Dolores tự hào vỗ vào ngực mình, tuyên thệ lời thề với Thẩm Mộ Khanh: “Yên tâm đi, tôi rất chuyên nghiệp, đảm bảo hôm nay khi cô đã lên ngựa rồi thì không thể rơi xuống.”
“Hả? Thật vậy sao? Cô giỏi như vậy sao?” Mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh sáng lên, nhìn Dolores bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Thực ra, bản thân Dolores cũng là một con gà mờ, quý cô thục nữ của gia đình danh giá này biết mọi thứ nhưng về môn cưỡi ngựa thì lại khiến gia tộc Nicholas tốn không ít tâm sức.
Họ đã mời thầy rồi còn mua cả ngựa tốt, nhưng cuối cùng cô ấy cũng không có tiến bộ. Bước tiến lớn nhất là cô ấy có thể ngồi trên lưng ngựa và thong thả di chuyển nhưng dù có cố lắm thì chỉ bước chậm được mười mấy giây.
Phương pháp nào cũng thử nhưng không có hiệu quả, gia tộc Nicholas cũng chỉ có thể vỗ trán lắc đầu, cuối cùng họ cũng từ bỏ việc bồi dưỡng năng lực này cho Dolores.
Vậy nên, Gladster còn tưởng rằng cô ấy sẽ nói gì đó ghê gớm lắm, cuối cùng đoạn đối thoại của Dolores và Thẩm Mộ Khanh làm Gladster cười sặc sụa. Anh ấy cố nhịn đến nỗi sắp bị nội thương.
Nhưng anh ấy cũng không dám cười to, nếu không đến lúc đó anh ấy lại bị chụp mũ “xua tan động lực” thì cũng không có cách nào giải thích.
Nhìn hai người nói chuyện ngày càng hăng, Gladster chỉ có thể lên tiếng ngắt lời: “Chậm tay thì ngựa tốt bị tôi giành mất đó nha!”
Câu này hơi xấu xa nhưng lại rất hiệu quả.
Hai cô gái đang hưng phấn thì giật mình, không đợi Gladster kịp phản ứng lại thì đã nắm tay nhau chạy vụt qua mặt anh ấy.
Ngựa đẹp sẽ thuộc về tôi!
Nhìn hai cô gái sắp sửa chạy sai hướng khiến Gladster chỉ biết vỗ trán lắc đầu: “Hai quý cô ơi, hai người chạy sai hướng rồi.”
Vòng tới vòng lui, cuối cùng hai người cũng thay xong đồ cưỡi ngựa.
Đây là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nên tất cả đồ cưỡi ngựa đều là đồ mới, kể cả mặc qua cũng được giặt sạch và bảo quản trong nhà cho khách để họ có thể mặc vào lần sau.
Có rất nhiều kích cỡ nên dù dáng người Thẩm Mộ Khanh nhỏ nhắn so với phần lớn người Đức thì cô cũng dễ dàng tìm được một bộ đồ cưỡi ngựa.
Điều này chứng minh rằng, mục tiêu của nhà Finn không chỉ là nước Đức mà là khắp nơi trên thế giới.
Khi anh ấy đang định đưa hai người họ đến chuồng ngựa để lựa chọn, Finn Eve mang cả nhóm người kia đến tìm bọn họ.
Cùng đi với Finn Eve là hai nam một nữ.
Thẩm Mộ Khanh nhìn lướt qua mặt từng người, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại, nghiêng đầu như đang suy tư điều gì đó.
Một trong hai người đàn ông kia, khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh lại trở nên mất tự nhiên.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Franklin không ngờ tới bản thân sẽ gặp lại cô gái phương Đông này.
Vừa nhìn thấy cô là anh ta lại vô thức nhớ đến ngày đua xe hôm ấy, cảnh tượng cô gái hung hãn bên cạnh cô cầm một con dao đâm vào xe anh ta.
Cả người anh ta run rẩy, vô thức lùi ra sau lưng của người bên cạnh để trốn tránh.
Anh ta mất hết mặt mũi, đua xe thua một cô gái thì thôi đi mà bây giờ đến Duncan cũng cạch mặt anh ta. Ngay cả buổi đấu giá Tanya trước đó mà Duncan cũng không mời anh ta đến tham gia.
Franklin cũng chỉ có thể đi theo người bạn khác, đến chơi ké trại ngựa của Finn Eve.
Vì phép lịch sự, Thẩm Mộ Khanh cũng không nhìn Franklin nhiều, thấy anh ta cũng tránh né sau khi nhìn thấy mình thì cô cũng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Finn Eve thấy hai người đã thay đồ cưỡi ngựa xong, quần áo rất vừa vặn thì cười đầy hài lòng rồi giới thiệu hai nhóm người.
“Đây là anh Gladster, đây là cô Dolores, còn đây là...”
Thẩm Mộ Khanh chưa nói họ cho cô ấy, chỉ nói một chữ ‘Khanh”, đối với những người không quen biết thì hơi thân mật.
Đối với sự tạm dừng của Finn Eve, cô không hề tức giận, chỉ cười nhẹ với mấy người đó, gật đầu và nói khẽ: “Chào mọi người, tôi họ Thẩm.”
Âm này hơi khó đọc, nhưng mấy người này đều từng tham gia buổi đấu giá Tanya đó nên có thể đọc rất chuẩn, thân thiện đáp lại.
Ai lại không thể ý đến Thẩm Mộ Khanh bên cạnh Fred. Ngoại trừ Franklin, khi buổi đấu giá kết thúc, những người ở đây đều tiến hành điều tra thông tin về Thẩm Mộ Khanh.
Những tin tức nhận được đều giống nhau, không có chút tin tức nào.
Nhìn sơ đã biết tất cả đều do Fred Keith làm, anh bảo vệ kỹ lưỡng như vậy thì có nghĩa cô gái trước mắt không hề tầm thường.
Lúc này, Finn Eve mới giới thiệu ba người.
“Doyle Darren, Butler Mina, đây là bạn của Darren, Franklin của gia tộc Gershon.”
Vốn dĩ Finn Eve cũng không thân với Franklin này, nhưng anh ta đã tới rồi mà cô ấy đuổi ra cũng không lịch sự. Chính vì vậy cô ấy cũng tỏ vẻ hoan nghênh với anh ta.
Franklin...
Cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng biết tại sao mình lại thấy người đàn ông này rất quen. Đây không phải người đàn ông hăng như chó điên cùng Duncan đua xe với các cô hôm đó sao?
Vẻ mặt cô bình tĩnh. Bởi vì cô không muốn có bất cứ liên quan gì với anh ta nên cô vờ nhu không quen biết, chỉ mỉm cười và gật đầu chào.
Franklin không ngờ Finn Eve lại giới thiệu như vậy, anh ta còn tưởng bản thân sẽ mất mặt trước mặt mọi người, sau đó sẽ bị Finn Eve thẳng thừng đuổi ra ngoài.
Không ngờ sau khi giới thiệu anh ta, cô gái đối diện lại không có bất cứ phản ứng gì, dáng vẻ giống như không nhận ra anh ta.
Franklin cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, không để lộ dấu vết.
“Nếu đã đông đủ thì đi xem phần quan trọng hôm nay thôi!”
Finn Eve nở một nụ cười thần bí, phất tay với mọi người: “Mọi người đi theo tôi.”
Bọn họ đi qua một hành lang thật dài, cuối cùng đi đến chuồng ngựa cuối cùng trong trại nuôi ngựa.
Tòa nhà khổng lồ, vách tường được trang trí tỉ mỉ, trong chuồng ngựa vô cùng sạch sẽ, nhiệt độ ổn định, nhìn qua đã biết tốn rất nhiều tâm sức.
Họ đi lướt qua nhiều con ngựa cao lớn, Thẩm Mộ Khanh vô thức nhìn ngắm và đánh giá, đủ loại ngựa màu nâu, trắng, đen hiện lên trước mắt.
Ngoại trừ những con ngựa cao lớn và cường tráng kia thì Thẩm Mộ Khanh còn thấy rất nhiều con ngựa con đáng yêu, đôi mắt chớp chớp liên tục, vô cùng lanh lẹ.
“Đây là một con ngựa Warmblood bảy tuổi của Đức, cấp 145.”
Finn Eve thấy sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Thẩm Mộ Khanh, cô ấy không ngại phiền mà giải thích cho cô.
“Con màu nâu đen bên kia là ngựa Selle Francais cũng là Warmblood, cấp 145.”
Thẩm Mộ Khanh nhìn theo hướng chỉ tay của cô ấy, gật đầu lia lịa, cô không rành lĩnh vực này nên cũng không hiểu về những loại ngựa và cấp bậc đó.
Cô không hề có thiên phú về phương diện nghệ thuật.
Khi cánh cửa của thế giới mới được mở ra, Thẩm Mộ Khanh đã vô cùng háo hức, hứng thú học hỏi.
Trong lúc cô vừa đuổi theo kịp bước chân của Finn Eve thì cô lại nghe cô ấy thành thạo giới thiệu về mỗi con ngựa.
Dáng vẻ đó vừa tự tin vừa hào phóng.