Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô sẽ đồng hành cùng với Fred ở Berlin, thủ đô nước Đức, vùng đất cạnh tranh khốc liệt, thắng làm vua thua làm giặc này.

 

Nhưng Thẩm Mộ Khanh không hề do dự, ngay lập tức đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong bàn tay anh, thỏ thẻ nói ra cảm xúc dâng trào trong lòng mình: “Em thích, em rất thích Fred Keith.”

 

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt ấy từ trước tới nay không quen biểu lộ cảm xúc nhưng hôm nay lại có thể thoải mái nở một nụ cười đúng nghĩa.

 

Tất cả đều là vì cô.

 

Fred nắm chặt bàn tay nhỏ mà anh vô cùng yêu ấy, mở cánh cửa kính trước mặt ra, hai người lần lượt bước vào trong nhà.

 

Rõ ràng nơi này đã được chuẩn bị sẵn từ trước, trong ngôi nhà kính có bày một chiếc bàn ăn, trên bàn có bò bít tết, rượu vang, nến, hoa tươi, đầy đủ mọi thứ.

 

Nhìn thấy những thứ này, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo vang lên trong ngôi nhà kính, vọng vào tai Fred.

 

Anh thấp thỏm nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, thử hỏi dò: “Em… Không thích những thứ này à?”

 

Anh thực sự không biết phải làm sao, bởi vì trước nay anh chưa từng chuẩn bị thứ này bao giờ.

 

Sau khi sai Bach hỏi thăm ý kiến của Gladster, anh mới quyết định chọn hoa tươi, đồ ăn và một số thứ khác, bảo người hầu ở nhà chính chuẩn bị cho anh.

 

Đứng trước phản ứng của Thẩm Mộ Khanh, anh không đọc vị được tâm trạng của cô lúc này là gì, chỉ muốn tìm kiếm cho mình một đáp án.

 

Thẩm Mộ Khanh chỉ cong môi mỉm cười, buông tay Fred ra, thong thả bước tới bên bàn ăn, ngắm nhìn hoa tươi được trang trí khắp phòng và đồ ăn ngon miệng bày trên bàn.

 

Cô đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng ngắt một đóa hoa hồng đỏ cắm trong bình rồi cài lên vành tai, quay lại nở nụ cười tươi xinh với anh: “Quê mùa quá.”

 

Cô nói bằng tiếng Trung nên Fred không hiểu gì hết.

 

Nhưng thứ anh nhìn thấy là một cô gái mặc váy trắng, toàn thân chỗ nào cũng đều trắng đột nhiên cài lên một đóa hồng đỏ rực.

 

Chấm đỏ này mang tới tác động thị giác cực kỳ mạnh mẽ với Fred.

 

Cô tựa như yêu tinh của bóng đêm, để lộ vẻ đẹp yêu kiều của mình trong đêm tối, đến đây để quyến rũ anh, hút sạch tinh khí của anh.

 

Cô gái cài hoa hồng đỏ nở nụ cười, cánh môi hồng nhẹ nhàng khép mở, mấp máy trước mặt anh.

 

Giọng nói yêu kiều, thỏ thẻ cất lên một thứ ngôn ngữ mà anh không hiểu nhưng từ giọng điệu và biểu cảm của cô, anh vẫn đoán được nội dung mà cô muốn nói.

 

Xem ra cô hơi chê trò này.

 

Nhưng anh còn chưa kịp giải thích gì thì cô nàng yêu tinh này đã bước tới gần, dán cả người lên người anh, yêu kiều chớp mắt với anh, hưng phấn, vui vẻ, tiếp tục nói những câu mà anh không hiểu.

 

Nhưng nhìn thấy niềm vui trong mắt cô, hơn nữa cánh tay cô còn ôm chặt lấy anh, trái tim đập rộn ràng, Fred vẫn cảm thấy yên tâm phần nào.

 

Anh gật đầu hài lòng, xem ra là cô thích.

 

Anh đoán cũng gần đúng những gì Thẩm Mộ Khanh nói.

 

“Em rất thích tổng giám đốc quê mùa của em!”

 

Trong lúc ăn bữa tối dưới ánh nến, cuối cùng Fred cũng xác định được một chuyện.

 

Xem ra anh cần phải học tiếng Trung.

 

Ngày hôm sau, toàn bộ các gia tộc ở Berlin đều biết tin Fred Keith đã trở về.

 

Những người âm thầm về phe Fred Nick đều âm thầm lo sợ. Vốn bọn họ cho rằng Fred Keith bị thương nặng như vậy, cho dù không chết thì cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian dài.

 

Nhưng không ngờ tới tốc độ hồi phục của anh lại nhanh như vậy, chẳng những thế, anh còn giết chết Jason – tay chân thân tín của Fred Nick.

 

Những chuyện này đều được thuật lại chính xác trong tài liệu đặt trên bàn của các gia chủ các gia tộc.

 

Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả tin tức về Thẩm Mộ Khanh, người đã tới Berlin cùng với Fred Keith.

 

Những tin tức vốn bị phong tỏa đều bị tiết lộ phần nào.

 

Tổng cộng có ba thông tin điều tra ra được:

 

Tên tuổi: Thẩm Mộ Khanh

 

Quê quán: Trung Quốc

 

Thân phận: Vợ của gia chủ gia tộc Fred.

 

Ngoài ra không có thêm thông tin gì khác.

 

Ba thông tin này chẳng khác nào một trái bom rơi trúng vào hồ nước sâu không thấy đáy của Berlin, lập tức được mọi người đua nhau bàn tán như thể một câu chuyện không tưởng.

 

Ban đầu bọn họ chỉ coi cô gái Trung Quốc này là đối tượng mua vui của Fred.

 

Không ai dám nghĩ một người không hề có chút gia thế đáng kể nào như cô lại có ngày trở thành vợ của gia chủ gia tộc Fred.

 

Nhưng không ai dám động tới Thẩm Mộ Khanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Fred, những tin tức này đều do Fred tung ra.

 

Mục đích anh gióng trống khua chiêng như vậy chỉ có một, đấy chính là nhắc nhở những kẻ đang ấp ủ mưu đồ rằng:

 

Cứ thử động tới cô ấy thử xem?

 

Chỉ riêng thái độ này của anh thôi đã khiến rất nhiều người không rét mà run, ngoại trừ Fred Nick đang chẳng khác nào chó nhà có tang kia ra, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

Nhưng tin tức này ngoài mang tính cảnh cáo ra còn có một tác dụng phụ khác.

 

Đó chính là ngay hôm sau, khi Thẩm Mộ Khanh vừa rời giường, cô lập tức được Charlotte báo cho biết đêm qua có vợ của mấy gia đình giàu có gửi thư mời mời cô hôm nay tới gặp gỡ, uống trà chiều, cắm hoa.

 

Lúc ở Munich còn đỡ vì bên cạnh Thẩm Mộ Khanh có Dolores làm bạn nên cô không quá luống cuống.

 

Nhưng hiện tại cô vừa mới tới Berlin, chưa quen biết gì các bà vợ nhà giàu ở đây.

 

Nếu cô đi một mình tới chỗ hẹn, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là không chỉ cô sẽ mất mặt một mình cô mà thể diện của gia tộc Fred cũng mất hết.

 

Còn nếu cô không đi thì chẳng khác nào đắc tội tận mấy gia tộc cùng một lúc.

 

Cho dù Fred không thèm qua lại xã giao với những gia tộc này nhưng Thẩm Mộ Khanh cho rằng thêm một chuyện, chẳng bằng bớt một chuyện, xã giao dù sao cũng có lợi nhiều hơn có hại.

 

Mở tấm thiệp mời trong tay ra xem, Thẩm Mộ Khanh day thái dương, không biết phải làm sao.

 

Thế nhưng trong tấm thiệp mời ấy, cô đột nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

 

Ockham Gloria.

 

Vợ của gia chủ gia tộc Ockham, đồng thời là người xếp đầu tiên trong danh sách khách hàng đặt may sườn xám của cô.

 

Mắt cô sáng lên lấp lánh, trong đầu vừa nghĩ vừa nhận lấy cốc sữa bỏ mà Charlotte đưa cho mình, mắt nhìn chằm chằm vào cái tên đó, uống một ngụm sữa.

 

Cuối cùng, như thể đã xác định được điều gì đó, Thẩm Mộ Khanh chỉ giữ lại một tấm thiệp duy nhất đó, còn lại đưa trả hết cho Charlotte.

 

“Charlotte, chuẩn bị xe cho tôi tới gia tộc Ockham.” Thẩm Mộ Khanh chỉ vào tấm thiệp trong tay mình.

 

“Đồng thời phiền bà gọi điện lại cho các bà đã gửi thiệp cho tôi, nhớ nhất định phải nói là tôi có hẹn với bà Gloria nhé.”

 

Charlotte nhìn Thẩm Mộ Khanh vào giây phút này, khuôn mặt xinh đẹp của cô mang đầy phong thái của vợ gia chủ.

 

Gia tộc Ockham là gia tộc lớn nhất chỉ xếp sau mỗi gia tộc Fred.

 

Ngoại trừ Thẩm Mộ Khanh ra, vợ của tất cả các gia đình giàu có kia đều phải nể mặt bà Gloria.

 

Cô nhận lời mời của gia tộc Ockham không thể chứng minh được điều gì, chỉ có thể nói lên rằng địa vị của bà Gloria hơn hẳn những người khác.

 

Nếu như Thẩm Mộ Khanh không nhận lời mời của gia tộc Ockham mà trái lại, lại tới cuộc hẹn với các bà khác thì người lo lắng cũng không phải là Thẩm Mộ Khanh mà là các bà đã gửi thiệp mời tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK