“Biết tại sao anh phải ra tay không?”
Xavier từ từ quay đầu lại, nhìn anh trai đang áp sát mặt vào mình, hoàn toàn không thể thở được.
Khi lời nói tiếp theo của Leo lọt vào tai cậu ta, máu trong cơ thể Xavier tưởng cũng bắt đầu đông cứng lại.
“Bởi vì ngày hôm qua, ngài Fred Nick cũng gọi điện cho anh, chỉ cần làm theo mệnh lệnh của ngài ấy, gia tộc Nicholas sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về hai anh em chúng ta.”
Nhìn mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống trán Xavier, Leo nhẹ nhàng giơ tay lên lau đi, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Vì cái tên chết nhát Nicholas Noel kia làm việc không ra hồn nên anh đành miễn cưỡng đồng ý.”
Dứt lời Leo mới buông cổ áo Xavier đã bị anh túm chặt đến nhăn nhúm ra nhưng khi anh ta vừa định lùi lại, cánh tay đã bị Xavier nắm chặt.
Hai người nhìn nhau, Xavier nghiến răng, dùng hết sức lực nói ra một câu: “Bảo hổ lột da, nếu Fred Nick lừa anh thì sao?”
“Ít nhất anh biết nếu không làm gì cả, ngay cả tư cách bị ngài ấy lừa anh cũng không có.” Leo cụp mắt, nhìn chằm chằm vào mắt em trai mình: “Anh sẵn lòng đánh cược một lần, dù em không muốn giúp anh, anh cũng sẽ làm.”
Giọng nói kiên định, không cho nói xen vào.
Nói rồi Leo lạnh lùng hất tay Xavier ra, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa bước được một bước, cơ thể anh đã bị một đôi tay ôm chặt.
Sau lưng là gương mặt ấm áp của Xavier áp sát vào.
“Anh... Anh, em sẽ giúp anh, em nhất định sẽ giúp anh...”
Giọng nói run rẩy, mang theo tiếng khóc.
Nghe thấy những lời này, Leo mới chậm rãi nở một nụ cười vui vẻ, giơ tay lên, nắm lấy đôi tay đang đan vào nhau trước mặt anh.
“Em trai ngoan.”
Xác định được trận doanh, từ đây hai người đã không còn tư cách lùi bước.
Lúc này, chiếc xe đang từ từ tiến về phía trang viên, Rắn Đuôi Chuông mặt đầy vẻ khó chịu, ngồi tựa vào lưng ghế, một tay điều khiển vô lăng trước mặt.
Từ sau lần lái xe tông vào đuôi xe của Duncan, Fred đã ra lệnh khi có Thẩm Mộ Khanh trên xe của cô ấy, tốc độ xe không được vượt quá bốn mươi kilomet trên giờ.
Nghe thấy mệnh lệnh này, Rắn Đuôi Chuông như bị sét đánh, không nói nên lời.
Với cô ấy, đây không thể gọi đó là chậm, mà phải gọi là rùa bò.
Rắn Đuôi Chuông vốn dĩ còn muốn cho Thẩm Mộ Khanh tận hưởng cảm giác sảng khoái mà tốc độ cao mang lại nhưng giờ thì nhiệt huyết tắt ngúm, chỉ đành phục tùng mệnh lệnh, kiểm soát chặt chẽ tốc độ đúng bốn mươi kilomet trên giờ, không nhanh hơn hay chậm hơn một tí nào.
“Rắn Đuôi Chuông, trưởng quan Hồn Ma đâu?”
Lần này, Thẩm Mộ Khanh chỉ thấy Rắn Đuôi Chuông đến một mình, không thấy Hồn Ma và Gấu Bắc Cực bèn tranh thủ thời gian này tò mò lên tiếng hỏi.
Nhắc đến Hồn Ma, trên mặt Rắn Đuôi Chuông hơi mất tự nhiên, lắp bắp, ấp úng một lúc mới nói: “Gấu Bắc Cực và Medusa đi làm nhiệm vụ rồi.”
Từ sau cuộc cãi vã ở Wilhelmshaven lần trước, Hồn Ma không còn tìm đến Rắn Đuôi Chuông nữa.
Theo hiểu biết của Rắn Đuôi Chuông về anh ta, chắc người đàn ông này đã tìm được nữ lính đánh thuê khác để vui vẻ tận hưởng rồi.
Chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy khó chịu, Rắn Đuôi Chuông nghiến răng, cố nén sự khó chịu này xuống.
Cô ấy mới chỉ nhắc đến hai người, Thẩm Mộ Khanh vẫn chưa nhận ra mâu thuẫn giữa Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma, vẫn tiếp tục truy hỏi: “Thế còn trưởng quan Hồn Ma thì sao?”
Bình thường Hồn Ma rất thích dính lấy Rắn Đuôi Chuông, vì chuyện liên quan đến Rắn Đuôi Chuông nên Thẩm Mộ Khanh cũng quan tâm hơn.
“Chắc là đã chết trên chiến trường nào rồi.”
Câu trả lời bất ngờ khiến Thẩm Mộ Khanh hoảng sợ, hai tay nắm chặt dây an toàn, đôi mắt hạnh mở to ngơ ngác nhìn cô ấy.
“Hả?”
Không muốn tiếp tục chủ đề này, Rắn Đuôi Chuông nghiêng đầu nhíu mày nhìn về phía cô: “Công chúa, chuyện Medusa đưa cô đi mua vải ở quảng trường Marienplatz, tôi cảm thấy hơi ghen tị đấy.”
Lời nói pha chút ghen tị khiến Thẩm Mộ Khanh bật cười, lập tức mở miệng dỗ dành cô ấy: “Vậy sau này lần nào tôi cũng sẽ cho cô đi cùng!”
“Tuân lệnh, công chúa.”
Tiếng cười đùa vang lên suốt quãng đường, chiếc xe được Rắn Đuôi Chuông lái vào trang viên với tốc độ như rùa bò. Sau khi xe dừng lại hẳn, Rắn Đuôi Chuông nói lời tạm biệt với Thẩm Mộ Khanh.
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của cô biến mất khỏi tầm mắt, lúc này cô ấy mới tiếp tục lái xe đến tòa nhà khác ở đằng sau biệt thự.
Đỗ xe xong, Rắn Đuôi Chuông mở cửa căn biệt thự nhỏ trước mặt.
Trong phòng không bật đèn, xung quanh tối tăm mù mịt. Vừa bước vào đóng cửa lại, cô ấy đã cảm nhận được có người đến gần.
Cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lùng, Rắn Đuôi Chuông lập tức túm lấy bàn tay đang vươn tới, siết chặt trong lòng bàn tay.
Hai tay đột nhiên dùng sức bẻ mạnh cổ tay người kia, tung một cú đá ngang, trực tiếp đá cong đầu gối khiến người này quỳ sụp xuống đất.
Lúc cô ấy đang chuẩn bị rút khẩu súng từ bên hông ra, người bị cô ấy khống chế đột nhiên kêu lên.
“Buông... buông tay! Buông tay ra!”
Nghe rõ giọng của người đó, gương mặt vốn nghiêm túc của Rắn Đuôi Chuông thoáng hiện lên vẻ bối rối.
Bàn tay đang chuẩn bị cầm lấy khẩu súng chuẩn xác đưa ra bật công tắc đèn ở gần cửa lên.
Ánh sáng lóe lên, toàn bộ căn phòng đều được thắp sáng.
Rắn Đuôi Chuông cúi đầu nhìn xuống, thấy người đàn ông bị cô ấy khống chế dưới đất.
Đầu đột nhiên hơi choáng váng, thầm chửi thề, đúng là Hồn Ma.
Nhìn vẻ đau đớn trên mặt anh ta, mặt Rắn Đuôi Chuông đầy vẻ khó chịu, cau mày hất tay anh ta ra.
Sau đó, cô ấy không thèm nhìn anh ta nữa, xoay người đi thẳng đến chiếc ghế sô pha trong phòng khách.
Thấy gương mặt không chút biểu cảm của cô ấy, Hồn Ma cũng không tức giận, bẻ lại cổ tay bị trật khớp của mình rồi đi đến chỗ cô ấy, nở nụ cười lấy lòng.
“Anh đến đây làm gì? Đây là nhiệm vụ tổ chức giao cho tôi chứ không phải giao cho anh!”
Hai tay khoanh trước ngực, Rắn Đuôi Chuông duỗi chân gác lên bàn trà trước mặt.
Thấy vậy, Hồn Ma cười "ha ha", giơ nanh vuốt ma quỷ về phía đôi chân dài của cô.
Nhưng chưa kịp chạm vào, tay anh ta đã bị tay của người phụ nữ đẩy ra, liếc mắt nhìn sang thì thấy thấy cô ấy tức giận trừng mắt: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Trong lúc nói chuyện, Hồn Ma hậm hực thu bàn tay bị hất văng lại, trên mặt vẫn còn nở nụ cười ngu ngốc, không sợ chết lại vươn tay tới một lần nữa.
“Lái xe cực khổ rồi, để tôi xoa bóp chân cho em.”
Tay đưa ra, đột nhiên nhanh chóng chuẩn xác nắm lấy đôi chân dài của Rắn Đuôi Chuông.
Ngón tay dùng sức xoa bóp cho cô ấy.
Cảm giác thoải mái tê dại ập đến, Rắn Đuôi Chuông vốn đang định lên tiếng ngăn lại nhưng rồi cơn giận bay biến hết, kiêu ngạo giơ chân lên để anh ta đấm bóp cho mình.
“Ai thèm anh mát xa!”
Tuy nói vậy nhưng cô ấy không từ chối khiến Hồn Ma càng to gan hơn, ngón tay không ngừng di chuyển lên trên.
“Tôi đã xin tổ chức cho nghỉ, cố ý đến thăm em.” Hồn Ma cười ngốc nghếch, không đợi Rắn Đuôi Chuông mở miệng hỏi đã tự động giải thích cho cô ấy.
Nghe vậy, Rắn Đuôi Chuông đột nhiên mở mắt ra nhìn người đàn ông ngồi dưới đất.
“Anh bị điên à? Bây giờ lại xin nghỉ, xin nghỉ đến bóp chân cho tôi?”