Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông nhẹ nhàng vươn hai tay ra mở rộng vòng ôm của mình với người trong xe.

 

Ngay giây tiếp theo có một cô gái đột nhiên nhảy ra lấp đầy cái ôm của anh ta.

 

Người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa gáy cô gái rồi đặt cô ấy xuống đất.

 

Nhận ra chân mình chạm đất, cô gái cẩn thận đứng vững rồi dùng một tay kéo ống tay áo người đàn ông bên cạnh, tay còn lại xua xua như ra lệnh, đôi mắt trong veo nghịch ngợm loé ra vẻ gian trá, đôi môi khẽ mấp máy khiến lớp son bóng mỏng ánh lên dưới ánh sáng.

 

"Anh có chịu mua cái vòng tay kia cho em không hả?"

 

Nghe vậy, vẻ bất đắc dĩ thoáng hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông kia. Cái tay còn chưa kịp đặt xuống của anh ta lập tức đối hướng đặt lên đầu cô gái trong lòng một lần nữa. Sau đó anh ta hơi khom lưng, khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc từ từ kề sát vào cô ấy, đôi môi mỏng khẽ cong lên rồi phun ra những âm tiết trầm thấp lạnh lùng:

 

"Trên đời này còn có thứ gì em không có nữa không cục cưng?"

 

Cô gái khẽ nhíu mày muốn chui ra khỏi vòng tay của người đàn ông chạy trốn. Chiếc quần đùi màu trắng trên người căng ra tạo thành một độ cong xinh đẹp theo động tác của cô ấy.

 

Cô gái khoanh hai cánh tay trắng như ngó sen lại che trước ngực rồi chun mũi nói với người đàn ông: "Ngày hôm qua anh cũng nói với con gái anh câu này. Còn lâu em mới tin!"

 

Nói thì nói vậy nhưng lúc xoay người hai bên má cô ấy lại hiện rõ hai lúm đồng tiền, nốt ruồi lệ quyến rũ nổi bật dưới mắt tô điểm cho cô gái trở nên vô cùng dễ thương.

 

Cuối cùng thì lần này cô ấy cũng nhìn thấy cặp trai tài gái sắc đứng trước cửa vào triển lãm.

 

Nhìn thấy khuôn mặt phương Đông vô cùng thân thuộc của Thẩm Mộ Khanh, chẳng hiểu sao trong lòng Du Tinh Tử lại vô cùng sung sướng. Cô ấy vô thức giơ cả hai tay lên vẫy mạnh: "Đồng hương!!!"

 

Quãng giọng cao vút này rơi thẳng vào tai Thẩm Mộ Khanh. Cô luôn có ấn tượng tốt và vô cùng nhiệt tình với người Trung Quốc nên không khỏi vui vẻ nhếch miệng cười, đồng thời kéo tay Fred ra muốn tiến lên phía trước. Ai ngờ Fred lại không muốn thả cho cô rời đi. Bàn tay nhỏ bé kia vừa giơ lên đã bị anh túm chặt.

 

Trong đôi mắt xanh biếc của Fred là vẻ bình tĩnh chưa từng thấy. Anh liếc nhìn bóng dáng cao lớn phía xa kia một cái rồi chậm rãi khạc ra một câu tiếng Anh tiêu chuẩn:

 

"Đã lâu không gặp, chỉ huy Hoắc Kiêu."

 

Du Tinh Tử còn chưa kịp chạy về phía này cũng đã bị người đàn ông kia túm lại. Thấy cuối cùng Du Tinh Tử cũng chịu ngoan ngoãn, Hoắc Kiêu mới cất bước đi về phía cửa vào triển lãm.

 

Mãi đến khi dừng lại trước mặt Fred và Thẩm Mộ Khanh, anh ta mới lạnh lùng chào hỏi: "Anh Fred vẫn khoẻ chứ?"

 

Lúc này mấy chiếc Mercedes-Benz G-Class phía sau xe Hoắc Kiêu cũng đã mở cửa. Mấy người gồm cả nam lẫn nữ mặc đồng phục màu đen đi xuống một cách có trật tự, hành động cũng thống nhất với nhau, trông nghiêm túc như quân lính được huấn luyện bài bản vậy.

 

Thẩm Mộ Khanh thấy rõ trong đám người kia có cả Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma.

 

Cũng giống như Hoắc Kiêu, lúc này cả hai người bọn họ đều đang đứng nghiêm, mặt đầy vẻ lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ vô cùng thoải mái khi ở chỗ Thẩm Mộ Khanh.

 

Du Tinh Tử biết chuyện chồng minh có một người bạn thường xuyên liên lạc hợp tác với nhau từ lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Fred.

 

"Đây là vợ tôi, Du Tinh Tử."

 

Hoắc Kiêu ôm lấy vòng tay thon thả của cô gái bên cạnh rồi lạnh lùng giới thiệu vợ mình cho hai người Thẩm Mộ Khanh.

 

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Du Tinh Tử càng rạng rỡ hơn. Cả người cô ấy như tỏa sáng, trông như bẩm sinh đã giống mặt trời nhỏ rồi vậy, bóng tối đang bao quanh phòng đấu giá Lei cũng bị xua tan.

 

"Chào anh Fred."

 

Vì đây là một trường hợp nghiêm túc nên Du Tinh Tử giấu tính cách huyên thuyên không ngừng của mình đi, đàng hoàng chào hỏi bạn làm ăn của chồng mình.

 

Đương nhiên đây là cảnh mà Fred muốn thấy nhất. Anh cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh rồi nhếch môi nở nụ cười đầu tiên với Hoắc Kiêu từ khi bọn họ quen nhau đến giờ:

 

"Đây là vợ tôi, Thẩm Mộ Khanh."

 

Thẩm Mộ Khanh hơi ngẩn ra nhìn người đàn ông bên cạnh mình, không khỏi thầm ngờ vực trong lòng.

 

Anh phát âm tên tiếng Trung của cô chuẩn thế này từ bao giờ vậy?

 

"Tôi tưởng anh Fred chưa kết hôn mà? Hình như từ "vợ" này không đúng với anh lắm thì phải?"

 

Mặc dù là Fred Keith là bạn hợp tác của Hoắc Kiêu nhưng lần nào gặp nhau anh ta cũng không nhịn được mà bóc phốt anh đôi câu.

 

Đặc biệt là dáng vẻ cười hạnh phúc giới thiệu vợ mình của Fred Keith hôm nay.

 

Hai người đều rất mạnh mẽ nên mỗi lần nói chuyện là cứ như lên chiến trường vậy, cảnh tượng vô cùng khốc liệt.

 

"Xin lỗi chỉ huy Hoắc Kiêu, đâu phải cứ nhất thiết phải có một nghi thức mới được gọi "vợ" đâu? Tôi và Khanh Khanh tâm đầu ý hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nhau là vợ chồng."

 

Fred Keith đáng giận, có vợ rồi nhanh mồm nhanh miệng hơn hẳn.

 

Hoắc Kiêu khẽ nheo mắt, cảm xúc gì lạ gì đó chợt lóe lên trong đôi mắt đen như mực kia. Trong lúc anh ta tìm lời để đốp chát lại thì Du Tinh Tử đang không nhịn được mà quan sát hai người đàn ông võ mồm ngây thơ như hai đứa con nít kia. Sau đó cô ấy nhấc khuỷu tay thụi vào ngực Hoắc Kiêu một cái, lại ngẩng đầu nháy mắt với anh ta.

 

Nào ngờ Hoắc Kiêu vừa bị dạy dỗ xong lại trông có vẻ vui hơn cả trước đó nữa, ánh mắt nhìn về phía Fred Keith cũng lộ rõ vẻ khiêu khích.

 

Xem đi, tôi có vợ quản nè.

 

Khóe miệng Du Tinh Tử không khỏi giật giật, thật sự không chịu nổi vẻ tự mãn này của chồng mình nữa nên trực tiếp kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh rồi hai mắt tỏa sáng hỏi: "Cô Thẩm à, tôi gọi cô là Khanh Khanh được không?"

 

Thẩm Mộ Khanh cảm nhận được rất rõ sự nhiệt tình của cô gái trước mặt nên xấu hổ gật đầu: "Tất nhiên là được rồi."

 

Tiếng Trung đã lâu không nghe thấy khiến trái tim Thẩm Mộ Khanh nóng lên. Cô nhanh chóng vứt luôn hai người đàn ông đang ngầm giao chiến kia ra sau lưng, chỉ lo dắt Du Tinh Tử vào trong phòng đấu giá.

 

Du Tinh Tử mới gặp mà như quen đã lâu, vừa đi được mấy bước đã chọc cho Thẩm Mộ Khanh cười rộ lên rồi. Tiếng cười vui vẻ của hai người nhanh chóng vang lên trong không gian.

 

Fred đứng phía sau trơ mắt nhìn người phụ nữ của tên Hoắc Kiêu này kéo vợ mình đi mất, cơn giận chợt bùng lên trong lòng.

 

Biểu cảm trên mặt anh vốn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn. Anh lườm Hoắc Kiêu đứng đối diện rồi phun ra một câu: "Trông vợ anh cho kỹ vào đi."

 

Nhìn bóng lưng Fred rời đi, Hoắc Kiêu thờ ơ giơ tay gọi người đàn ông ngoại quốc nãy giờ vẫn luôn đứng im sau lưng mình lên dặn:

 

"Minh Nhất, sau này làm ăn với gia tộc Fred thì cứ tăng giá lên 50% nữa."

 

Hoắc Minh Nhất đã quen với hành động ngây thơ của chỉ huy nhà mình rồi nên nghiêm túc gật đầu: "Vâng thưa chỉ huy."

 

Ngay lúc Hoắc Minh Nhất chuẩn bị lệnh cho đám lính đánh thuê đằng xa tản ra thì Hoắc Kiêu lại lên tiếng: "Còn nữa, sau khi buổi triển lãm này kết thúc, cậu cử Kền Kền đi đánh nhau với Bach một trận đi."

 

Nghe chỉ huy ra lệnh để Kền Kền lần trước vừa đánh bại Bach đi đánh Bach lần nữa, cả người Hoắc Minh Nhất không khỏi cứng đờ, có điều anh ta vẫn cúi đầu đáp: "Vâng thưa chỉ huy."

 

Bấy giờ Hoắc Kiêu mới hài lòng quay đầu đi chỗ khác, đôi mắt sắc như chim ưng liếc một vòng quan sát cấu trúc phòng đấu giá rồi mới cất bước đi vào trong.

 

Bên trong, Fred muốn tìm Thẩm Mộ Khanh nhưng lại phát hiện ra cô không có mặt ở chỗ trước đó hai người ngồi. Đúng lúc này, Hoắc Kiêu và Du Tinh Tử lại cùng nhau vượt lên ngồi ngay vào chỗ đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK