Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa vang lên, người đàn ông giống như ác thú trên người cô chợt khựng lại. Anh vùi đầu vào ngực cô gặm cắn hồi lâu sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt người đàn ông là dục vọng không thể kìm nén được.

 

Nhưng dưới cái nhìn giả vờ đáng thương của Thẩm Mộ Khanh, Fred vẫn nhổm người dậy sau đó bế cô lên.

 

Anh giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng của cô gái bên dưới rồi hôn một cái lên bên má mềm mềm của cô: "Xin lỗi bé cưng, hôm qua tôi nặng tay quá, tôi sẽ bảo Bach gọi người tới kiểm tra cho em. Bây giờ em có thể ở lại phòng một mình tự kiểm tra lại thử."

 

Sau khi nói xong, anh xoay người đi ra ngoài, hơn nữa còn không quên đóng cửa lại.

 

Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này không cho phép bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ động lòng người của Thẩm Mộ Khanh giờ phút này.

 

Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Mộ Khanh ngồi thở hổn hển trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn cửa phòng.

 

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường.

 

May mà lần này Fred ra tay có chừng mực nên quần áo trên người cô không bị xé rách.

 

Thẩm Mộ Khanh vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, tiện thể sửa sang lại cổ áo mình một chút. Giờ phút này cô không còn ý định muốn sửa sang nơi này thành phòng làm việc nữa.

 

Cô rón rén đi từng bước tiến lên phía trước, cứ sợ mình sơ ý đụng phải thứ gì đó sẽ toi mạng.

 

Mãi đến khi khóa kỹ cửa phòng và tắt hết đèn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Thẩm Mộ Khanh dựa vào thanh vịn cầu thang tầng hai rồi kiễng chân nhìn xuống phòng khách bên dưới.

 

Lúc này Fred đang ngồi ở vị trí trung tâm phòng khách, Bách đứng sau lưng anh.

 

Trên ghế sô pha bên phải anh có ba người. Đó là Rắn Đuôi Chuông, Hồn Ma và Gấu Bắc Cực. Phía sau bọn họ là một đám lính đánh thuê thân hình cao lớn.

 

Cô thấy Rắn Đuôi Chuông đưa tay nhận lấy chiếc máy tính một người phía sau đưa tới. Cô ấy xác nhận lại con số trên màn hình lần cuối rồi đặt máy tính lên bàn rồi đẩy về phía Fred.

 

"Ngài Fred, đây là tổng số tiền thù lao mà ngài cần chi trả cho những nhiệm vụ ngài đưa ra."

 

Fred dựa vào lưng ghế sô pha nhẹ nhàng liếc nhìn màn hình máy tính một cái rồi nhếch môi cười khẽ.

 

"Tôi tin tưởng năng lực nghiệp vụ của HX nên tất nhiên thù lao cho mọi người cũng sẽ là một mức giá phù hợp. Có điều hiện tại tôi có thêm một yêu cầu nữa."

 

"Mời ngài nói."

 

Rắn Đuôi Chuông khẽ nhíu mày nhìn Fred, đôi mắt xanh lục sâu hoắm kia khiến người ta không thăm dò được suy nghĩ trong lòng cô ấy.

 

Fred ngồi thẳng người dậy, một tay gõ nhẹ lên bàn rồi nói: "Ngoài số tiền thù lao được ghi trên này thì tôi sẽ bỏ ra thêm một triệu đô la nữa."

 

Sau đó anh giơ tay chỉ thẳng vào Rắn Đuôi Chuông: "Mà cô, trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, cô không cần phải tham gia nhiệm vụ lần này, cô cần làm giúp tôi một chuyện khác."

 

Nghe vậy, Rắn Đuôi Chuông lại càng bối rối hơn. Cô ấy không trả lời mà im lặng chờ Fred nói hết.

 

"Tôi muốn cô đi theo bảo vệ người phụ nữ của tôi trong những khi tôi vắng mặt."

 

Dưới ánh đèn trong phòng, mắt kính của Fred loé sáng khiến Rắn Đuôi Chuông không thể thấy được cảm xúc trong mắt anh, thành ra cũng không nắm bắt được tâm trạng anh hiện giờ.

 

"Tôi rất tin tưởng hiệu suất làm việc của trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, chỉ còn chờ cô quyết định xem có sẵn lòng nhận nhiệm vụ này hay không thôi."

 

Giờ phút này trong đầu Rắn Đuôi Chuông chỉ còn một từ đơn duy nhất.

 

Fuck!!!

 

Đậu má quá tuyệt vời! Bảo vệ một người phụ nữ khác gì cho cô ấy nghỉ ngơi đâu?

 

Cái đống nhiệm vụ nguy hiểm phải liều mạng kia ra chuồng gà hết đi!!!

 

Rắn Đuôi Chuông kiềm chế sự kích động trong lòng rồi nhếch môi cười, cung kính gật đầu với Fred một cái:

 

"Tất nhiên là tôi sẵn lòng rồi. Ngài Fred, HX chúng tôi sẽ tuân theo mọi yêu cầu của ngài vô điều kiện. Mong ngài thoải mái ra lệnh."

 

Rắn Đuôi Chuông gần như sắp không giấu nổi nụ cười nữa rồi.

 

Nếu không phải Fred đang ngồi đây thì cô ấy thật sự rất muốn cười ha hả thật lớn tiếng, sau đó chọn bừa một tên lính đánh thuê ra đánh nhau một trận cho sướng.

 

Người phụ nữ tóc ngắn quay đầu sang nhìn hai người đàn ông bên cạnh mình rồi nói:

 

"Lần hành động tiếp theo nhờ hết vào hai vị. Thân là những người lính đánh thuê ưu tú của HX, tôi tin rằng trưởng quan Hồn Ma và trưởng quan Gấu Bắc Cực sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc."

 

"Bach."

 

Fred gọi một tiếng. Bach đứng sau lưng anh lập tức tiến tới cầm chiếc máy tính trên bàn lên truy cập vào một trang web bí mật.

 

Sau khi nhập một con số khổng lồ vào tài khoản, anh ta lại đặt máy tính xuống bàn.

 

Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai bên bị Thẩm Mộ Khanh trốn trên cầu thang nghe được đại khái.

 

Nhưng... Tại sao anh phải tìm người bảo vệ cô vậy?

 

Thẩm Mộ Khanh không hiểu Fred làm vậy là có ý gì.

 

Nhưng ngay lúc chuẩn bị xoay người lên phòng ngủ thay quần áo thì câu nói của Constance Lucini khi ở trên sân thượng đột nhiên hiện lên trong đầu cô:

 

"Đừng để đến lúc đó bản thân chết thế nào cũng không biết."

 

Kết hợp với biểu cảm dữ tợn của Lucini, câu nói này bỗng biến chất.

 

Thẩm Mộ Khanh là người Trung Quốc nên không biết gì về cuộc tranh đấu giữa các quý tộc cao cấp nước Đức.

 

Rốt cuộc là gia tộc Fred hung hiểm đến mức nào mà một người đàn ông như Fred lại phải cử lính đánh thuê tới bảo vệ cô vậy?

 

Cảm giác cái gì cũng không biết giống như một tấm lưới khổng lồ phủ lấy toàn thân cô. Cái kiểu như bị bóp ngang họng này khiến cô nghẹt thở.

 

"Thưa cô?"

 

Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp phản ứng đã nghe Charlotte đứng trên tầng hai gọi mình rồi.

 

Mặc dù giọng bà ấy không lớn nhưng Fred ngồi dưới phòng khách vẫn nghe thấy.

 

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên cầu thang. Tất cả những người có mặt ở đây đều đã được huấn luyện bài bản nên tất nhiên tiếng động mà Charlotte tạo ra không qua nổi tai bọn họ.

 

"Vậy tôi không làm phiền ngài nữa, còn rất nhiều việc cần tôi xử lý."

 

Rắn Đuôi Chuông nhướng mày nhìn Fred rồi đứng dậy chào. Hồn Ma và Gấu Bắc Cực ngồi cạnh cô ấy cũng đứng dậy cung kính cúi chào anh.

 

"Bach, cậu dẫn các trưởng quan tới phòng đã được chuẩn bị trong trang viên đi."

 

Nghe vậy, Bach rời khỏi vị trí bên cạnh Fred tiến lên gật đầu với đám người Rắn Đuôi Chuông rồi mới dẫn bọn họ ra ngoài.

 

Lúc này bầu không khí trong phòng khách lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Fred giơ tay lên tháo cái kính gọng vàng trên sống mũi xuống.

 

Anh đặt kính lên bàn rồi mới đứng dậy đi lên tầng hai.

 

Thẩm Mộ Khanh bối rối cười với Charlotte một tiếng:

 

"Charlotte, bà đã cất sườn xám giúp tôi chưa?"

 

Thẩm Mộ Khanh cố gắng đè hết tất cả nỗi sợ xuống đáy lòng rồi ép mình bày ra vẻ bình tĩnh.

 

"Thưa cô, tôi đã cất hết sườn xám vào phòng ngủ của cô và ngài Fred rồi."

 

Charlotte hơi cúi đầu với Thẩm Mộ Khanh, đến khi bà ấy ngẩng đầu lên lần nữa thì Fred đã đi tới sau lưng cô rồi.

 

"Thưa ngài." Charlotte nhẹ giọng gọi một tiếng rồi đi qua hai người xuống tầng trước.

 

Thế là cả tầng hai chỉ còn Fred và Thẩm Mộ Khanh.

 

Khi người đàn ông kia dừng lại sau lưng, Thẩm Mộ Khanh bỗng thấy lạnh gáy. Cô đứng im không dám nhúc nhích.

 

Cô im lặng hồi lâu rồi mới mỉm cười cất giọng hoảng loạn: "Tôi lên tầng thay quần áo cái đã. Bộ đồ trên người tôi nhăn nhúm rồi."

 

Cô cứ tưởng nói vậy mình sẽ có thể rời khỏi nơi này an toàn, không ngờ cô chỉ mới bước được một bước đã bị người đàn ông phía sau cầm lấy cổ tay.

 

Con ngươi Thẩm Mộ Khanh lập tức co lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK