Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng cô cùng ăn xong, đứng dậy ra về.

 

Hành trình về nhà chẳng dễ dàng gì cho cam, Thẩm Mộ Khanh nhìn thấy ven đường bán kem lại đòi mua.

 

Fred Keith phải cưỡng chế ngăn lại thì cuối cùng chiếc xe này mới thuận lợi chạy về tới biệt thự.

 

Thế nhưng hậu quả là Thẩm Mộ Khanh đơn phương chiến tranh lạnh với anh.

 

Hai người nằm trên giường, Thẩm Mộ Khanh rúc vào một góc, ôm chiếc chăn của mình nhưng không sao ngủ nổi.

 

Cô chớp chớp hàng mi, bất tri bất giác, nước mắt đã ướt nhòe cả khuôn mặt.

 

Trong lòng Thẩm Mộ Khanh khó chịu vô cùng khi nghĩ tới chuyện mình chịu khổ như vậy là vì mang thai con của anh, vậy mà muốn ăn kem thôi anh cũng không chịu chiều theo ý mình.

 

Càng nghĩ cô lại càng giận, phụ nữ được tạo nên từ nước, sau khi biết mình có thai, tính cách ban đầu vốn rất hiền huệ của cô bỗng chốc bốc hơi hết sạch chỉ trong vòng một đêm.

 

Hiện tại cô là một thai phụ cực kỳ nhạy cảm.

 

Cô động đậy người đương nhiên không thể giấu được người đàn ông cũng đang không thể chìm vào giấc ngủ.

 

Fred Keith nghe thấy động tĩnh, lập tức ngồi dậy, bật đèn trong phòng lên.

 

Bàn tay to vươn tới, kéo Thẩm Mộ Khanh từ mép giường lại chỗ anh.

 

Khuôn mặt nhỏ chứa chan nước mắt hiện ra trước mắt Fred Keith. Anh lập tức nóng ruột, hoàn toàn không hiểu tại sao hôm nay Thẩm Mộ Khanh lại lạ thường tới vậy.

 

Thấy nước mắt của cô vẫn còn chưa khô, trái tim anh đau nhói, bàn tay to ôm lấy cô cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, chỉ sợ sẽ bóp vỡ mất cô búp bê sứ dễ vỡ này.

 

Fred Keith luống cuống tay chân, chỉ biết ôm Thẩm Mộ Khanh vào lòng, kề sát mặt lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mạnh dạn hôn cô một cái:

 

“Sao vậy? Khanh Khanh? Sao em lại khóc? Em nói cho anh biết đi có được không?”

 

Nghe thấy câu hỏi của người đàn ông, Thẩm Mộ Khanh lại càng tủi thân hơn, cô cắn cổ anh một cái như thể để hả giận.

 

Bắt chước cách anh đối xử với cô hồi đầu để trừng phạt anh.

 

Thế nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không nỡ nghiến mạnh răng, chỉ gối đầu lên vai anh, thảo phạt tên bạo quân tàn ác này: “Tại sao anh không chịu mua kem cho em?”

 

Fred Keith như lâm đại địch, nghe cô hỏi vậy, anh chợt cảm thấy bất đắc dĩ, bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cô như dỗ một đứa trẻ: “Khanh Khanh, em ngoan nào, buổi tối không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ đau bụng.”

 

“Nhưng con gái anh muốn ăn!”

 

“Mai anh cho cho em nhé, được không…”

 

Fred Keith còn chưa kịp nói hết câu đã giật mình sững người tại chỗ.

 

Toàn thân anh cứ thế cứng đời, bàn tay to ôm Thẩm Mộ Khanh vô thức siết chặt lại.

 

Anh cúi đầu, vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh đẫm lệ của cô, hé miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra được vài âm hơi mà chẳng thể nói trọn vẹn thành câu.

 

Mãi cho tới khi Thẩm Mộ Khanh nện nắm đấm vào ngực anh, rốt cuộc anh mới tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay lớn úp lên trên bụng cô, anh hỏi:

 

“Khanh Khanh, nơi này có bé con của chúng ta ư?”

 

Vốn cô định đợi anh bận xong chuyện vũ hội rồi mới nói cho anh biết nhưng hiện tại tâm trạng của cô quá bức bối.

 

Nhìn dáng vẻ hoàn toàn không hiểu gì của anh, cô cảm thấy nếu còn không nói nữa thì mình sẽ chết vì khó chịu.

 

Thẩm Mộ Khanh ngẩng mặt lên hôn cằm anh một cái, đặt bàn tay nhỏ lên trên bàn tay của anh, dịu dàng gật đầu: “Đúng vậy, trong này có bé con của chúng ta, đã được năm tuần rồi.”

 

Fred Keith hoàn toàn không biết phải miêu tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, trong lòng anh hết sức chấn động, bức tường cao vây quanh mảnh đất tình thân hoang vu bỗng nhiên sụp đổ.

 

Mảnh đất hoang vu được cày xới tơi xốp, một bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại gieo từng hạt giống xuống đó.

 

Trong đôi mắt xanh dấy lên cơn sóng lừng dữ dội, cơn lốc ẩn giấu nơi đáy mắt quét sạch toàn bộ mặt biển, khiến thế giới của anh trời long đất lở.

 

Thẩm Mộ Khanh thấy Fred Keith nhìn mình chằm chằm thất thần thần, đang định vươn tay lên nhắc nhở anh thì người đàn ông đã buông lỏng vòng tay ôm cô ra, quỳ chân trên giường, xích lại gần bụng cô.

 

Bàn tay lớn cởi từng cúc áo ngủ của Thẩm Mộ Khanh ra, vuốt ve phần bụng bằng phẳng còn chưa lộ bụng bầu của cô.

 

Trong này chính là sinh mệnh mà Khanh Khanh thai nghén cho anh.

 

Một sợi dây gắn kết thần kỳ chợt xuất hiện. Mắt Fred Keith lấp lánh, bàn tay to vuốt ve bụng cô bắt đầu run rẩy.

 

Cuối cùng, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy có gì đó nóng hổi áp lên bụng mình.

 

Cô cúi đầu nhìn thử, trông thấy khuôn mặt đẹp trai đến độ khiến người ta phải sững sờ của Fred.

 

Anh từ từ khép đôi mi, cánh môi in lên bụng cô.

 

Thành kính tột cùng.

 

Thẩm Mộ Khanh chợt cảm thấy cảm giác bức bối tích tụ trong lòng cả ngày hôm nay chợt tan thành mây khói.

 

Cô đặt bàn tay nhỏ lên gáy Fred Keith, khẽ nói: “Xin lỗi anh, hôm nay em thực sự không giống em chút nào.”

 

Cô vừa nói dứt lời, người đàn ông đang hôn bụng cô chợt ngẩng đầu lên, hôn lên môi cô, run rẩy vươn đầu lưỡi của mình ra liếm mút cánh môi xinh đẹp của cô hết lần này tới lần khác.

 

Sau đó, đôi môi anh tiếp tục hôn lên mặt cô hết cái này tới cái khác, anh ôm cô, lắc đầu: “Em không cần phải xin lỗi, em vĩnh viễn không cần phải nói câu này với anh, người nên xin lỗi là anh, là anh không kịp thời chú ý tới sự thay đổi của em.”

 

Fred nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, áp nó lên má anh, mắt nhìn vào mắt cô, con ngươi hơi chuyển động:

 

“Khanh Khanh, xin lỗi em, mấy ngày nay anh không thể ở bên chăm sóc cho em, anh thật đáng chết.”

 

Nghe vậy, bàn tay nhỏ kia bỗng giằng ra khỏi tay anh, bịt kín đôi môi anh lại.

 

Cô chau mày, quở trách anh: “Anh nói chuyện đó làm gì? Thật chẳng may mắn chút nào, sau này anh nhất định phải yêu thương em thật nhiều.”

 

Fred Keith trịnh trọng gật đầu, ôm Thẩm Mộ Khanh nằm trên giường.

 

Anh ôm trọn cả người cô vào lòng, bàn tay to từ đầu đến cuối luôn đặt trên bụng của cô.

 

Fred Keith không biết mình đã trải qua đêm khác thường đó như thế nào.

 

Anh chỉ biết mình đã thức trắng đêm, trái tim phiêu bạt, vô định cuối cùng cũng cập bờ.

 

Ngày hôm sau, Thẩm Mộ Khanh ngủ thẳng một mạch tới trưa mới dậy.

 

Lúc cô ngồi dậy, như mọi ngày, Fred Keith đã không còn nằm bên cạnh cô, điều này chẳng có gì lạ.

 

Tối nay vũ hội sẽ bắt đầu, anh có rất nhiều việc phải làm, về chuyện này thì Thẩm Mộ Khanh có thể thông cảm cho anh.

 

Thế nhưng, cô vừa bước xuống dưới tầng thì lại phát hiện ra dưới phòng ăn có hai bóng người.

 

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang của cô bị Fred Keith và Bach phát hiện ra.

 

Charlotte không tới Trung Quốc cùng với họ, Fred Keith lại không tin tưởng người hầu ở địa phương, cho nên sau một hồi băn khoăn, cuối cùng anh quyết định đích thân vào bếp nấu cơm là ổn thỏa nhất.

 

Để Thẩm Mộ Khanh được ăn ngon hơn, anh gọi Bach tới làm trợ thủ, vậy nên mới có cảnh hai người đàn ông cao lớn đứng trong bếp.

 

Phòng bếp vốn rộng rãi chợt trở nên chật chội, trông khá hài hước.

 

Thẩm Mộ Khanh thấy vậy bật cười thành tiếng, vỗ tay lên lan can, đôi mắt hạnh cong tít.

 

Fred Keith cầm khăn mặt lau khô nước trên tay mình, giao phòng bếp lại cho Bach, đôi môi mỏng cong lên, anh đi thẳng về phía Thẩm Mộ Khanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK