Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khanh Khanh, em thường nói với anh rằng em yêu anh, sau này anh đã tra nghĩa của nó.

 

Bây giờ anh cũng muốn nói với em.

 

Anh cũng yêu em.

 

Suốt một tuần liền, Thẩm Mộ Khanh dành phần lớn thời gian ở trong phòng may, còn Fred vẫn đi sớm về muộn như mọi khi.

 

Nhưng anh không còn ngăn cản cô nữa, chỉ là mỗi ngày khi trở về trang viên, anh đều đến phòng làm việc và ôm cô vào lòng.

 

Ban đêm, anh cùng cô ăn khuya, hoặc bật máy hát, ôm cô vào lòng, cùng nhau xoay tròn theo điệu nhạc du dương.

 

Dường như chính sức mạnh kỳ diệu này đã khiến hiệu suất làm việc của Thẩm Mộ Khanh tăng lên đáng kể, nụ cười hạnh phúc luôn hiện hữu trên khuôn mặt khi cô chuyên tâm vào công việc.

 

Vừa hay, vào sáng ngày trước cuối tuần, cô đã hẹn gặp quý bà kia.

 

Đối phương đã cử tài xế đến trang viên để đón cô.

 

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh tự mình đến tận nơi để giao sườn xám.

 

Khách hàng lại là một quý bà quyền quý, trong lòng cô vừa hồi hộp lại xen lẫn chút phấn khích.

 

Nhìn chiếc Lincoln dần dừng lại trước mặt, Thẩm Mộ Khanh nhận lấy chiếc hộp gỗ kiểu Âu từ tay Charlotte, sau đó yên vị trên xe.

 

Nhà của quý bà này cách trang viên khá xa, có lẽ vì tâm trạng căng thẳng nên cô cảm thấy đoạn đường này đặc biệt ngắn, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

 

Cánh cửa mở ra, Thẩm Mộ Khanh bước xuống xe, tay vẫn nâng niu chiếc hộp gỗ.

 

Ngước mắt nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng Thẩm Mộ Khanh bỗng dâng lên vài phần thiện cảm với quý bà này.

 

Xung quanh dinh thự là một màu xanh mướt của cây cối. Mới chớm thu, những tán lá xanh mướt vẫn chưa ngả vàng, chỉ là sắc xanh thêm phần đậm đà.

 

Ừm... Giống như một bức tranh sơn dầu vậy!

 

Màu xanh ngập tràn tầm mắt khiến cho sự bối rối trong lòng Thẩm Mộ Khanh vơi đi phần nào. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành, rồi bước những bước chân vững vàng về phía căn biệt thự ở trung tâm.

 

Trước cửa có hai người hầu đang đứng, có lẽ đã được dặn dò trước, thấy Thẩm Mộ Khanh đến, họ cung kính cúi đầu chào, sau đó lễ phép mở cửa cho cô.

 

Nghe thấy tiếng động, những người trong biệt thự đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

 

Ban đầu, Thẩm Mộ Khanh cứ nghĩ chỉ có mình bà Pearson, nào ngờ lại có đến bốn cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình. Cô bất giác nuốt nước bọt.

 

Cô hơi bất ngờ nhưng phản ứng cũng rất nhanh, khéo léo cong môi nở nụ cười, đôi mắt hạnh cong lên nhìn về phía mọi người, hơi cúi đầu chào: "Xin chào ông bà, tôi là Thẩm Mộ Khanh."

 

Cô gái trẻ trong chiếc váy dài màu trắng tinh khôi đứng ở cửa mỉm cười.

 

Gió thu khẽ thổi, cánh cửa chưa kịp đóng kín đã lùa vào vài làn gió nhẹ, thổi bay mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai cô, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ và dịu dàng.

 

Khác hẳn với vẻ đẹp kinh diễm, quyến rũ trong bộ sườn xám tại buổi đấu giá hôm đó,

 

Lúc này, ngoài vẻ dịu dàng, thanh tĩnh, cô còn toát lên sự thoải mái, dễ gần khiến người ta thấy ấm áp.

 

"Cô Thẩm! Xin chào."

 

Người phụ nữ duy nhất đang ngồi trên ghế sô pha đứng dậy, bước nhanh về phía Thẩm Mộ Khanh.

 

Dù bước chân nhanh nhẹn nhưng vẫn uyển chuyển, toát lên sự thanh lịch của một quý bà.

 

Nhìn thấy động tác của mẹ mình, hai cậu bé đang ngồi trên ghế sô pha cũng đi theo.

 

Người phụ nữ đứng trước mặt Thẩm Mộ Khanh, không hề có chút khách sáo, bà ấy vội vàng nhận lấy chiếc hộp lớn từ tay cô, rồi đưa cho cậu bé vừa kịp đi đến.

 

Bà ấy nắm lấy tay Thẩm Mộ Khanh, mỉm cười hiền hậu, dẫn cô đi về phía ghế sô pha: "Cả nhà chúng tôi đang đợi cô đấy."

 

Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh có chút thụ sủng nhược kinh, gương mặt trắng nõn thoáng hiện vẻ áy náy: "Xin lỗi bà, tôi đến muộn khiến mọi người phải chờ."

 

Làm gì có ai trách cô chứ? Cho dù có, thì lúc này nghe giọng nói dịu dàng của cô, mọi lời trách móc, khó chịu đều đã tan biến hết.

 

"Sao lại trách cô được, đều tại tôi quá nóng lòng, từ tối qua đã nôn nao muốn được nhìn thấy bộ sườn xám này rồi." Vừa nói bà Pearson vừa kéo Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống sô pha, vỗ nhẹ tay cô: "Đây là lần đầu tiên tôi đặt may trang phục kiểu này."

 

Chủ đề được mở ra, bà Pearson nói không ngừng nghỉ.

 

Thẩm Mộ Khanh thật không ngờ người phụ nữ trước mặt lại cởi mở, hoạt bát đến vậy, sự hồi hộp, căng thẳng trong lòng cô cũng dần tan biến theo câu chuyện.

 

"Khụ khụ."

 

Đột nhiên, người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí chính giữa ghế sô pha đưa tay lên che miệng ho khan hai tiếng.

 

Lúc này, bà Pearson mới nhận ra, giới thiệu chồng mình với Thẩm Mộ Khanh: "Cô Thẩm, đây là chồng tôi."

 

Thẩm Mộ Khanh nhìn người đàn ông trung niên đang nhìn mình, mỉm cười dịu dàng, gật đầu chào: "Xin chào, ông Pearson."

 

Thấy Thẩm Mộ Khanh không hề có chút kiêu kỳ của cô ấm nhà giàu, người đàn ông cũng nở nụ cười hiền hậu: "Xin chào, cô Thẩm, mấy hôm nay vì chuyện của vợ tôi mà làm phiền cô rồi."

 

Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, xua tay giải thích: "Không phiền đâu ạ, hơn nữa vóc dáng của phu nhân rất cân đối, tôi may bộ sườn xám này cũng dễ dàng hơn."

 

Nói đến sườn xám, Thẩm Mộ Khanh nhìn sang hai bên, thấy chiếc hộp lớn cô mang theo đã được hai cậu bé đặt lên bàn trà trước mặt.

 

"Đây là hai con trai tôi, chúng nó đang tuổi nghịch ngợm, nếu có gì thất lễ mong cô Thẩm đừng chấp nhặt." Bà Pearson chỉ tay về phía hai cậu bé đang đứng đối diện, lén lút quan sát Thẩm Mộ Khanh.

 

Trẻ con nước ngoài thường rất khôi ngô tuấn tú, ở độ tuổi này càng thêm đáng yêu.

 

"Chào hai em!" Thẩm Mộ Khanh cúi người, mỉm cười vẫy tay với hai cậu bé.

 

Nụ cười dịu dàng, phóng khoáng khiến hai đứa trẻ đỏ mặt, lấy tay che mặt, người trước người sau chạy vụt lên lầu hai biệt thự.

 

Nhìn hai thân hình nhỏ nhắn khuất sau cầu thang, Thẩm Mộ Khanh bất giác dâng trào tình mẫu tử.

 

Ôi chao, nhìn cưng muốn xỉu, chỉ muốn lao đến véo má một cái!

 

Gạt đi suy nghĩ cá nhân, Thẩm Mộ Khanh nghiêm túc trở lại công việc, cô đứng dậy, mở chiếc hộp lớn trước mặt ra.

 

Chiếc hộp được bọc bằng nhiều lớp vải, theo từng cử chỉ của đôi tay nhỏ bé, lớp vải dần dần được mở ra.

 

Chiếc sườn xám màu lục bảo được bọc trong lớp màng nhựa trong suốt được Thẩm Mộ Khanh nâng lên.

 

Dải lụa mềm mại, bóng loáng như dòng nước chảy xuống theo chiều trọng lực.

 

Cổ áo và tay áo được viền bằng màu xanh ô liu, sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Mộ Khanh quyết định chọn kiểu cổ xéo tay ngắn xẻ tà truyền thống.

 

Nhìn thành phẩm hoàn thiện, cuối cùng cô cũng hài lòng gật đầu.

 

Từng đường kim mũi chỉ trên tà áo đều vô cùng tỉ mỉ, phần eo được may ôm sát, đường nét uyển chuyển, nút cài mây ở cổ áo cũng được làm bằng chất liệu xanh ô liu, hài hòa với tổng thể chiếc sườn xám.

 

Chất liệu vải mềm mại tôn lên vóc dáng thướt tha của người phụ nữ, vừa trang trọng lại không kém phần quyến rũ.

 

Trên nền vải màu lục bảo là họa tiết hoa lá được thêu tay tinh xảo, sống động như thật.

 

Thật trùng hợp, hoa văn trên áo giống hệt như những chiếc lá xanh biếc đang đung đưa theo gió ngoài kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK