... Em sợ lắm."

 

...

 

Giọng nói khàn khàn giống như một con thú non đang rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, cuối cùng phát ra tiếng kêu đáng thương nhất.

 

Bach đứng ở bên cạnh thấy vậy cau mày tiến lên một bước nói:

 

"Cô..."

 

"Bach."

 

Nhưng Bach vừa lên tiếng đã lập tức bị Fred chặn lại.

 

Thẩm Mộ Khanh đưa tay lau nước mắt trên mặt, hơi rời khỏi người Fred.

 

Cô ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, muốn nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lùng của anh một lần nữa.

 

Nhưng thứ đập vào mắt cô là một đôi mắt vô hồn.

 

Tim Thẩm Mộ Khanh hẫng một nhịp, không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, lập tức kiễng chân lên, đưa tay ra ôm lấy mặt Fred kéo về phía mình, đôi mắt xanh đó cứ thế hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Mộ Khanh.

 

Vô hồn nhưng vẫn đẹp như cũ, giống như một viên lục bảo đặt giữa tấm lụa đỏ, được khóa chặt trong một căn phòng vô cùng tinh xảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK