Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt gặp ánh mắt tìm kiếm của Fred, Du Tinh Tử nhớ lại lời nhờ vả của Thẩm Mộ Khanh nên ngẩng đầu lên nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: "Anh Fred."

 

Thấy Fred Keith chú ý tới mình, Du Tinh Tử không nhịn được mà rùng mình khi đối mặt với đôi mắt xanh biếc sâu thẳm kia, có điều cuối cùng cô ấy vẫn nói: "Khanh Khanh ra sau hậu trường giám sát công tác chuẩn bị rồi. Cô ấy chuyển lời bảo anh đừng lo lắng, cô ấy sẽ quay lại nhanh thôi."

 

Fred biết rõ vợ mình rất để ý đến lần triển lãm này, việc cô vội vàng chạy tới hậu trường bận rộn cũng nằm trong dự đoán của anh.

 

Biết thì biết vậy nhưng Fred vẫn không yên lòng lắm. Anh lấy điện thoại ra gọi ngay cho Thẩm Mộ Khanh.

 

Chuông đổ rất lâu mới được người bên kia nhấc máy, chẳng qua Fred còn chưa kịp mở miệng đã phải nhướng mày vì giọng nói phát ra từ đầu bên kia.

 

"Khanh Khanh đâu rồi?"

 

Sau khi nghe thấy giọng Finn Eve, giọng điệu kiên nhẫn chỉ dành riêng cho Thẩm Mộ Khanh của Fred lập tức tan biến.

 

Finn Eve cũng không để ý, chỉ thoải mái đáp: "Anh Fred, Khanh đang chọn đồ trang sức cho người mẫu của chúng tôi. Bây giờ cô ấy bận lắm."

 

Ý trong lời cô ấy là Thẩm Mộ Khanh không rảnh nhận điện thoại của anh đâu, cút xa ra giùm cái.

 

Ngày trước có Bach cúp máy Thẩm Mộ Khanh để giữ thể diện, bây giờ có Finn Eve to gan nhấc máy vì công việc.

 

Fred còn chưa kịp trả lời đã thoáng nghe thấy tiếng nhờ vả của Thẩm Mộ Khanh truyền tới từ bên đó: "Eve, mau qua đây giúp tôi một tay với."

 

"Được, tôi tới ngay đây."

 

Finn Eve nhanh chóng đáp lại rồi ra vẻ xấu hổ vứt cho Fred thêm một câu: "Xin lỗi nha anh Fred, bây giờ chúng tôi bận lắm, tôi cúp trước nhé."

 

Nói cúp là cúp luôn. Fred nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc mà chìm vào trầm tư.

 

Trời lạnh rồi, để tập đoàn Finn phá sản đi.

 

"Phụt."

 

Đúng lúc này, toàn bộ ánh đèn trong phòng đấu giá Lei chợt tắt phụt. Bóng tối tràn vào trong chớp mắt khiến hiện trường vang lên nhiều tiếng kêu giật mình hoảng hốt.

 

May mà bóng tối này cũng không bao phủ không gian quá lâu. Chỉ chốc lát sau đã có một chùm sáng cực kỳ lộng lẫy chiếu thẳng từ nóc phòng xuống phủ kín toàn bộ sàn diễn.

 

Ánh sáng được thủy tinh phản xạ ra bốn phương tám hướng, cuối cùng đọng lại trong đáy mắt mỗi một vị khách mời ở đây.

 

Sau đó chùm sáng trên sàn diễn dần chia ra để mỗi cột sáng biến thành một ánh đèn độc nhất.

 

Phòng đấu giá Lei như biến thành một tinh hệ nhỏ giữa vũ trụ bao la vậy.

 

Bỗng dưng một khúc piano êm tai vang lên khắp phòng, đồng thời một cột sáng khác cũng theo đó mà rũ xuống.

 

Bên góc trái không bắt mắt lắm của sàn diễn đã đặt sẵn một chiếc piano từ bao giờ. Hiện tại đang có một cô gái ngoại quốc ngồi trước đàn. Đôi tay cô gái không ngừng di chuyển nhấn những phím đàn đen trắng xuống, động tác cực kỳ tao nhã.

 

Tiếng đàn trong vắt như tiếng suối nhẹ nhàng chậm rãi chảy xuống rồi gõ nhẹ vào tảng đá ven bờ. Âm thanh du dương phát ra từ thiết bị điện tử rồi vang vọng khắp phòng đấu giá Lei.

 

Mọi người vừa mới hoàn hồn đã thấy những bóng dáng cao gầy bắt đầu xuất hiện trên sàn diễn.

 

Người đi ra đầu tiên là một cô gái ngoại quốc xinh đẹp. Trên người cô gái này là một bộ sườn xám màu xanh nhạt, chỗ bắp chân có xẻ tà. Theo động tác bước đi, bắp chân trắng nõn thon dài của cô gái không ngừng lộ ra dưới làn váy. Sườn xám vốn là một loại trang phục tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, bây giờ người mẫu lại nhịp bước đều đều nên lớp vải bó sát vào người để lộ những đường cong mềm mại.

 

Thứ thu hút ánh nhìn của mọi người nhất là hai sợi dây chuyền ngọc trai dài ngắn không đồng nhất trên cổ cô người mẫu.

 

Mái tóc vàng óng ả của cô ấy cũng không búi lên mà được uốn lọn to xõa tung trên vai, vô cùng quyến rũ động lòng người.

 

Người mẫu đầu tiên vừa xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý của khách mời có mặt. Cả phòng đấu giá Lei đều chìm trong tiếng khen ngợi và ánh mắt thưởng thức.

 

Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...

 

Các người mẫu lần lượt bước ra với những bộ sườn xám được thiết kế khác nhau. Tất cả đều lộ ra trước mắt khách mời. Không chỉ vậy, sườn xám được may với các chất liệu vải khác nhau như tơ tằm, lụa bóng, lụa Hương Vân, gấm Tứ Xuyên cũng theo ánh đèn và động tác của người mẫu mà mang lại cho khán giả những cảm nhận khác nhau.

 

Dù ngồi ở khoảng cách xa cũng có thể thấy rõ những đặc điểm khác nhau về chất liệu sườn xám, ưu điểm của mỗi chất liệu cũng được nhân viên của Thẩm Mộ Khanh giải thích rõ ràng.

 

Người mẫu mà Finn Eve tìm về cũng rất phù hợp, nhìn là biết cô ấy đã dốc rất nhiều công sức vào đây.

 

Những người mẫu với màu da khác nhau khoác lên mình bộ sườn xám mang đậm nét phương Đông độc đáo toát lên sự quyến rũ khác biệt.

 

Vẻ đẹp của một Trung Quốc có lịch sử lâu đời và tính thẩm mỹ cực cao hiện lên ngay trước mắt những người bạn ngoại quốc.

 

Tất cả mọi người đang có mặt trong phòng đều chìm đắm trong ngân hà sáng rực này, chỉ có mỗi mình Fred là tựa lưng vào ghế, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm bình tĩnh nhìn thẳng vào hướng đi vào hậu trường.

 

Thời gian trình diễn sườn xám đã trôi qua hơn nửa nhưng Fred vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Mộ Khanh đâu. Anh không khỏi cúi đầu nhìn chiếc điện thoại di động đang bị mình nắm chặt, ngón tay khẽ chọt một cái rồi thành thạo bấm dãy số mà anh đã thuộc nằm lòng từ lâu.

 

Mấy tiếng "Tút... Tút" dài lê thê không ngừng dội vào tai. Fred chờ mãi mà người ở đầu bên kia vẫn không nhấc máy.

 

Đến khi cuộc gọi tự ngắt, anh mới trầm tư mấy giây rồi mặt mày u ám đứng phắt dậy. Khí thế kinh khủng trên người anh ập tới như nước lũ, chỉ trong giây lát đã toả ra xung quanh rồi chặn hết tất cả các đường đi. Trong đôi mắt xanh thẳm kia là cơn sóng dữ trước nay chưa từng có. Anh xoay người nói với Hoắc Kiêu bên cạnh mình:

 

"Chỉ huy Hoắc Kiêu, phiền anh cử người tới phong tỏa tất cả các lối đi của phòng đấu giá Lei giúp tôi. Tôi trả ơn anh bằng hai mươi lần tiền công bình thường."

 

Hoắc Kiêu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Fred Keith. Mặc dù không hiểu tại sao anh lại đưa ra đề nghị như vậy nhưng anh ta vẫn cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này. 

 

Hoắc Kiêu gật đầu đáp: "Được."

 

Có điều anh ta còn chưa kịp giơ tay lên gọi Hoắc Minh Nhất tới giao việc thì cánh tay đã bị cô gái mình ôm đè lại.

 

Hoắc Kiêu cụp mắt nhíu mày nhìn Du Tinh Tử đang cười tươi như hoa trong lòng mình.

 

Du Tinh Tử liếc nhìn Fred Keith đang sắp nổi bão một cái rồi lắc đầu với Hoắc Kiêu.

 

"Phụt!"

 

Đúng lúc này, tất cả ánh đèn trong phòng đấu giá chợt tắt đi lần nữa.

 

Bóng tối ập tới cuốn theo cả cơn giận ngút trời của Fred Keith. Anh chuẩn bị cất bước đi vào hậu trưởng tìm Thẩm Mộ Khanh. Trong bóng tối, hai mắt Fred đỏ quạch lên, trạng thái tâm lý đã trên bờ vực điên cuồng.

 

Ngay sau đó, cả không gian xung quanh bỗng bị tiếng đàn êm ái lập đầy. Ánh đèn vẫn chưa sáng lên nhưng tiếng đàn đã len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong phòng rồi.

 

Fred đang định xoay người rời đi đột nhiên ngẩn ra, động tác giơ chân cũng chợt cứng lại, cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ.

 

Khúc nhạc này... Là "Luv Letter", khúc độc tấu mà Thẩm Mộ Khanh dành tặng riêng anh lúc anh tặng cô cây đàn piano. Cô chỉ đánh nó vì anh, vì một mình anh mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK