Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Mộ Khanh vội vàng bán đứng đồng đội, gật đầu đáp: “Vâng vâng vâng, hôm nay em, Tinh Tử và Tuế Tuế đã đi dạo gần hết một vòng thành phố rồi.”

 

“Ngày mai không được đi với các cô ấy nữa.” Fred âm thầm quyết định, gác cằm lên đỉnh đầu của cô, thở dài bảo: “Mai anh không bận gì, em muốn đi đâu anh cũng đi với em.”

 

Lúc mới nghe câu đầu tiên, Thẩm Mộ Khanh đang định phản đối nhưng nghe tới câu thứ hai, cô lập tức im lặng, cười hì hì đáp: “Vâng.”

 

Nói xong, Thẩm Mộ Khanh thật sự cảm thấy buồn ngủ, chẳng bao lâu sau cô đã rúc vào lồng ngực ấm như bếp lò của anh, ngủ thiếp đi.

 

Giữa đêm khuya, thầy Fred “tổng tài bá đạo” ôm người vợ đã ngủ say, với tay lấy chiếc điện thoại của mình để ở đầu giường.

 

Anh thành thạo đăng nhập vào ứng dụng mạng xã hội mà mình đã đăng bài, phản hồi lại tin nhắn đã trả lời anh.

 

[Khanh Khanh]@ [Cớt Sắp Dội Trúng Đầu Rồi Còn Đứng Đó Mà Chọc Cớt]: Cảm ơn bạn, phương pháp của bạn rất hữu ích, rất hiệu nghiệm. (^-^)

 

Tiện thể anh còn cho hai tài khoản đã trả lời anh ở bên trên gồm [Mèo Con Làm Màu] và [Chị Đây Khinh Người Đấy Thì Sao Nào] vào danh sách đen.

 

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Fred Keith mới để điện thoại xuống, chui vào lại trong ổ chăn, nhắm hai mắt lại.

 

Ngày hôm sau, quả nhiên, Fred Keith thực hiện lời hứa của anh, không tới chỗ làm mà ở nhà chờ Thẩm Mộ Khanh dậy.

 

Bach không có ở đây. Hai người ăn sáng xong chuẩn bị đi ra ngoài, mãi lúc đó Thẩm Mộ Khanh mới biết hôm nay chỉ có hai người họ với nhau, ngay cả lái xe cũng là Fred Keith tự lái. Họ sẽ hẹn hò như một cặp đôi bình thường.

 

Tâm trạng của Thẩm Mộ Khanh cực kỳ vui vẻ.

 

Xe đã đi được một quãng xa rồi mà trên khuôn mặt cô vẫn còn vương ý cười.

 

“Chúng ta tới sở thú đi, em muốn xem gấu trúc.” Thẩm Mộ Khanh lên kế hoạch cho buổi hẹn hò hôm nay: “Sau đó, buổi tối chúng ta đi ăn lẩu.”

 

Tất cả đều là chuyện Thẩm Mộ Khanh muốn làm, Fred Keith không hề có ý kiến gì trước các đề nghị của cô, điều anh muốn chỉ là ở bên cạnh cô.

 

Không hiểu tại sao nhưng trước khi Thẩm Mộ Khanh ra nước ngoài, sở thú này luôn luôn cực kỳ đông khách, vậy mà hôm nay lại rất vắng vẻ, nhất là ở khu chuồng của gấu trúc.

 

Hai người đi thẳng một mạch tới vị trí quan sát tốt nhất.

 

Dù sao cũng đã mất công tới đây rồi, nếu không chụp ảnh thì quả là đáng tiếc. Thẩm Mộ Khanh đưa điện thoại di động cho Fred Keith, dặn đi dặn lại nhất định phải chụp thật đẹp.

 

Fred Keith ấn liên tục mấy chục kiểu mới hài lòng đưa điện thoại cho Thẩm Mộ Khanh kiểm tra.

 

Thấy động tác của anh đâu ra đấy, Thẩm Mộ Khanh vốn không lo lắng nhưng khi cô mở ảnh ra xem, cảm giác bực bội lập tức xông thẳng lên đầu.

 

Người phụ nữ cầm điện thoại quay người lại, vỗ vào cánh tay của người đàn ông, cau mày hỏi: “Anh lấy đâu ra tự tin vậy hả? Cái gì thế này? Anh xem chân em ngắn thế nào đi này! Vậy mà anh không thấy ngại à?”

 

Fred chẳng hiểu mô tê gì, bỗng nhiên bị vỗ một cái, anh chỉ còn biết im lặng nghe Thẩm Mộ Khanh trách móc, sau đó chụp lại mấy tấm nữa theo lệnh của cô.

 

Trong số mấy chục tấm này cuối cùng cũng chọn ra được vài tấm không đến nỗi nào, xoa dịu cơn giận suýt nổ phổi của người phụ nữ đang mang thai.

 

Không riêng gì chuồng gấu trúc mà ở tất cả những nơi chụp ảnh đẹp khác, Thẩm Mộ Khanh đều đích thân cầm điện thoại chụp ảnh chung với Fred Keith.

 

Trong ảnh, người phụ nữ nở nụ cười tươi xinh, dịu dàng dựa vào ngực người đàn ông.

 

Còn người đàn ông thì dẫu có khuôn mặt lạnh lùng nhưng từng đường nét lại dịu dàng, ánh mắt nhìn nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt mình.

 

Vốn họ định đi ăn lẩu nhưng Thẩm Mộ Khanh đột nhiên nhớ ra ngày mai mình còn phải tham gia vũ hội nên đành từ bỏ kế hoạch này.

 

Họ lái xe trên đường, không ngừng quan sát từng cửa hàng lướt qua trước mặt. Đột nhiên, mắt Thẩm Mộ Khanh sáng lên, chỉ tay đầy dứt khoát:

 

“Chính là nó! Gà Rang Mỹ Vị!”

 

Họ quyết định xuống xe.

 

Quán ăn nên tên là “Gà Rang Mỹ Vị”.

 

Kể từ khi có thai, khẩu vị của Thẩm Mộ Khanh bắt đầu trở nên kỳ lạ. Khi nhìn thấy bảng hiệu này, trong đầu cô lập tức xuất hiện hình ảnh một đĩa gà thật là to, mắt lập tức sáng lên, nước miếng ứa ra.

 

Cô và Fred Keith đi vào trong quán ăn. Fred ngỡ ngàng nhìn nguyên một bàn đồ ăn Thẩm Mộ Khanh gọi, bất giác nhíu mày.

 

Không phải những món ăn này có gì kỳ lạ mà là cô gọi cực kỳ nhiều món.

 

Sau một thời gian dài luyện tập, học sinh giỏi Fred Keith đã biết dùng đũa.

 

Anh gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Thẩm Mộ Khanh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu em không ăn được thì cứ để xuống, chớ thấy tiếc mà ăn cố.”

 

Thẩm Mộ Khanh vừa cho miếng thịt gà vào miệng lập tức mở to mắt: “Em ăn được hết!”

 

Sau đó cô dịch hết đồ ăn trên bàn về phía mình, tỏ ý “giữ phần”.

 

Fred Keith nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó chỉ tập trung lựa đồ ăn cho cô, trong khi bản thân không hề ăn một miếng nào.

 

Thẩm Mộ Khanh được anh phục vụ chu đáo, cuối cùng cảm thấy mệt, cô bỏ luôn đũa xuống, chỉ ăn đồ Fred Keith gắp tới tận miệng cho mình.

 

Fred Keith vốn cứ tưởng rằng Thẩm Mộ Khanh chỉ nói cho vui miệng mà thôi nhưng sau nhiều lần gắp đồ ăn đút cho cô, cuối cùng anh cũng phải cau chặt mày.

 

Thẩm Mộ Khanh đang hé miệng chờ một miếng thịt gà khác thì thứ được đưa tới bên môi cô lại không phải là thức ăn mà là khăn giấy.

 

Anh cầm khăn giấy lau sạch miệng cho cô. Cô lập tức liếc nhìn Fred Keith tự tiện quyết định, bĩu môi, nhướng mày nổi cáu:

 

“Sao anh lại không cho em ăn?”

 

Fred Keith không để tâm tới cơn giận nho nhỏ của cô, vẫn tiếp tục lau sạch miệng cho cô: “Em đã ăn nhiều lắm rồi, tối về sẽ bị đầy bụng.”

 

Rõ ràng chỉ là một câu rất bình thường nhưng Thẩm Mộ Khanh lại cảm thấy tủi thân vô cùng, hàng mi ra sức chớp chớp, học y theo dáng vẻ của Ngô Tiểu Cao, trào ra đôi dòng lệ.

 

“Hu hu, anh không yêu em.”

 

Sau này khi nhớ lại chuyện này, chính Thẩm Mộ Khanh cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.

 

Nhưng khi ấy, miệng nhanh hơn não, cô chỉ muốn hờn dỗi với anh, trút hết những cảm xúc khó hiểu trong lòng ra.

 

Fred Keith thấy thế, cuối cùng cũng phát hiện ra Thẩm Mộ Khanh có gì đó là lạ.

 

Anh vội bỏ khăn giấy xuống, ôm cô vào lòng, tì cằm lên trán cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Sao anh lại không yêu em chứ? Chẳng lẽ em còn không cảm nhận được tình yêu của anh hay sao?” Fred Keith không biết phải làm sao, cuối cùng anh đành thỏa hiệp, gắp thêm cho cô một miếng thịt gà nữa, đút tới tận miệng cho cô.

 

“Miếng cuối cùng đấy nhé, đợi lần sau anh lại chở em tới đây ăn tiếp có được không?”

 

Thẩm Mộ Khanh vừa khóc vừa hé miệng ra, sau đó vừa nhai thịt gà vừa khóc.

 

Fred Keith luống cuống tay chân, trong lòng rối bời, bàn tay to ôm chặt lấy cô hơn, thủ thỉ từng câu dỗ dành dịu dàng vào tai cô.

 

Cửa phòng được thiết kế theo kiểu một tấm bình phong nên cách âm không được tốt cho lắm.

 

Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nói của người đàn ông nước ngoài trong phòng không nhịn được đỏ mặt.

 

Cho dù không hiểu tiếng Đức nhưng cô ấy vẫn biết người đàn ông này đang dỗ dành đối phương, lưu luyến, du dương, hoàn toàn không hề cáu kỉnh.

 

Fred Keith thủ thỉ ngọt ngào rất lâu, nói hết ra những câu tỏ tình sến rện mà Bach sưu tầm được, vất vả mãi mới dỗ dành được thai phụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK