Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay nhỏ vội vàng vuốt ve khuôn mặt anh. Thẩm Mộ Khanh nới lỏng hàm răng trắng đang bặm lấy cánh môi dưới ra, lắp bắp nói:

 

“Xin… Xin lỗi anh, nếu em nói là bé con muốn học võ thì anh có tin không?”

 

Fred Keith nhếch cánh môi mỏng, giữ bàn tay nhỏ đang vuốt ve khuôn mặt anh của cô lại, đưa nó lên môi hôn một cái, nở nụ cười bất đắc dĩ:

 

“Tối nay vũ hội bắt đầu rồi. Khanh Khanh, anh như thế này thì biết tham gia thế nào đây?”

 

Vũ hội sắp tới rồi. Được anh nhắc nhở, trong lòng Thẩm Mộ Khanh lại càng thêm áy náy.

 

Cô đang định nghĩ cách thì người đàn ông cúi đầu hôn bụng cô đã đứng dậy.

 

“Anh đi đâu vậy?”

 

Thẩm Mộ Khanh không thích nhìn bóng lưng khi anh rời đi, trong lòng không khỏi sốt ruột, tưởng rằng anh giận mình.

 

Nhưng không ngờ anh lại đi thẳng vào phòng để quần áo, lấy ra một bộ sườn xám và một bộ đồ Tôn Trung Sơn.

 

Trời gần tối, ánh đèn mờ nhưng đôi mắt hạnh trong veo của Thẩm Mộ Khanh vẫn sáng long lanh.

 

Thấy cô vẫn chưa hết sợ, Fred Keith vội để quần áo xuống, mang theo khuôn mặt hằn đầy dấu bàn tay đi về phía Thẩm Mộ Khanh.

 

Mép giường trũng xuống, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to vươn tới ôm thai phụ hay suy nghĩ quá nhiều này vào lòng.

 

Anh nghiêng đầu hôn lên trán cô, bàn tay to đặt trên bờ vai cô khẽ vuốt nhẹ một cái.

 

“Đừng sợ, bé con phát triển toàn diện, anh rất vui vẻ.”

 

Thẩm Mộ Khanh không thích anh nhận hết lỗi của cô về phần mình.

 

Trong lòng cô ngổn ngang tâm trạng vừa trách vừa thương anh, cuối cùng chỉ còn biết bĩu môi, khẽ thút thít:

 

“Hu hu hu…”

 

Dường như chỉ có khóc mới có thể giải tỏa hết cảm xúc không ổn định trong lòng cô.

 

Thẩm Mộ Khanh nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vùi hẳn vào ngực Fred Keith.

 

Cảm giác thấm ướt, ấm áp ập tới, Fred Keith giật mình, vội cúi đầu kiểm tra tình hình của cô hiện tại.

 

Mặt họ kề sát vào nhau, môi anh chạm vào mặt cô, hơi thở phả ra từ anh khiến thân thể Thẩm Mộ Khanh không nhịn được run rẩy.

 

“Khanh Khanh, em sao vậy? Bé ngoan, cục cưng của anh, em sao vậy?”

 

Bàn tay lớn muốn nâng cằm cô lên nhưng bị Thẩm Mộ Khanh né tránh.

 

Từ góc nhìn của Fred Keith, anh chỉ có thể trông thấy cánh môi của Thẩm Mộ Khanh lộ ở bên ngoài.

 

Đôi môi nhỏ ra sức kéo rộng ra hai bên trông cực kỳ tội nghiệp.

 

Fred Keith không dám quá mạnh tay, vội vàng lấy điện thoại ra định gọi cho Bach, thông báo mình vắng mặt trong vũ hội tối nay.

 

Điện thoại được nghe máy ngay lập tức, Fred ôm Thẩm Mộ Khanh, tay chốc chốc lại xoa lưng cô, vuốt lưng cho cô dễ thở.

 

“Bach, hủy bỏ toàn bộ lịch làm việc tối nay của tôi, mua cho tôi một suất lẩu đem về, đừng lấy loại cay quá.” Hôm qua Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn muốn ăn nó nhưng vì vướng vũ hội nên không ăn được.

 

Để dỗ dành vợ, Fred Keith đành bảo Bach đi làm mấy việc này.

 

Anh còn chưa nói xong thì thai phụ làm từ nước nằm trong ngực anh lập tức ngồi dậy, giật lấy chiếc điện thoại trong tay anh: “Bach, không cần mua đâu, mấy chuyện anh ấy vừa nói đều không tính, vũ hội vẫn tham gia như bình thường.”

 

Nói xong, không cho Bach cơ hội mở miệng, cô lập tức cúp máy.

 

Để lại Bach đứng bối rối, cau mày nhìn chiếc điện thoại trong tay.

 

Vậy… Rốt cuộc là tới hay không tới đây?

 

Cuối cùng, sau khi cân nhắc tất cả mọi khía cạnh, Bach quyết định nghe lời Thẩm Mộ Khanh.

 

Thấy cô đã chịu chui ra khỏi ngực anh, đôi mắt màu xanh lục của Fred Keith nhìn cô chăm chú.

 

Bàn tay lớn lau sạch vệt nước mắt, nước mũi trên mặt cô mà không hề tỏ ra khó chịu chút nào. Lúc này, điều duy nhất anh quan tâm là tại sao vợ mình khóc.

 

Fred Keith nhanh chóng phát hiện ra mình càng lau thì lại càng bất thường, tại sao nước mắt càng lau lại càng nhiều hơn, lau mãi mà không hết?

 

Hai tay anh vịn bờ vai Thẩm Mộ Khanh, anh nhích người lại gần, hôn chóp mũi đỏ lựng vì khóc của cô, giọng dịu dàng mà chứa chan tình: “Em sao vậy? Bé Moore của anh, có phải bé con học võ thuật ở trong làm phiền em không?”

 

Nói rồi, bàn tay to của anh áp lên bụng cô.

 

Thẩm Mộ Khanh vừa khóc xong, vẫn còn đang nấc, nghe Fred Keith nói vậy, cô vừa xúc động lại vừa tủi thân:

 

“Không phải em cố ý đánh anh đâu, hu hu… Em mơ thấy có một con trăn muốn ăn thịt em và bé con… Cho nên em mới đánh nó.”

 

Càng nói cô lại càng nóng ruột, bàn tay nhỏ không ngừng vung vẩy giữa không trung.

 

Nghe cô nói vậy, Fred Keith cười tươi hơn, cuối cùng anh bắt lấy bàn tay nhỏ múa may của cô, giữ chặt nó trong lòng bàn tay mình.

 

“Đánh đi, đánh là đúng, tất cả là tại anh không bảo vệ em và bé con trong mơ thật cẩn thận. Khanh Khanh, em tha lỗi cho anh được không?” Bàn tay lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô bỗng kéo nó lại gần mặt anh, khẽ cầm bàn tay nhỏ của cô tát vào mặt anh.

 

Lúc này đây, đôi mắt xưa nay luôn lạnh lùng lại chan chứa yêu thương, rõ ràng tới mức Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn có thể đọc hiểu được.

 

Tại sao… Tại sao lại biến thành lỗi của anh?

 

Thẩm Mộ Khanh ngừng nấc, bất thình lình lao vào trong lòng anh, cánh tay ôm chặt lấy eo của Fred Keith:

 

“Sau này… Sau này anh nhất định phải bảo vệ em và bé con thật tốt.”

 

Thấy cuối cùng mình cũng đã dỗ được vợ, Fred Keith cười tươi, hôn lên mái tóc trên đỉnh đầu của cô: “Được.”

 

Anh bế bổng Thẩm Mộ Khanh lên như bế một đứa trẻ, tay giữ lấy đôi chân nhỏ của cô, một lần nữa hôn lên mặt cô.

 

“Cả “bé lớn” lẫn bé con anh đều sẽ bảo vệ thật cẩn thận!”

 

“Hừ.” Thẩm Mộ Khanh “hừ” khẽ một tiếng đầy lưu luyến, cọ mặt mình vào mặt anh: “Em tin anh.”

 

Cuối cùng, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không cần phải làm gì, đỏ mặt để Fred Keith thay quần áo cho mình.

 

Vốn dĩ Fred Keith định tự tay vấn cả tóc cho cô.

 

Nhưng vì thành phẩm quá tệ nên Thẩm Mộ Khanh cười, đấm anh một cái rồi lấy lại cây trâm ngọc trai từ tay anh.

 

Cô lưu loát tự vấn tóc cho mình, nhìn thấy mặt Fred Keith trong gương vẫn còn hằn dấu bàn tay màu hồng, Thẩm Mộ Khanh đứng dậy, đẩy anh ngồi xuống trước gương trang điểm.

 

Trước ánh mắt thắc mắc của anh, cô cầm một lọ phấn nền để trên bàn lên.

 

Bộ đồ trang điểm của cô rất đầy đủ. Fred Keith không biết chọn mấy thứ này nên khi chuẩn bị đồ trang điểm cho cô, màu nào anh cũng lấy một cái.

 

Nhờ vậy mà lần này những mã phần nền khác mới có đất dụng võ.

 

“Khanh Khanh?”

 

Fred Keith nhìn bóng Thẩm Mộ Khanh trong gương liên tục điều chỉnh thử màu phấn nền, khẽ gọi cô một tiếng.

 

Nhưng cô không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung làm chuyện của mình.

 

Cuối cùng, cô giơ mu bàn tay của mình lên so với khuôn mặt anh, xác nhận màu sắc đã pha chuẩn, khuôn mặt nhỏ mới rồi còn khóc thút thít lập tức rạng rỡ như ngập tràn ánh nắng, đôi mắt hạnh cong lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK